"Chú không phải cố ý giấu con, mẹ của con... nên nói thế nào đây? Phải nói là chú không có tư cách nói cho con biết, đợi đến khi con trưởng thành tự nhiên con sẽ hiểu."
Hoàn toàn không thể, đợi đến khi nguyên chủ trưởng thành cô ấy cũng không thể biết được, cho đến chết Diệp Định Quốc cũng không muốn nhắc tới chuyện của mẹ cô.
Thư ký Lưu mang bật lửa vào, cuối cùng Tô Ứng Dân cũng châm được điếu thuốc.
"Cha của con sẽ tới đây ngay, con hãy tự mình hỏi ông ấy." Tô Ứng Dân đang nói rồi quay sang thư ký Lưu nói: "Chờ ông chủ quay lại, cô bảo ông ấy trực tiếp đến gặp tôi."
Thư ký Lưu chợt nhận ra cô bé trước mặt chính là con gái của ông chủ.
Thảo nào lại oai đến như vậy.
Vừa rồi cô có bỏ bê vị con gái của ông chủ này không? Cổ họng Thư ký Lưu có gì đó nóng rát nhưng lại hình như chẳng có gì.
Diệp Chiêu nhấp một ngụm nước ngọt, đợi thư ký Lưu đi ra ngoài, đột nhiên nói: "Chú Tô, mẹ con có còn sống không?"
"Con đang nói cái gì đó?" Tô Ứng Dân não to ra, rít một hơi thuốc lá,"Mẹ con bà ấy..."
Tô Ứng Dân không thể không hạ thấp giọng nói giải thích: "Mẹ con ngày đó bà ấy đã chạy trốn tới Cảng Thành."
Quả nhiên...
Diệp Chiêu: "Vì sao bà ấy phải chạy trốn chứ?"
"Bà ấy đi theo người đàn ông khác ở bên ngoài." Tô Ứng Dân không muốn nói quá nhiều,"Bé con à đừng có hỏi nhiều như vậy."
"Người đàn ông đó cũng là thanh niên tri thức phải không?"
Tô Ứng Dân xoa xoa khuôn mặt mập mạp, do dự một lát rồi lắc đầu: "Không. Không phải thanh niên tri thức. Ai ya, chú cũng không biết nữa."
"Chú biết người đàn ông đó?"
"Con thẩm vấn người à? Nhóc con, chú làm sao biết nhiều đến như vậy?"
"Vậy mẹ con đã ngoại tình rồi?"
Tô Ứng Dân búng tàn thuốc đi nói: "Con không thể nói như thế, cũng không tính là ngoại tình."
"Sao không tính là ngoại tình chứ? Sinh con ra xong thì bỏ con và cha để chạy theo người đàn ông khác, đây không gọi là ngoại tình thì phải gọi là cái gì? đi đầu thai sao?
"Này, chỉ mới hai năm không gặp thôi, sao con lại có thể thay đổi trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế? Con vẫn nên đợi chút nữa rồi hỏi cha của con đi. Chú chỉ biết mẹ con trốn đến Cảng Thành cùng một người đàn ông, còn mấy cái khác thì chú chẳng biết cái gì cả."
Ít nhất cũng biết được mẹ của nguyên chủ đã trốn đến Cảng Thành, chính quyền Hồng Kong cũng gần đây, nhưng thủ tục qua lại biên giới giữa hai nơi rất phức tạp nên muốn đến đó thì hoàn toàn là một chuyện không dễ dàng, mấu chốt chính là không có manh mối thì làm sao mà tìm?
Nếu trực tiếp đi hỏi thẳng cha cô chắc chắn sẽ không có kết quả, nguyên chủ trước đây đã từng thử qua, mỗi lần hỏi đều sẽ khiến cho Diệp Định Quốc tức giận và mâu thuẫn giữa hai người sẽ càng ngày càng thêm sâu sắc, tốt nhất cô nên nghĩ ra những cách khác xem có thể tìm ra được manh mối hay không.
Cuối cùng, Diệp Chiêu vẫn ngoan ngoãn nói: "Chú Tô, cảm ơn chú."
"Làm gì mà sao lại khách khí như vậy?" Tô Ứng Dân thầm thở phào một cách nhẹ nhõm, nhanh chóng chuyển chủ đề,"Cha con nói là con muốn đi học lại phải không? Con yên tâm đi, nếu cha con dám không tâm tới thì chú Tô sẽ giúp CON tìm cách khác. Hiệu trưởng trường trung học Dục Tân, chú quen biết ông ấy."
Diệp Chiêu không quên nịnh nọt ông ấy: "Chú Tô, ước gì chú là cha của con."
"Ai nói không phải chứ? Chú Tô á đáng tiếc chú không có con gái, cha con sắp tới rồi, chờ một lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
"Không cần đâu ạ, còn có một đứa em họ đi theo con, nói chuyện với cha con xong thì con sẽ quay về."
"Bọn con sống ở đâu?"
"Cách đây không xa con có thuê một căn phòng nhỏ."
Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu hãy ở nhà của chú ấy: "Dì Hà của con thích con nhất đó, con có thể sống ở nhà của chú."
Diệp Chiêu nói dối: "Không cần đâu ạ, tiền thuê nhà con đã trả trước nửa năm rồi, có một cái sân nhỏ rất đẹp, rất an toàn."...
Thư ký Lưu trở lại văn phòng, không quên kích động chia sẻ một thông tin: "Này, mọi người có biết cô gái hôm nay mà tôi kéo đi là ai không?"
"Ai?"
"Con gái của ông chủ!"
"Mẹ kiếp! Ông chủ có con gái à?"
"Nghe nói là không đồng ý cho ông chủ tái hôn, Tô tổng đứng ở giữa thuyết phục làm hòa, khó xử lắm!"
Mọi người vừa nghe thấy lời này, tinh thần buôn chuyện của họ ngay lập tức bùng lên và đã tụ tập lại xung quanh.
"Khó trách vừa rồi quản lý Bạch lại bị cô ấy dạy cho một cách ngoan ngoãn!"
"Vậy chị Bạch còn có thể lên thành chính thức được hay không?"
"Trong cái chuyện này thì làm sao một đứa trẻ có thể thông minh hơn cha mẹ của nó chứ? Phải kết hôn thì khẳng định là phải kết hôn rồi."
Chỉ có Thư ký Lưu là lắc đầu: "Tôi thấy cô con gái giàu có của ông chủ chúng ta thật sự không phải dạng bình thường đâu. Một người vợ một người mẹ tốt như chị Bạch không thể qua được cô bé ấy đâu."
"Người có thể đi quyến rũ ông chủ sẽ là một người vợ người mẹ tốt như bình thường sao?"
"Ừ, cũng đúng ha."
"Trứng chọi đá, đứa trẻ làm loạn vài ngày thôi, dỗ dành một chút, nhìn mà xem chị Bạch làm vợ ông chủ thì vẫn làm vợ ông chủ thôi."...
Diệp Chiêu đi vệ sinh rồi quay trở về, đi đến ngoài cửa phòng làm việc của chú Tô thì nghe thấy giọng nói của Diệp Định Quốc.
Diệp Định Quốc đang nói chuyện một cách kích động với Tô Ứng Dân, Diệp Chiêu tưởng rằng là hai người lớn đang tranh cãi về việc cô đi học, nhưng không ngờ ở trong phòng lại truyền đến những lời nói rất kích động đang được kiềm nén của chú Tô: "Anh cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy! Anh còn phải đối tốt với Tiểu Chiêu một chút."
"Tất cả chỉ là tai nạn thôi! Cậu đừng nói về chuyện đó nữa."
Cái chết của cô ấy? Cái chết của ai?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Chiêu chính là, đây là đang nói mẹ của nguyên chủ.
Chẳng lẽ nguyên chủ cũng có một cảnh ngộ giống như cô, mẹ cô bị cha cô giết chết? Chỉ là cha cô vì tội lỗi mà cũng đã tự tử, trong khi cha của nguyên chủ vẫn còn vui vẻ sống tốt.
Mẹ nguyên chủ trốn sang Cảnh Thành hay là bị giết? Hay bà ấy chết trong một vụ tai nạn khi trốn sang Cảng Thành?
Bên trong còn có tiếng cãi vã, sau đó có tiếng bước chân vội vã đến gần cửa, Diệp Chiêu cũng không né tránh mà nắm chặt tay, đối mặt trực diện.
Cửa được mở ra, người mở cửa chính là Diệp Định Quốc, Diệp Định Quốc khi nhìn thấy con gái của mình thì sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
*
Diệp Định Quốc thẳng thắn đối mặt với ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng lại đang rất hoảng loạn, ông ấy nghĩ không biết vừa rồi con gái mình có nghe thấy gì không.
Mà Diệp Chiêu đã thuyết phục chính mình rằng là phải bình tĩnh và tỉnh táo lên.
Cô đang dùng ống hút uống nước ngọt với một vẻ mặt nhàn nhã và chủ động mở ra chủ đề: "Lúc trước con từng thích dì Bạch..."
Cái vấn đề này làm cho Diệp Định Quốc thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy thì vì sao hiện tại lại không thích?"
"Mẹ đã báo mộng cho con..."
Sợi dây mà Diệp Định Quốc vừa mới buông ra lập tức bị thắt chặt lại: "Con nói cái gì?"