"Tiểu Chiêu, con có ý định gì, cứ nói ra, chú Tô sẽ giúp con."
"Cảm ơn chú Tô, buổi tối cuối tuần, bác gái tôi Trịnh Thu Hà nhận một cuộc gọi điện thoại đường dài, có người mời bà ta cùng bác tôi tới Thâm hành chơi..."
Diệp Chiêu đi tới phía sau Bạch Vân Liên, bà ta nhắm hai mắt lại.
Diệp Chiêu tiếp tục nói: "Nói là mời bọn họ tới chơi nhưng thực chất là muốn họ nghĩ cách đưa tôi về Uyển Thành. Còn cái người gọi điện thoại, chính là bà đây... tình nhân của cha tôi..."
Bạch Vân Liên vội vàng biện minh: "Dì chỉ mời anh hai và chị dâu tới Thâm Thành chơi mà thôi..."
"Vậy bà dẫn hai người họ đi đâu chơi?"
"Bọn họ không phải vừa đến ngày hôm qua sao?"
"Đúng vậy, hôm qua bọn họ vừa mới đến, nhưng sao bà lại mua vé về hôm nay rồi? Bà tính khi nào dẫn họ ra ngoài chơi?"
"Bọn họ có việc sốt ruột về nhà, dì cũng không còn cách nào khác."
Diệp Chiêu cười cười,"Bà cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Bà cũng cho rằng cha tôi là kẻ ngốc hả? Bà nói như vậy chỉ để cha tôi và tôi tin bà."
Bạch Vân Liên tức giận đến run người,"Dì không nghĩ con lại đê tiện như vậy."
Cũng biết giả nai lắm!
"Bà muốn tôi về Uyển Thành, có thể, nhưng bà có nói trực tiếp nói với tôi đâu? Lòng vòng lòng vòng, cất công mời cả hai bác của tôi ngàn dặm xa xôi đến đây cơ đấy, bà muốn mượn tay họ mang tôi trở về! Chuyện xấu bà để người khác làm, còn bà thì vẫn là một người trong sạch thanh cao, ở trong mắt cha tôi bà là một bông sen trắng hoàn hảo không nhuộm bùn. Bạch Vân Liên, cái tên của bà cũng rất hay."
"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có! Không phải là cô cùng hai bác hợp sức nhau đổ lỗi cho tôi đấy chứ? Sao các người không nghĩ đến tôi cũng gả cho cha cô? Cô cùng bác gái cô là cùng một bọn, tôi sao có thể... Lão Diệp, ông phải biết là chị dâu luôn muốn xa lánh tôi! Đây chẳng phải là cầm dao trong tay người tự đâm chính mình hay sao?"
Bạch Vân Liên cũng không tính là qua thông minh, bà ta quen mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa, đầu óc cũng khá là tỉnh táo, nhạy bén.
"Bà đương nhiên không ngu ngốc như vậy, bà bắt được tâm tư của bác gái, đồng ý giải quyết công ăn chuyện làm cho con của bà ấy với điều kiện là bằng bất cứ thử đoạn nào phải đuổi được tôi ra khỏi Thâm Thành."
"Tất cả những chuyện này đều do con tự nói bậy, con có chứng cứ không hả? Đi tìm bác của con tới đây mà làm chứng. Nhưng đó là người nuôi con, so với mẹ ruột của con càng thân thiết hơn. Lời nói của bà ta có đáng tin không?"
"Bà cho rằng bác tôi đã về nhà nên không cần lo lắng sao?"
"Con có ý gì?"
"Hôm qua bác của tôi đến Thâm Thành, bà cho em rể đến nhà ga đón họ, sau đó đưa đến chỗ này. Đây không phải bà sắp xếp sao? Em rẻ bà cũng là người làm trong xưởng đúng không? Dùng xe trong xưởng."
Tô Ứng Dân phân phó thư ký Lưu,"Điều tra hôm qua Viên Hoành Khang có dùng xe không, gọi cậu ta tới đây."
Bạch Vân Bình, người phụ trách nhân sự của xưởng, nãy giờ ngồi cạnh không nói chuyện, biết việc dùng xe của xưởng là không thể giấu được, nói với Diệp Chiêu: "Lão Viên nhà tôi là người thân thích, có lòng tốt muốn giúp đỡ bác cô, hai người muốn đi đâu thì đưa đi đấy, lão Viên cũng chỉ phụ trách việc lái xe, cớ sao cô đến đây ăn không nói có?"
Diệp Chiêu cười lạnh hỏi lại: "Ai là người thân của bà?!"
"Cô!!" Bạch Vân Bình tức giận đến nghẹn lời, nhìn về phía chị bà ta, nhưng chị bà ta lại nhìn Diệp Định Quốc.
Diệp Định Quốc chỉ bóp trán không nói lời nào, lúc này không thể trông cậy vào ông ta.
Diệp Chiêu: "Tôi đến Thâm Thành không báo cho nhà bác tôi, họ làm sao biết được nơi ở của tôi."
Bạch Vân Liên: "Là dì nói cho họ biết, họ hỏi dì sao dì không thể nói được? Tiểu Cầm bị con mang đi trốn, họ chỉ muốn đem con gái về."
Phi logic!
Nhóm người bị ép ngồi lại hóng chuyện nhà sếp cẩn thận đưa mắt nhìn nhau.
"Có gì sai hả? Chắc là không sai? Dì mời họ đến, họ cũng tình nguyện đến để tìm cơ hội đưa Tiểu Cầm trở về, cha mẹ lo lắng cho con thì có gì sai đâu." Bạch Vân Liên chột dạ, mạnh miệng nhưng sác mặt tái nhợt.
"Nếu họ thật sự lo lắng thì sẽ không chờ bà mời mới đến đây đâu."
"Có lo lắng thật hay không thì dì không thể nào biết rõ."
Lúc này, thư ký Lưu dẫn một người tới, đây chính là Viên Hoành Khang, thư ký lưu nói nhỏ gì đó vào tai Tô Ứng Dân rồi đi ra ngoài.
Tô Ứng Dân hỏi người vừa vào: "Hôm qua cậu lái xe trong xưởng đi đón vợ chồng Diệp Định Quyền đúng không?"
Viên Hoành Khang nhìn vợ, vợ hắn cũng không cho hắn ánh mắt tốt đẹp gì, chỉ lắc nhẹ đầu, hắn không thể hiểu được ý vợ, cho rằng Diệp Vân Bình kêu hắn chối, hắn vội nói: "Dạ không có."
Bạch Vân Liên bất đắc dĩ nhắm mắt. Chị em cô vừa mới thừa nhận xong, Viên Hoành Khang lại trực tiếp chối bỏ sự thật, bây giờ ai cũng nhận ra cả nhà họ Bạch nói dối.
Diệp Định Quốc xụ mặt không nói một lời, trên sân khấu người đứng đống lửa người ngồi đống than, mọi người đều hiểu rõ, con gái ông chủ tới trả thù tình nhân của cha.
Xem ra trước mắt, tình nhân của ông chủ đang ở thế hạ phong.
Bạch Vân Bình nóng nảy: "Chị em kêu kêu anh đi chở anh chị hai của giám đốc mà không phải sao?"
"Đúng đúng đúng." Viên Hoành Khang vội cứu vãn,"Tôi không biết ông ấy tên là Diệp Định Quyền."
Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Viên Hoành Khang: "Tôi nghe nói ông là người gọi điện báo cảnh sát hả?"
Thật ra cảnh sát không hề nói cho cô biết là ai báo, mà chính cảnh sát cũng không biết ai là người báo nguy.
Nhưng Viên Hoành Khang chột dạ, bị Diệp Chiêu lừa, hắn tưởng cảnh sát đã điều tra ra nên vội vàng giải thích: "Tôi thấy trong phòng đánh nhau nên mới gọi báo cho cảnh sát."
"Ông nói dối, trong phòng trọ chưa hề đánh nhau nhưng cảnh sát đã tới rồi." Diệp Chiêu gằn từng chữ: "Chỉ có thể giải thích rằng, ông vừa đưa hai bác tôi tới phòng trọ thì báo cảnh sát ngay, nếu không thì tại sao cảnh sát lại tới nhanh như vậy. Trong chuyện này, các người đã âm mưu từ sớm."
Bạch Vân Liên: "Con đừng có ngậm máu phun người."
"Tôi ngậm máu phun người khi nào?" Diệp Chiêu ra phía sau Bạch Vân Liên nói bên tai bà ta,"Bà bắt một đứa bé tới giả làm bằng chứng, bà là con người hả?"
"Bắt đứa bé tới giả làm bằng chứng là ý của Trịnh Thu Hà!"
"Vừa nãy không phải bà nói tôi và bác gái tôi thông đồng hại bà sao? Bây giờ lại biến thành bà cùng bà ta hại tôi rồi?"
Haha! Thú vị rồi đây!
Lòng bàn tay Bạch Vân Liên đổ mồ hôi, bà ta luôn âm thầm quan sát sắc mặt Diệp Định Quốc, ngoại trừ lúc đầu có phản ứng, thì từ nãy giờ ông ta vẫn chỉ nhìn con gái làm loạn, bà ta tức giận: "Chuyện xấu nhà các người đừng có đổ lên đầu tôi! Tiểu Chiêu, dì biết con có hiểu lầm đối với dì, con cũng không muốn dì kết hôn với cha con, con thấy dì không tốt sao?"
"Câm miệng!" Diệp Chiêu cảm thấy phiền phức,"Cứ cố tình diễn cảnh ân ái trước mặt tôi, tôi không muốn xem, không cần diễn trước mặt tôi đâu."
Bạch Vân Liên: "..."
Đang nói thì một bóng người xuất hiện ở cửa, là Tằng Tường, ánh sáng chiếu vào hắn như thiên sứ giáng trần.
Diệp Chiêu nhìn Tằng Tường cười cười rồi nói với Bạch Vân Liên: "Không phải bà thích diễn kịch sao? Vậy thì nhìn tôi cho bà xem như thế nào mới là diễn!"
Nhìn mặt Bạch Vân Liên dần dần trắng bệch, Diệp Chiêu có ý tốt nhắc nhở: "Hôm qua bà giúp tôi gọi cảnh sát, hôm nay tôi cũng giúp lại bà."