[Trịnh Thu Hà: Chị biết, chị biết. Nó bây giờ đã trưởng thành, ương ngạnh bướng bỉnh, nhưng mà nó là do chị nuôi lớn, chị biết cách để trị nó. ]
[Bạch Vân Liên: Chị hai, nếu chị không trị được nó thì phải làm sao?]
[Trịnh Thu Hà: Ai da, không đến mức đó đâu, chị làm được mà. ]
[Bạch Vân Liên: Nhưng với năng lực hiện tại của nó, ... chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng. ]
[Trịnh Thu Hà: Chị không hiểu lắm, em muốn chuẩn bị như thể nào?]
[Bạch Vân Liên: Bằng không... chị cứ vu oan cho nó bắt có Tiểu Cầm, cái này là chuyện phạm pháp. ]
[Trịnh Thu Hà: Như vậy được không? Nếu Định Quốc phát hiện sẽ không tha cho chúng ta. ]
[Bạch Vân Liên: Yên tâm, em chỉ hù dọa nó thôi, cứ làm như vậy, chúng ta nghĩ cách chuộc nó ra ngoài. Sau khi ra ngoài, nó chắc chắc sẽ ngoan ngoãn cùng chị trở về. ]
[Trịnh Thu Hà: Nhưng nếu không chuộc được thì phải làm sao?]
[Bạch Vân Liên: Chị sợ hả?]
[Trịnh Thu Hà: Cũng không đến mức như vậy! Nhưng làm như thế nào? Chị đến Thâm Thành không ai quen biết, tay chân lóng ngóng. ]
[Bạch Vân Liên: Chị cứ yên tâm, em sẽ sắp xếp, đến lúc đó chị phải phối hợp tốt, cứ làm Tiểu Cầm nghe lời là được. ]
[Trịnh Thu Hà: Làm, chị nghe em. Vân Liên, hôm qua em hứa những gì, em sẽ thực hiện đúng không?]
[Bạch Vân Liên: Chị còn không tin em sao? Không phải em đã giải quyết việc làm cho Tiểu Trân rồi hả? Ít nhất cúng sắp xếp được chỗ làm cho chúng nó, tới làm trong xưởng của tụi em, em cho chúng làm một chức quản lí nhỏ, đây không phải việc gì khó. Nói một câu này không quá dễ nghe nhưng tiền lương quản lí trong xưởng một tháng cũng hơn nửa năm tiền lương của anh hai. ]
[Trịnh Thu Hà: Làm, chị đã nhớ rồi. Chúng ta một lời đã định, bây giờ chị nhờ em mua vé xe lửa. ]...
Hiển nhiên là Trình Thu Hà sợ Bạch Vân Liên về sau sẽ không giữ lời nên cố ý ghi âm lúc nói chuyện.
Mọi chuyện sáng tỏ, chủ mưu hãm hại Diệp Chiêu là Bạch Vân Liên còn vợ chồng bác hai là đồng lõa
Giọng Bạch Vân Liên run rẩy: "Lão Diệp..."
Thật mất mặt! Diệp Định Quốc nghiêng người ngồi, không nói chuyện.
Tô Ứng Dân không nghĩ tới, vở kịch này ông không cần lên sân khấu thậm chí không cần phối hợp.
Ông nói với nhóm người nãy giờ đang xem kịch: "Thu thập thêm tư liệu, quý vị ra ngoài trước đi."
Nhóm người yên lặng thu dọn đồ đạc, vừa rồi chịu đủ dày vò, bây giờ được thả đi thì trong lòng lại oán giận, tưởng được ở lại tiếp tục xem kích, vở diễn này quá xuất sắc, không cho ở lại xem tới kết đúng là không có đạo đức mà.
Nhưng không ai dám ý kiến, cũng không ai dám chần chừ.
Bạch Vân Bình và Viên Hoành Khang cũng đi ra ngoài, Bạch Vân Bình liếc chồng mình vẻ mặt rất không hài lòng, trong lòng cũng đang chửi rủa ông ta.
Chờ mọi người ra ngoài, Tô Ứng Dân mới nói: "Bây giờ xử lí việc này thế nào? Tiêu Chiêu con có ý gì không?"
"Bôi nhọ con lừa bán em gái mình, thiếu chút nữa hại con bị bỏ tù, con muốn hỏi cha con muốn xử lí như thế nào? Xém tí nữa thôi là con gái ngồi tù, ông thấy thất vọng vì tôi may mắn hả?"
Diệp Định Quốc ném ly nước trên tay xuống đất!
Sau khi Diệp Chiêu xuyên vào sách, đây là lần thứ ba cô thấy cha mình ném ly, một lần ngoài ý muốn, hai lần là vì tức giận.
Cứ thế mãi, không biết tim ông ta có chịu được không.
Bạch Vân Liên nức nở biện minh: "Lão Diệp, tôi không thật sự muốn hại Diệp Chiêu, tôi chỉ muốn hù dọa nó thôi, ông cứ đi hỏi Viên Hoành Khang, tôi muốn cho Diệp Chiêu biết tôi có ý tốt, muốn nó tiếp nhận tôi mà thôi."
Diệp Định Quốc trách mắng: "Bà muốn làm gì nó thì về Uyển Thành!"
"Không phải ông cũng muốn thế sao?"
Diệp Định Quốc nhất thời cứng họng không thể phản bác.
Bạch Vân Liên nhỏ giọng khóc thút thít, lên án: "Tôi theo ông 12 năm, từ lúc ông không có gì trong tay. Đến khi tôi hoa tàn ít bướm, tôi có được cái gì không? Ông là người nhìn Bạch Lộ lớn lên, không phải ông nói nó là con gái ông sao? Nhưng cái sổ hộ khẩu cũng không cho nó được. Nếu không phải do Diệp Chiêu ở đây ngăn cản Bạch Lộ được chuyển hộ khẩu vào, tôi muốn đi ngõ tắt. Tôi là người như thế nào ông không biết sao?"
Diệp Định Quốc lấy một tay chống trán: "Bà không cần lấy Bạch Lộ làm cái cớ. Còn vấn đề hộ khẩu tôi sẽ giải quyết."
Bạch Vân Liên: "Vậy thì ông hãy cho tôi một lời chắc chắn."
Diệp Định Quốc cả giận: "Tôi nói sẽ giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết, bà còn muốn lời chắc chắn gì!"
Bạch Vân Liên không dám nói thêm, chỉ có thể khóc thút thít, âm thanh réo rắt như tiếng phong cầm.
Diệp Chiêu và Tằng Tường nhìn thoáng qua nhau, ăn ý bĩu môi, Diệp Chiêu bất đắc dĩ nói: "Các người không cần hát đối trước mặt tôi, càng nghe càng mệt."
Diệp Định Quốc nhìn về phía Tô Ứng Dân, ở đây Diệp Chiêu chỉ nghe lời Tô Ứng Dân.
Tô Ứng Dân thuận thế nói: "Tiểu Chiêu, hay chúng ta âm thầm giải quyết chuyện này được không? Nếu đi báo án thì đối với dì Bạch hay cha con đều không tốt."
Diệp Chiêu không để bụng chuyện đối với bọn họ có tốt hay không, cô biết bằng chứng này vẫn chưa đủ để khởi tố Bạch Vân Liên, việc định tội đã khó càng thêm khó, chủ yếu Diệp Chiêu chỉ muốn ác mồm ác miệng một tí.
"Chú Tô có đề nghị gì không?"
"Chú có thể có đề nghị gì ngoài việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, để dì Bạch nói một tiếng xin lỗi con nghiêm túc, con thấy được không?"
Diệp Chiêu biết Tô Ứng Dân và Bạch Vân Liên ở hai phe chống đối nhau ra mặt, Tô Ứng Dân theo phe của cô, Bạch Vân Liên là người đứng sau ửng hộ Bạch Lộ, lúc này không bằng lúc này cô giúp cho chú Tô một chút, dù sao cũng là người một nhà.
Chú Tô không tiện nói ra thì cô sẽ tự nói.
"Có hai lựa chọn, một là tôi sẽ mang cuộn băng nay giao cho cảnh sát, Bạch Vân Liên và Trịnh Thu Hà lên kế hoạch hãm hại tôi, muốn biết trái phải đúng sai gì cứ giao cho pháp luật giải quyết."
Lúc Diệp Chiêu nói ra những lời này, Tằng Tường nhìn cô, mới buổi sáng từ dồn công an ra còn vẻ mặt mờ mịt với dáng vẻ thỏ con phẫn nộ, giờ phút này lại phản phất một con lang bọc chiếp giáp. Bộ dạng cô tự tin sáng lấp lánh.
Tô Ứng Dân hỏi: "Còn một lựa chọn khác đâu?"
"Lựa chọn thứ hai là Bạch Vân Liên lên báo xin lỗi tôi, rồi dán lên cổng của xưởng đồ chơi, sau đó thì thông báo đuổi việc, yêu cầu của tôi là đuổi việc chứ không phải từ chức. Còn có Bạch Vân Liên âm mưu hại tôi nên cả đời này tôi sẽ không chấp nhận bà ta là mẹ kế của tôi."
Tuyệt vời! Những điều này đều là huyệt tử của Bạch Vân Liên!
Còn phối hợp hoàn mỹ với Tô Ứng Dân đá Bạch Vân Liên đi!
Bạch Vân Liên không thể ngờ rằng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi mà vận mệnh của mình lại bị con nhỏ chướng mắt này viết lại.
"Lão Diệp!" Bà ta đổi giọng cầu xin, bị đuổi việc, viết báo xin lỗi, dán thông báo, không thể kết hôn với Diệp Định Quốc thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa? Còn Bạch Lộ thì sao?!
Diệp Định Quốc lúc trước phải đề phòng Tô Ứng Dân đá Bạch Vân Liên ra khỏi công ti, ai ngờ rằng người làm việc đó lại là con gái mình?
Tô Ứng Dân là một con cáo già không ra tiếng, Diệp Định Quốc thở mạnh, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Diệp Chiêu, ông ta biết cô sẽ không nhượng bộ, càng nói thì điều kiện sẽ càng khó khăn.
Diệp Định Quốc cắn chặt răng, phất tay nói: "Cứ như vậy đi. Nhưng con phải đưa cuộn băng cho cha."
"Đưa làm gì? Ông muốn lặp lại tiết mục này một lần nữa sao?"
"Cha nói con đưa cuộn băng cho cha!!"
Diệp Chiêu ngoài cười trong không cười, nói: "Cuộn băng này tôi đã sao chép 4,5 bản, ông giữ cái này cũng không có ý nghĩa gì, tôi vẫn còn."
Uy quyền làm cha của Diệp Định Quốc bị đánh tan, tức giận đến nỗi đầu tóc dựng lên.
Diệp Chiêu không để ý đến cha mình, nhìn Tô Ứng Dân: "Chú Tô, chuyện còn lại tất cả nhờ chú. Nếu như sắp xếp khiến cho con không hài lòng, con sẽ đem cuộn băng giao cho cảnh sát. Còn có, cảnh sát chắc sẽ tới đây nhanh thôi!"
Bạch Vân Liên nóng nảy: "Không phải! Dì đã đáp ứng tất cả điều kiện của con, sao cảnh sát lại tới?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Lúc nãy tôi đã báo cảnh sát! Điều kiện vừa rồi không phải chỉ là không giao cuộn băng thôi sao? Còn việc bà bị bắt đến đồn công an thì vẫn phải đến, tôi chỉ là không giao ra bằng chứng mấu chốt thôi, bà cứ vào ở mấy ngày đi? Không thì làm sao biết được cảm giác bị thẩm vấn cả đêm là như thế nào?"
Bạch Vân Liên tức giận đến không thở nổi, toàn bộ cơ thể run rẩy!
Diệp Định Quốc lạnh mặt không nói lời nào.
Diệp Chiêu nhìn Tằng Tường: "Chúng ta đi thôi."
Tằng Tường cầm máy ghi âm, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển rồi cùng Diệp Chiêu đi ra ngoài.