Chương 16: Không phải đe dọa. (2) Con người còn sống cũng có thể báo mộng sao?" Diệp Chiêu lẩm bẩm một mình, trên mặt vẻ mặt ngây thơ.
Diệp Định Quốc giả vờ như rất bình tĩnh, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm: "Trong giấc mơ mẹ đã nói gì với con?"
"Bà ấy bảo con nói với cha bà ấy không thích cha cưới người khác. Bà ấy bảo cha đợi bà ấy... Bà ấy nổi trên mặt nước, hình như là đang bơi, con không nhìn thấy rõ mặt bà ấy. . ."
choang!
Cốc nước rơi xuống đất, nước trà bắn ra làm ướt quần áo của Diệp Định Quốc, ông ấy vội vàng đứng dậy...
Diệp Chiêu lạnh lùng nhìn hai tay hơi run của Diệp Định Quốc, xúc động nói: "Mẹ con nói bà ấy sẽ quay lại tìm cha. Cha, có phải là cha vẫn còn yêu bà ấy phải không?"
Diệp Định Quốc liếm liếm đôi môi khô khốc, đầu tiên là gật đầu, sau đó liền lập tức lắc đầu,"Được rồi, đừng nói nữa."
"Cha, đừng tái hôn nữa, cha đợi mẹ con." Diệp Chiêu nói với vẻ chân thành rất đáng thương.
"Không được nói nữa."
Cô càng muốn nói, càng muốn chọc giận Diệp Định Quốc: "Mẹ con nói bên ngoài lạnh quá, bà ấy muốn quay về."
"Mày điên rồi!" Diệp Định Quốc tức giận đến nổi đem nhãn trên bàn ném xuống đất.
Xem cái dáng vẻ này có lẽ Diệp Định Quốc đã điên rồi.
Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, vì để bảo vệ chính mình, Diệp Chiêu giỏi nhất chính là diễn trò, cô diễn mãi thành nghiện, mắt tràn đầy giọt lệ: "Cha, mẹ con sẽ quay về tìm cha."
Diệp Định Quốc ôm ngực, môi tím tái, hai tay càng ngày càng run, tựa hồ như tâm tình không tốt lắm.
Những người ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ly bị đập vỡ ở bên đây thì đều chạy đến.
Người đầu tiên xông vào là Bạch Vân Liên,"Lão Diệp, lão Diệp, ông sao vậy?"
Bạch Vân Liên và Thư ký Lưu đỡ Diệp Định Quốc ngồi xuống, Diệp Định Quốc thở dài một hơi bảo: "Tôi không sao."
Bạch Vân Liên nhìn Diệp Chiêu, nhẹ giọng trách móc: "Tiểu Chiêu, con không thể tức giận với cha con như vậy được."
"Tôi tức giận cha tôi khi nào? Cha tôi là đang cảm thấy có lỗi với mẹ tôi."
Bạch Vân Liên không nói nên lời, mày đang nghĩ cái gì vậy? mẹ mày ư? Quên đi, dáng vẻ một người vợ hiền của bà ta không thể mất đi, bà ta phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Chịu đựng được khá tốt. Diệp Chiêu không quên đánh thêm một đòn nữa: "Cha tôi vừa thừa nhận rồi, ông ấy vẫn còn yêu mẹ tôi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý của Diệp Chiêu, Bạch Vân Liên đột nhiên tức giận đến tái mặt, cô bé này chỉ muốn hạ nhục bà trước mặt nhiều người như vậy sao? Đúng là khinh người thái quá mà.
"Cô là đứa con ngoài dã thú, cô đang khoe cái gì! Khoe khoang cái gì hả!" Bạch Vân Liên bình thường đã chịu đủ nhẫn nhịn, nhưng lại bị Diệp Chiêu trộm hộ khẩu đi mất là cho bà ta và Diệp Định Quốc chưa kết hôn được. Bà ta đã chịu đựng, mãi chịu đựng cho tới hôm nay, hổ không gầm nó lại tưởng là một con mèo bệnh sao?
Thư ký Lưu đang quét mảnh thủy tinh bị vỡ, những người đứng ngoài cửa đều im lặng, thậm chí ngay cả thì thầm cũng không dám, nhưng miệng thì hơi hé ra cho thấy tin tức này rất đáng giá.
So với sự kích động của Bạch Vân Liên, Diệp Chiêu có vẻ khá bình tĩnh, cô hỏi: "Con gái ngoài giá thú là ai?"
"Cha mày căn bản là chưa từng kết hôn! Ông ấy có thể nhận mày và nuôi mày lớn đến như vậy thì ông ấy đã cố gắng hết sức rồi! Từ nhỏ đã học không giỏi rồi, đã thế còn quay ngược lại để muốn ép bọn tao."
"Thật sao? Cha tôi ông ấy chưa từng cưới mẹ tôi à?" Diệp Chiêu từ trong ba lô lấy ra cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ, lật sang trang chủ hộ, cô chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên đó,"Bà chưa nhìn thấy sổ hộ khẩu của ba tôi phải không? Bà có nhận ra từ hai từ "ly hôn" không?"
"Cái này!" Bạch Vân Liên sắc mặt trắng xanh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với sự khiếp sợ, bà ta nhìn Diệp Định Quốc,"Lão Diệp, không phải ông nói là..."
Diệp Định Quốc mất kiên nhẫn gầm lên: "Câm miệng!"
Hóng chuyện tuy vui nhưng ông chủ lại phát điên, khiến người đứng ngoài cửa sợ hãi, vội vàng bỏ đi vì bản thân sợ bị nổi giận.
Bạch Vân Liên cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại không được, sợ tiểu nha đầu này tiếp tục khiêu khích bà ta. Diệp Chiêu chậm rãi cất cuốn sổ hộ khẩu, tựa như hoàn toàn không liên quan với chuyện vừa xảy ra, dựa vào ghế sô pha lạnh lùng quan sát.
Diệp Định Quốc vẫy tay với người xung quanh: "Mọi người quay về trước đi."
"Lão Diệp!" Bạch Vân Liên không muốn rời đi, trên đường còn nói đợi khi bà ta quay trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, sau đó đưa nó trở lại Vạn Thành, nhưng hiện tại là có chuyện gì đang xảy ra?
"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!"
Diệp Định Quốc ở bên ngoài chưa bao giờ lớn tiếng như vậy với Bạch Vân Liên, Bạch Vân Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt những trái nhãn, lập tức xấu hổ, bà ta thực sự không dám cãi lại lời của Diệp Định Quốc , đành phải dùng hết sức lực của mình để kìm nén cơn tức giận. Bà ta dịu giọng nói: "Tôi về chuẩn bị bữa tối cho ông."
Sau khi Bạch Vân Liên rời đi, thư ký Lưu là người ngoài duy nhất còn lại, cô nhanh chóng nhặt nhãn lên, lặng lẽ đi ra ngoài.
Diệp Định Quốc đã bình tĩnh lại, cau mày liếc nhìn con gái, trong lúc nhất thời không xác định được là lời nói của cô vừa rồi là có ý gì? Đây thật hay chỉ là một giấc mơ, hay muốn cảnh báo ông ấy không được tái hôn, nếu không thì...
Diệp Chiêu kéo giỏ trái cây trên bàn tới, lấy một quả nhãn, bốc vỏ, cho phần thịt trong suốt vào miệng, đây là một loại nhãn cổ, đặc biệt ngọt thanh, sảng khoái, có mùi thơm hoa quế rất đặc biệt, vì phần hạt to và có ít thịt nên sau này, giống này đã dần dần bị biến mất.
Linh linh linh linh linh!!!!!!
Tiếng chuông tan làm của nhà máy vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Tâm trạng của Diệp Định Quốc đã ổn định lại, ông nói: "Nếu mày thực sự muốn đi học lại ở đây thì không phải là không thể, nhưng mày phải đồng ý với tao một điều kiện."
Diệp Chiêu liếc nhìn Diệp Định Quốc, nhả hạt vào thùng rác, đợi ông ấy nói tiếp.
"Hãy yên tâm học tập. Tao không mong mày giữ thể diện cho tao, nhưng sau này đừng can thiệp vào việc của người lớn nữa. Ngoài ra, hãy trả lại sổ hộ khẩu cho cha."
Diệp Chiêu nhún nhún vai,"Xem ra vừa rồi chúng ta nói chuyện với nhau là vô ích? Cha không đợi mẹ con sao? Không sợ mẹ... nửa đêm sẽ tới tìm cha sao?"
Lời này vừa nói ra, Diệp Định Quốc đầu óc ong ong, không khỏi tức giận hét lên: "Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt áy náy của Diệp Định Quốc, hơi nhướng mày,"Đừng giả vờ vô tội, con nhất định phải đi học. Cha không làm giúp con thì cũng sẽ có người khác làm giúp. Ba muốn cưới dì Bạch, con nói với cha rồi mẹ không đồng ý chứ không phải là con không đồng ý, cha tự mình nghĩ đi chứ."
Diệp Chiêu tựa hồ như chính là dáng vẻ nước đổ lá khoai, dầu muối gì cũng không ăn, Diệp Định Quốc vừa bĩnh tĩnh lại, thì bây giờ lại tức giận đến mức đôi môi trở nên tím ngắt.