Tằng Tường cưỡi xe máy chở Diệp Chiêu tìm vợ chồng Diệp Định Quyền, tới khách sạn, xuống xe cô có mới nhận ra rằng mình không có chứng cứ có sức uy hiếp, cô không chắc mình thắng.
Cô hỏi Tằng Tường: "Cái máy ghi âm trong phòng kia sử dụng được không?"
"Hư lâu rồi. Cậu định ép họ ghi âm à?"
Diệp Chiêu không có chứng cứ trong tay, lấy gì ép bọn họ: "Tôi định ghi âm lén họ nói chuyện."
"Tôi có thể mượn một cái."
"Mượn được hả?"
"Tôi chạy xe đi mượn, nhanh thôi."
Nếu đã đến đây, họ quyết định vào khách sạn tìm hiểu thêm tin tức.
Tằng Tường khóa kỹ xe máy: "Hai bác của cậu không quen biết tôi, tôi vào là hay nhất. Tôi đi hỏi thăm họ ở phòng nào, khi nào trả phòng. Cậu chờ tôi ở đây."
Trừ lúc học bài trong sách giáo khoa thì Tằng Tường làm việc gì cũng thận trọng và đáng tin cậy.
Khoảng mười mấy phút vẫn không thấy Tằng Tường trở lại nhưng cô lại thấy bác hai đi ra từ khách sạn, Diệp Chiêu vội trốn đi, nhìn thấy bác hai đi tới trạm phương tiện giao thông công cộng, không biết là đi đâu.
Cô đang lo lắng thì Tằng Tường xuất hiện, cậu nhanh chóng chạy tới.
Diệp Chiêu chỉ chỉ: "Tôi thấy bác hai rồi."
"Không sao đâu, ông ấy đến nhà ga trả vé. Tôi nghe lén được họ nói chuyện."
"Vì sao lại trả vé? Không phải hôm nay họ đi rồi sao?"
"Họ định chơi bà Bạch một vố trước khi đi..."
"Bạch Vân Liên?"
"Đúng vậy."
Cô đoán không sai mà, bọn họ là cùng một loại người.
Diệp Chiêu tò mò hỏi: "Họ định tống tiền như thế nào?"
"Bác gái cậu đang giữ một cuốn băng ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện giữa bà ta và Bạch Vân Liên..."
Băng ghi âm? Xem ra Bạch Vân Liên đưa cho Diệp Chiêu máy ghi âm hỏng nhưng lại không nghĩ tới bác hai của cô cũng ghi âm lại.
Hai người ăn ý nhìn nhau, Diệp Chiêu: "Không bằng chúng ta đi trộm cuộn băng."
"Được." Tằng Tường lời ít ý nhiều.
Hai người bàn bạc đơn giản, quyết định đánh nhanh rút gọn, không thì lát nữa bác hai quay về lại khó thực hiện hơn.
Cốc cốc cốc!
Phòng 303 lầu 3 mở ra, Trịnh Thu Hà thấy một người xa lạ, hỏi: "Cậu tìm ai?"
Tằng Tường: "Thu tiền phòng."
Hôm qua người chở bà ta có nói tiền phòng đã trả rồi, Trịnh Thu Hà cũng không nghi ngờ: "Không phải có người trả rồi sao?"
"Tôi không rõ lắm, bà xuống lầu hỏi ông chủ đi."
Trịnh Thu Hà đóng cửa phòng lại, theo Tằng Tường xuống lầu.
Nửa phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là Diệp Tiểu Cầm mở, cô bé hoảng sợ mà co rút người đóng cửa lại.
Diệp Chiêu lấy tay chặn cửa rồi dùng sức đẩy ra.
"Chị ơi..." Hai mắt Diệp Tiểu Cầm sưng đỏ, tóc tai rối bù, nhìn cực kì đáng thương, cô bé hổ thẹn cúi đầu, tránh qua một bên.
Diệp Chiêu không để ý tới cô bé, bước vào nhìn quanh căn phòng, trên bàn có rất nhiều đồ, có cả bún xào ăn còn thừa, ngay mép giường có một túi hành lý, Diệp Chiêu nhanh chóng mở ra, kiếm đi kiếm lại cũng không thấy cuộn băng.
Cô hỏi Diệp Tiểu Cầm: "Trừ cái này thì còn hành lý nào khác không?"
Diệp Tiểu Cầm ngây thơ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Diệp Chiêu tìm trong ngăn kéo, chăn nệm và gối cũng không thấy.
"Mẹ em để cuộn băng ở đâu?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Cầm, nghe Tằng Tường nói thì bác trai bác gái vừa nói chuyện về cuộn băng xong thì giấu đi ngay, Diệp Tiểu Cầm vẫn ở ngốc trong phòng này, cô không tin Diệp Tiểu Cầm không biết.
Diệp Tiểu Cầm khẩn trương chớp mắt: "Cha em mang đi rồi."
Diệp Chiêu ảo não nắm chặt tay, phải đợi bác hai trở về sao? Nhưng càng nghĩ càng không đúng, thời này trộm cướp trên tàu hỏa rất nhiều, ông ta sẽ không mang cuộn băng ra ngoài.
Hoàn toàn không cần thiết, còn rất dễ bị lấy đi.
"Em có chắc là cha em đã mang đi không?"
Diệp Chiêu nhìn Tiểu Cầm không chớp mắt, Tiểu Cầm vội cuối đầu lí nhí: "Em em em không biết."
Oắt con nói dối!
"Em biết chị của em suýt nữa thì trở thành tội phạm bị tống vào trại cải tạo rồi không? Chính vì đứa em gái không có lương tâm là em đó."
"Chị ơi không phải là em cố ý đâu, mẹ đánh em, ép em nói..." Tiểu Cầm nức nở kéo tay áo lên, trên tay toàn là vết bầm,"Mẹ em nói chú thím đã nghĩ cách cứu được chị ra. Họ chỉ định dọa chị thôi, đến lúc đó chị được thả về, em cũng muốn về."
"Nên là em phản bội chị? Em biết vì sao chị được thả ra không? Cảnh sát điều tra rõ ràng, chị vô tội nên mới được thả ra. Nếu em không phối hợp với chị, chị sẽ báo cảnh sát bắt em vì tội nói dối hãm hại chị mình."
Diệp Tiểu Cầm càng khóc lớn hơn,"Chị... chị em không cố ý mà..."
"Nói! Ở đâu?"
Diệp Tiểu Cầm sợ hãi trốn ra sau.
Diệp Chiêu bắt lấy cánh tay cô bé: "Bây giờ không nói thì theo chị tới đồn công an!"
"Chị ơi đừng mà!" Việc ở đồn công an hôm qua làm Diệp Tiểu Cầm sợ hãi, chỉ chỉ tủ đầu giường,"ở sau tủ."
Diệp Chiêu buông Diệp Tiểu Cầm ra, cô đi qua kéo tủ đầu giường màu vàng nhạt, đúng là cuộn băng bị dán đằng sau, cô nhét cuộn băng vào túi.
"Chị dẫn em đi với." Diệp Tiều Cầm lí nhí, từ nhỏ tới giờ thì khoảng thời gian ở chung với chị là thoải mái nhất, tự do, tự tại và hạnh phúc nhất.
Diệp Chiêu gật đầu, cười khổ: "Chị cũng đã nghĩ rằng chúng ta sẽ dựa vào nhau làm bạn của nhau, chị sẽ nuôi em lớn lên. Em cho rằng chị không biết em trộm tiền Diệp Tiểu Trân mua kẹo hạnh nhân sao? Chị nghĩ rằng em chỉ trả thù Diệp Tiểu Trân ăn hiếp em, đánh em, chị đồng ý chuyện gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, người xấu thì đáng bị như thế. Nhưng hôm qua em phản bội chị, phản bội một người thật lòng tốt với em. Em vô tâm lắm em biết không? Tuy rằng em mới 9 tuổi, chị cũng không nên quá hà khắc với em, nhưng em đã lựa chọn thì phải tự chịu trách nhiệm. Em trở về Uyển Thành, lo học tập thật tốt, sau này mới đến tìm chị."
Đi đến cầu thang thì gặp Trịnh Thu Hà đang đi lên, Trịnh Thu Hà nhìn Diệp Chiêu, lại nhìn Tằng Tường bên cạnh, khiếp sợ hỏi: " Rốt cuộc cậu là ai?"
Tằng Tường nhướng lông mày, kênh mặt: "Tôi họ Tằng, ở đây là Tằng Vi Ốc, địa bàn của tôi."
Trịnh Thu Hà lùi ra sau hai bước,"Các ngưòi muốn làm gì?"
"Làm xong rồi." Diệp Chiêu đi về phía trước, vốn dĩ cũng không định nhìn bà ta, nhưng ngẫm lại, dừng bước: "Là ai đón các người?"
Trịnh Thu Hà đảo mắt, bà ta không muốn trả lời, đi lên vài bậc thang nhưng bị Tằng Tường cản lại.
Diệp Chiêu: "Người của Bạch Vân Liên hả? Bà không nói thì tôi cũng có thể tự tra được." Tằng Tường cố ý hù dọa: "Ở nhà trọ này, cứ mỗi cuối tuần thì tự nhiên có một hai người chết không rõ lí do..."
Trịnh Thu Hà vội bịt lỗ tai,"Em rễ Bạch Vân Liên, tao chỉ biết là họ Viên, không biết tên."
Chồng của Bạch Vân Bình Viên Hoành Khang! Trong truyện gốc thì có hơi mạnh miệng nhưng thật ra cũng không phải người thông minh gì.
Diệp Chiêu suy nghĩ cẩn thận, hẳn là do Viên Hoành Khang báo cảnh sát, hết thảy đều do Bạch Vân Liên sắp xếp.
Diệp Chiêu tiến đến trước mặt Diệp Thu Hà,"Không cần chạy đi đâu cả, cảnh sát sẽ đến bắt các người nhanh thôi. Trước hết tôi sẽ xử lí Bạch Vân Liên."
Trịnh Thu Hà sợ tới mức bước chân loạng choạng hốt hoảng chạy lên lầu.
*
Trở lại phòng họp trên lầu 3 của xưởng đồ chơi Ngải Lâm.
Tằng Tường cầm cuộn băng bỏ lên bàn.
Cậu nhìn Diệp Chiêu, gật đầu tỏ vẻ băng ghi âm không có vấn đề gì.
Bạch Vân Liên đoán được đây là do vợ chồng Diệp Định Quốc ghi âm, bà ta nói: "Nhà mấy người đóng cửa ghi âm với nhau, đây là có ý gì? Không bằng để họ tới đây nói chuyện rõ ràng."
"Lời nói của bà có nghĩa là bất luận trong này vợ chồng bác tôi có nói gì đi chăng nữa thì cũng là do chúng tôi âm mưu hãm hại bà. Còn để bọn họ tới đây đối chất thì không phải sao? Có thể, chỗ ở của bọn họ không phải do bà sắp xếp hả? Bà biết bọn họ ở đâu thì cho người chở đến đây đi."
Bạch Vân Liên chột dạ, nếu đối chất trực tiếp mà Trịnh Thu Hà vẫn giống một ngưòi đàn bà đanh đá, la lối khóc lóc giữa hiện trường, như vậy chỉ càng mệt thêm. Không bằng cứ nghe trong băng ghi âm bọ họ nói gì, rồi tùy cơ ứng biến.
Thấy Bạch Vân Liên không lên tiếng, Tô Ứng Dân mới hỏi Diệp Chiêu: "Đây là cái gì?"
Diệp Chiêu: "Băng ghi âm."
"Mở ra nghe thử đi. Thư ký Lưu đi lấy máy phát nhanh lên."
Thư ký Lưu chạy xuống văn phòng lầu 2 tìm máy phát.
Máy phát bây giờ cũng khá hiếm, cả xưởng cũng không có mấy cái.
Các nhân viên nữ trong văn phòng đều tò mò mà vây lại hỏi kết quả.
Thư ký Lưu hàm hồ trả lời: "Đại chiến thế giới!"
"Ai ở thế thượng phong?"
"Bạch cáo già có thể thắng không?"
"Bạch cáo già, chắc là không thua được đâu nhỉ?"
"Rốt cuộc ông chủ đứng về phía ai? Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt."
"Ai nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chỉ có con gái ruột thôi."
"Tiểu Lưu nói cũng đúng đó."
Thư kí Lưu tìm được máy phát trong ngăn tủ, thử hổn hển nói: "Tôi không biết kết quả sẽ như thế nào, tôi không dám đoán trước, nhưng trước mắt thì chị Bạch đấu không lại con gái ông chủ đâu! Logic quá hợp lí, tôi còn không nghĩ tới."
"Nếu bây giờ bình chọn thì cô chọn ai?"
Thư kí Lưu biết trong phòng này có tau mắt của bà Bạch, chị nói: "Tôi chỉ là ngưòi làm công, tôi dám chọn sao?"
Nếu như bắt buộc phải đánh cược, chị cũng cược cho cô chủ thắng! Chị không ngu ngốc, biết theo ai sẽ có tương lai.
Cả đám người thầm oán hận không thể đến nơi trực tiếp xem kịch.
Máy phát được đưa tới cắm điện, Tằng Tường bỏ băng ghi âm vào, ấn nút phát, ngay sau đó tăng âm lượng đến mức lớn nhất.
Tiếng phụ nữ, là của Trịnh Thu Hà, Bạch Vân Liên nghe rất rõ ràng không thể sai được.
Nhưng càng nghe càng thấy không đúng, sao bà ta lại nghe thấy tiếng của chính mình trong đó tuy rằng so với tiếng của Trịnh Thu Hà có vẻ nhỏ hơn nhưng đủ để nghe rõ ràng.
Bạch Vân Liên căng thẳng, đây là cuộc nói chuyện hai ngày trước.
[Trịnh Thu Hà: Chào buổi sáng Vân Liên, Định Quốc đã đi rồi sao]
[Bạch Vân Liên: Đúng vậy chị hai, Định Quốc đã ra ngoài rồi. ]
[Trịnh Thu Hà: Tiện thể thì cùng nói chuyện đi!]
[Bạch Vân Liên: Tiện, chị nói đi. ]
[Trịnh Thu Hà: Đêm qua em gọi điện đến, chị cùng anh hai đã bàn bạc rồi, hai ngày nữa anh chị sẽ xuất phát có được không?"
[Bạch Vân Liên: Càng sớm càng tốt. Anh chị đến mang Diệp Chiêu về càng nhanh thì quỹ đạo sinh hoạt của đại gia đình ta quay về quỹ đạo càng sớm. ]