Phàm là gặp phải những vấn đề nghĩ mãi mà không rõ, cô rất ít để tâm vào chuyện vụn vặt, dù sao nghĩ nhiều cũng vô dụng. Kê đầu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại đã là một ngày mới, ánh sáng mặt trời toa ra rực rỡ.
Hai ngày sau đó, Hàn Lặc không xuất hiện.
Căn nhà bên cạnh ngược lại lúc nào cũng truyền đến tiếng gõ gõ đập đập.
Mỗi khi bên cạnh có động tĩnh, lỗ tai Túc Miểu đều dựng thẳng tắp đấy, luôn cảm thấy Hàn Lặc tùy thời sẽ tìm đến cô chơi hoặc là, an ta sẽ đột nhiên xuất hiện ở trên tường.
Cô hận không thể có một đôi mắt nhìn được xuyên thấu.
Vô số lần muốn tự mình dựng một cái thang đi nhìn một cái, nhưng nghĩ đến những lời lẽ hùng hồn mà chỉ trích Hàn Lặc ngày đó..., loại hành động rục rịch nhìn trộm đã bị cưỡng bức ấn trở về.
Không chỉ ấn trở về, cô còn phải nghĩ cách cho nó thêm cái che, miễn cho tro tàn lại cháy.
Nếu không sẽ thực sự trở thành chỉ cho quan lại phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn rồi.
Da mặt cô quả thực không dày đến trình độ kia.
Có thể Hàn Lặc càng lâu không đến, cô lại càng thấp thỏm không yên.
Cô cũng không biết mình đến cùng trong lòng lo sợ cái gì, lại đang chờ mong cái gì, chỉ là trong đầu cứ lặp đi lặp lại cuộc nói chuyện giữa cô và cùng Hàn Lặc.
Có đôi khi, Túc Miểu cũng nhịn không được mà giận chính mình trí nhớ quá tốt, mới khiến cho những biểu cảm của Hàn Lặc lúc nói chuyện đều khắc vô cùng rõ ràng ở trong đầu cô.
Trong chốc lát cô cảm thấy mình thật là quá phận, rõ ràng đối phương cũng không nói gì, cô đã tự mình tức giận ồn ào vớ vẩn.
Trong chốc lát cảm thấy đây là vấn đề của Hàn Lặc, ngoài miệng nói không nóng nảy, kỳ thật anh ta đã tham lam, anh ta đã vi phạm, lại còn hướng cô nói lời lạnh nhạt.
Quả thực càng nghĩ càng ủy khuất.
Trong đầu có hai bé gái không ngừng uốn éo đánh nhau, đến cuối cùng cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình muốn làm cái gì.
Nhưng có một điểm cô trăm phần trăm xác định.
Cô tuyệt không muốn cùng Hàn Lặc cả đời không qua lại với nhau.
Bên kia, Túc An tự đóng gần một tháng đã sắp nghênh đón ngày khai giảng.
Cái này có nghĩa là vấn đề nhập học của Xa Hồng Vĩ cũng lửa sém lông mày. Vợ chồng Xa Mãn Đồng lại đánh chủ ý để cho Túc Miểu giải quyết, bất quá bọn hắn chỉ biết là Túc Miểu sống ở ngõ Văn Hóa, lại không biết ở chỗ nào trong ngõ Văn Hóa.
Thêm nữa, Túc Miểu bởi vì chân bị tổn thương nên không tiện đi ra ngoài, nên kế hoạch đến mấy nhà hàng xóm xung quanh chào hỏi liền tạm thời bị gác lại rồi, thật sự ít xuất hiện vô cùng.
Cứ thế Xa Mãn Đồng tìm người nghe ngóng, mỗi người đều nói không biết Túc Miểu.
Vận khí ông ta không tốt, mỗi lần đến đó, mấy ông lão đánh cờ vừa vặn đều không ở đó.
Rơi vào đường cùng, bọn hắn chỉ có thể đem ánh mắt lần nữa chuyển hướng đến Túc An.
Ít nhất, họ biết cánh cửa của Túc gia mở ra theo hướng nào.
Nhưng mà đại viện trên phố Ngô Đồng không phải ai cũng có thể đến đấy, lần trước có thể náo đến cửa lớn của Túc gia, đánh Túc gia một kích trở tay không kịp là vì lúc Túc An lần đầu tiên rời đi Túc Vệ Quốc đã cùng cảnh vệ viên ở cửa bắt chuyện qua.
Cảnh vệ viên biết rõ Túc An cùng Túc gia có quan hệ, mới khiến cho bọn hắn nghênh ngang tiến vào.
Lúc này vợ chồng Xa Mãn Đồng một mình đến, cảnh vệ viên nói cái gì cũng không thả người.
Liên tiếp bốn ngày, đôi vợ chồng mỗi ngày đều đến phố Ngô Đồng đưa tin, rốt cuộc ngồi xổm đợi được Túc An đi ra ngoài.
"Ngũ nha! !"
Dương Mỹ Phụng vừa thấy được Túc An xuất hiện, chạy xông lên, một phát bắt được cổ tay của cô ta, nước mắt giàn giụa: "Ngũ nha, con nhất định phải giúp đỡ em trai con ah."
"Còn có ba ngày nữa đã phải đi học, trường học của Hồng Vĩ còn chưa tìm được, con là chị gái của nó, nhiều năm như vậy con xem nó lớn lên đấy, con không thể chính mình chim sẻ biến Phượng Hoàng liền trở mặt, mặc kệ nó ah."
Túc An trên mặt tối sầm.
Cái gì gọi là chim sẻ biến Phượng Hoàng, cô ta chính là Phượng Hoàng!
Túc Miểu mới là con chim sẻ xấu xí kia!
Ánh mắt cô ta nhanh chóng xem trái xem phải, xác định không người đi qua, không có người trông thấy cô ta cùng người khác giằng co, cô ta mới có tâm tư để ý tới Dương Mỹ Phụng.