WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 24: Hoa hồng nhỏ.

Chương 24: Hoa hồng nhỏ.



Nhắm mắt lại, chắp hai tay trước mặt, Diệp Chiêu rất nhanh đã có thể nghĩ ra ba bốn điều ước, mặc dù không có bài hát sinh nhật nhưng tâm tình cô lúc này lại rất vui vẻ.

Như thể những điều ước ấy vẫn chưa đủ đối với cô, cô còn thêm một điều ước đó là "Điều ước thành hiện thực" nữa!

Hệ thống nhìn thấy, cười nhạo cô một tiếng: "Quá tham lam, sẽ không hiệu nghiệm đâu."

"Ngậm cái miệng quạ đó lại đi."

Hệ thống lập tức phản bác: "Tôi không phải quạ!"

"Cậu cũng có thể không mở miệng nói."

Tiểu Cầm ngẩng đầu tò mò hỏi: "Chị, chị đã ước điều gì thế ạ?"

Diệp Chiêu mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: "Thế giới hòa bình!"

Vừa nói, cô vừa thổi nến.

Tằng Tường tựa vào góc tường, bật đèn lên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao liền về phòng.

Dì Xảo lớn tiếng vọng theo: "Con không ăn bánh sao?"

"Không ăn."

"Nó không ăn thì chúng ta ăn thôi."

Vì vừa mới ăn cơm chiều, không thể ăn thêm quá nhiều bánh kem nữa. Vậy nên dì phần bánh kem còn lại, dì Xảo định chia thành hai phần, một phần cho nhà đối diện, một cho bà Anh béo nhà bọn họ.

Diệp Chiêu nghĩ tới người phụ nữ đáng thương bị chồng bỏ rơi ở tầng dưới: "Hay là chia làm ba phần đưa cho dì ở tầng dưới nhé?"

"Dì nào?"

"Con nói Trương Nguyệt Lệ?" Dì Xảo nghe xong liền hiểu rõ, liền lấy thêm một cái dĩa, chia bánh ra làm ba.

"Trên đời này người tốt như dì hiếm lắm. Con trai của cô ấy có một cái mụn mủ trên cổ, cần phải ở lại đây để khám bác sĩ. Chỉ có dì mới có lòng tốt cho họ ở lại thêm một tuần nữa thôi đấy."

"Vậy dì miễn phí tiền nhà một tuần cho họ sao?"

"Không được, đương nhiên dì phải thu tiền thuê nhà của cô ấy, chồng cô ấy chắc chắn giàu có! Dám có nhân tình trắng trợn như vậy, sao có thể không có tiền? Đùa dì sao?"

Dì Xảo vừa thực tế vừa tốt bụng, Diệp Chiêu không thể không khen ngợi, tâng bốc dì, sau đó đảm nhận công việc giao bánh.

Trong mắt Tằng Nhị Xảo, Diệp Chiêu chính là một cô gái vừa xinh đẹp, tốt bụng lại ngọt ngào, quả thật đúng là một áo bông nhỏ tri kỷ đúng nghĩa.

Để báo đáp lòng tốt của bà, cô còn đảm nhận việc dạy kèm cho đứa con trai thành tích kém của mình, cô có tinh thần trách nhiệm và chủ động, nhìn cô mang sách vở vào phòng Tằng Tường, trong lòng bà càng cảm thấy yên tâm.

Không, thật ra bà vẫn chưa yên tâm lắm, tuy đứa con trai kia của bà đã bị nói trước nhưng không chắc rằng nó sẽ nghe theo lời của con bé.

Phòng của Tằng Tường hoàn toàn khác với tưởng tượng của Diệp Chiêu, tường trống trơn, không có đồ trang trí nào ngoại trừ bảng phi tiêu, ga trải giường, vỏ chăn và rèm đều được làm bằng vải lụa lạnh màu xanh da trời, cả căn phòng ngoài lạnh lẽo thì vẫn chỉ có lạnh lẽo. ... Ngay cả chiếc khay đựng thức ăn nuôi thú cưng đặt trong góc dường như cũng muốn nguội lạnh theo.

Tằng Tường ngồi giữa không khí lạnh lẽo, không để ý đến cô, chỉ ngẩng đầu một góc 45 độ, nhìn con tắc kè đang bò trên đầu tường, xoay xoay chiếc bút bi trong tay.

Mùi thịt nướng từ ngoài cửa sổ truyền vào, làm tăng thêm một chút sinh khí cho căn phòng.

Để tiếp tục ăn uống tại ngôi nhà này, Diệp Chiêu đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ 5 đồng để mua một bộ bài thi mô phỏng kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cô đặt bộ đề lên bàn, cô có thể hiểu được, là một học sinh kém, nhất định sẽ không chịu làm thêm "bài tập về nhà", nhưng nếu cô hạ thấp thái độ, đối phương nhất định sẽ không quá kháng cự đâu, nhỉ?

Vì thế, cô cố gắng để giọng điệu mình ôn hòa một chút: "Ở đây có bảy bài kiểm tra."

Bảy bài kiểm tra? Bảy bài?

Tằng Tường không thể tin được ngước lên nhìn người "thầy" kém mình nửa tuổi, người đã mê hoặc mẹ cậu ta đến điên đảo.

Tằng Tường chưa kịp từ chối, Diệp Chiêu đã vội vàng nói: "Trừ toán văn ra cậu chỉ cần làm ba bài..."

Giảm như thế này đã được chưa nhỉ? Cô lén lút quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của đối phương, dường như vẫn chưa hài lòng, cô lại hạ tiêu chuẩn xuống một chút, nói: "Câu hỏi trắc nghiệm..."

Cô đã tiêu chuẩn thấp đến mức này, đủ để thấy sự chân thành của cô chưa? Cậu ta chỉ cần viết đáp án ABCD, đơn giản như vậy!

"Chỉ cần dành thời gian làm các câu hỏi trắc nghiệm. Tối mai trong hai giờ chúng ta sẽ cố gắng làm xong câu hỏi trắc nghiệm trên ba bài thi."

Diệp Chiêu đã nhiều lần làm gia sư, muốn dạy tốt thì phải tạo cho học sinh có nghị lực, cô còn có "chiến lược trị nước" để đối phó với những học sinh bướng bỉnh không muốn học, đó là chơi cùng với bọn họ và cố gắng hòa hợp với họ, không quan trọng cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu điểm, dù sao thì đã cố gắng hết sức, cả học sinh và phụ huynh đều hài lòng.

Chỉ cần Tằng Tường có thể đưa ra yêu cầu thì cô cũng có thể cùng cậu ấy chơi đùa!

Hai người, bạn nhìn tôi và tôi nhìn bạn! Mỗi người đều muốn biết người kia đang nghĩ gì.

Tằng Tường xoay cây bút trong tay, hỏi: "Nói xong chưa?"

"Cậu có muốn bổ sung thêm cái gì nữa không?"

Đôi môi mỏng của cậu hé mở, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phun ra được hai chữ: "Không có."

Diệp Chiêu hài lòng nhướng mày, mỉm cười.

Ưu điểm lớn nhất của việc giao tiếp với bking là cho dù đối phương có ý kiến gì, chỉ cần không phá vỡ điểm mấu chốt thì họ cũng sẽ không thèm nói chuyện với bạn, cô có thể tiết kiệm được rất nhiều điều khi phản bác vô nghĩa.

Chiếc bút bi bay vào trong ống đựng bút, Tằng Tường đứng dậy cầm lấy găng tay đấm bóc và chìa khóa xe mô tô đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu của dì Xảo: "Con đi đâu vậy? Con không phải học thêm à?"

Diệp Chiêu nhìn quanh phòng, ngoài sách giáo khoa cũ ra, trên giá sách cạnh bàn làm việc không có cuốn sách nào mở rộng kiến thức, phía dưới giá sách đầy tạp chí, con thằn lằn nhỏ trong hộp kính đang nằm trên cành cây thì đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trên bàn cạnh giường ngủ có một chiếc máy ghi âm và một cây đàn guitar nằm trên ghế cạnh đó...

Có tiếng trống vang lên từ tòa nhà đối diện, tiếng trống lộn xộn mà khó chịu.

Cô bước tới cửa sổ, nhìn thấy mụ béo ở tầng dưới đang ngồi trước nhà chơi mạt chược, người câm đang tưới rau và hoa trên tường, cửa sổ tầng hai sáng đèn, một cậu bé béo đang quay lưng đánh trống vang tới cửa sổ.

Tiếng động cơ vang lên bên tai, Tằng Tường lái xe máy đi ra ngoài.

Diệp Chiêu đóng cửa sổ lại, trong nháy mắt thế giới trở nên yên tĩnh.

Bảy giờ rưỡi tối ngày hôm sau, Diệp Chiêu đúng giờ đến dạy kèm cho Tằng Tường, trong phòng chỉ có một chiếc ghế đang ở dưới mông chủ nhân của nó.

Diệp Chiêu đành phải chạy vào phòng ăn bưng ghế vào.

Mở ba tờ giấy trên bàn ra, tất cả các câu hỏi trắc nghiệm đều đã "xong", nhìn đáp án chọn nhanh: a.

Nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của bking, ít nhất cô cũng phải cảm ơn cậu ấy đã cho cô mặt mũi: Nhìn xem, tôi làm xong rồi!

Ôi, không thể tức giận được.

Cô không những không được tức giận mà còn phải vui vẻ.

Diệp Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười mỉm cười mở sổ tay ra, lấy ra một bông hoa nhỏ hình dán màu đỏ,"Tất cả bài tập đã hoàn thành, tôi sẽ khen thưởng cậu một bông hoa nhỏ màu đỏ."

Bông hoa nhỏ màu đỏ? Với giọng điệu dụ dỗ này, liệu cậu ấy có coi như mình là một đứa trẻ mẫu giáo không?

Trong trường mẫu giáo của Tằng Tường ở Cảng Thành, những đứa trẻ khác luôn thích bắt nạt cậu ấy vì ấy cậu đến từ đại lục, nhưng từ khi còn nhỏ cậu ấy đã không phải là một kẻ dễ bắt nạt, bất cứ ai dám đụng chạm vào cậu sẽ bị cậu đánh.

Vì vậy, ở trường mẫu giáo cậu có thành tích kém và hầu như không được thưởng những bông hoa nhỏ màu đỏ.

Không có những bông hoa nhỏ màu đỏ thì không có những bông hoa nhỏ màu đỏ thôi. Ai quan tâm đến chúng chứ?

Ánh mắt không thể tin được lướt qua, Diệp Chiêu biết cậu sẽ không dễ dàng nhận lấy "phần thưởng" này của cô, cô mặc kệ, cô sẽ "thay đổi" cậu ấy từng chút một... À, không, chính là để "tu luyện" tham vọng của cậu ấy.

"Dán vào đâu?" Cô nhìn quanh, không để ý đến học sinh Bking có để ý hay không, cuối cùng dán thẳng lên ống đựng bút.

"Thu thập 20 bông hoa nhỏ màu đỏ thì cậu có thể đổi chúng lấy một món quà bí ẩn."

"Món quà bí ẩn gì?"

"Giữ bí mật!" Diệp Chiêu cũng không có suy nghĩ nhiều về món quà thần bí đó là gì, cô chỉ thản nhiên nói, đợi đến khi thu thập được 20 bông hoa nhỏ màu đỏ rồi hãy nói tiếp.

Tằng Tường nhìn thoáng qua, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.

Dì Xảo đưa bài thi cuối kỳ của Tằng Tường cho Diệp Chiêu, điểm tiếng Anh của cậu ấy khá tốt, nhưng nền tảng ngữ văn và toán thì chủ yếu là kém.

Vậy thì hãy bắt đầu với những gì cậu ấy giỏi, đầu tiên là tiếng Anh, sau đó là ngữ văn và cuối cùng là toán.

Cô sợ cậu ấy không hiểu nên cố gắng nói một cách đơn giản, dễ hiểu, cậu chỉ nghe mà không ghi chép, sửa sai hay trả lời cô, cô không biết rằng liệu cậu ấy có hiểu hay không. .

Nhưng thế cũng tốt, còn tốt hơn những đứa trẻ nghịch ngợm có thể khiến cô tức giận đến chết.

Trong lúc này, dì Xảo mang đồ uống cho họ, khi thấy con trai ngoan ngoãn ngồi sang một bên nghe giảng, người mẹ già mới yên tâm.

Phải mất đúng hai giờ để hoàn thành các câu hỏi trắc nghiệm trên ba bài thi.

Miệng Diệp Chiêu khô khốc, gấp giấy vở lại, vội vàng đi ra ngoài uống nước.

"Aizz!"

Diệp Chiêu vừa đứng dậy, Bking vốn im lặng suốt hai tiếng liền lên tiếng.

"Còn có cái gì không hiểu?" Cô quay đầu nhìn cậu, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cậu hai chữ "khao khát", trời ơi, sao mình có thể nuôi dưỡng tham vọng của cậu nhanh như vậy?

Không thể nào.

Cô nghĩ đến thái độ thờ ơ vừa rồi của cậu trong khi học, tiểu bạch thỏ nhe răng sắt nói: "Hôm nay hết giờ rồi, ngày mai rồi hỏi."

"Không phải..." Trong lớp cậu ấy nghiêm túc như vậy, thậm chí còn không nhúc nhích, không phải nên thưởng một bông hoa nhỏ màu đỏ sao?

Diệp Chiêu thấy cậu bị đè nén, do dự, cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái, quyết định đưa cho cậu một pháp bảo: "Đối với tất cả những câu hỏi trắc nghiệm về sau không thể trả lời, cậu nên chọn c. Đây là kết quả được tính toán bằng dữ liệu lớn. Câu c có xác suất đúng cao nhất."

Tằng Tường nhìn chằm chằm vào toàn bộ bông hoa nhỏ màu đỏ trong cuốn sổ nhỏ của mình, toàn bộ bông hoa nhỏ màu đỏ...

"Có biết tại sao không? Bởi vì người Trung Quốc chúng ta, kể cả giáo viên đặt câu hỏi, đều thích câu cuối cùng. C, câu áp chót, câu cuối cùng. Hoàn mỹ"

Nói xong, Diệp Chiêu đi ra ngoài.

Không hoàn hảo.

Nhóc Tường dựa lưng vào ghế, thiếu mất một bông hoa màu đỏ!

Chết tiệt! Tại sao cậu lại muốn bông hoa nhỏ màu đỏ! Những gì mà cậu không có được ở trường mẫu giáo thì cậu không còn cần nữa!

Không cần!

Cậu nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ màu đỏ gắn trên ống đựng bút, đưa tay xé nó ra, nhưng cuối cùng tay cậu cũng dừng lại ở đóa hoa nhỏ màu đỏ, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bông hoa nhỏ màu đỏ, bông hoa nhỏ đó nhỏ hơn ngón trỏ của cậu. Vẫn còn nhỏ, bông hoa nhỏ màu đỏ này dường như có phép thuật...

Cậu còn chưa nhận ra được, cậu đã bị thao túng một cách nghiêm trọng.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.