Ngày hôm sau, lúc ở nhà Tiểu Thiên luyện tập hợp tấu, Diệp Chiêu mới biết được thời gian của buổi thi đấu âm nhạc và cuộc thi Lần 3 trùng hợp một cách hoàn hảo.
Đại khái tờ giấy báo danh thì Lần 3 đã nộp lên, cô không thể vắng mặt, vậy cô chỉ có thể bỏ cuộc thi âm nhạc.
Diệp Chiêu nhìn chằm chằm tam ca ăn sương sáo, cẩn thận đưa ra ý nghĩ của mình: "Tuy rằng nói tôi không tham gia thi đấu nhưng cũng không ảnh hưởng gì đối với các cậu. Nhưng hôm nay các cậu có thể tề tựu ở đây là nhờ ai?"
Cả ba lạnh mặt không nói chuyện.
Diệp Chiêu phải tự mình nói tiếp,"Bời vì tôi! Có phải hay không?"
"Phải!" Vẫn là Tiểu Thiên giữ cho cô chú mặt mũi, nói thêm "Đúng vậy."
"Cho nên nếu nhận được giải thưởng 1 vạn đồng kia thì có thể như trước kia cho tôi mượn? Tôi sẽ trả lãi cho các cậu."
"Không thành vấn đề, không cần trả lãi." Tiểu Thiên và A Văn không hẹn mà lên tiếng coi tiền như cỏ rác.
Diệp Chiêu nhìn ngưòi vẫn không tỏ thái độ Tằng Tường, lấy chân nhẹ nhàng đá đế giày của cậu,"Cậu thì sao?"
Tằng Tường hỏi cô: "Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Diệo Chiêu không có cách nào nói rõ lí do tại sao mình cần nhiều tiền như vậy, cô đang tìm một cái cớ, Tằng Tường nhìn bộ dạng khó xử của cô cũng không đành lòng,"Tôi không có ý kiến."
"Như vậy nha, một lời đã định." Diệp Chiêu hưng phấn kêu lên.
Tiểu Thiên buôn chén lớn trong tay: "Nếu không, chị cũng thu một bản Bass là nhạc đệm đi, chị không tới được, nhưng âm nhạc thì có thể!"
"Có thể!"
Diệp Chiêu không ngờ lúc trước đưa ra ý kiến cho A Văn, giờ người áp dụng lại là mình.
Cứ như vậy thứ sáu bọn họ thu lại nhạc đệm để mang đi, sáng thứ bảy Diệp Chiêu tham gia thi Lần 3, thi xong thời gian vẫn còn rất sớm, Diệp Chiêu bắt một chiết taxi tới thẳng cuộc thi âm nhạc.
Nơi thi đấu âm nhạc là một quảng trường cạnh bờ biển, ở trong mắt Diệp Chiêu thì nó vô cùng đơn sơ, nhưng trong mắt người ở đây thì rất hoành tráng.
Người người chen chúc tấp nập trên bờ biển, các đội dự thi của trường học, xí nghiệp cho các đội cỗ động viên đến cổ vũ, tìm kiếm một lượt cuối cùng tìm được người trong trường bọn họ.
Ngoại trừ bạn học, Diệp Chỉ biết được em gái Tiểu Thiên Tằng Tú Quần, Tằng Tú Quần học lớp 11, là đội trưởng đội cổ vũ, còn có cổ động viên khác là Tằng Tiểu Linh, Ngô Ái Mẫn, ngay cả Bạch Lộ cũng bị kéo tới.
Vốn dĩ Bạch Lộ không muốn tham gia loại hoạt động này nhưng không tham gia được cuộc thi lý tổng đại tái, tâm tình cô ta không tốt, Tằng Tiểu Linh liền kéo cô ta tới giải sầu. Chủ yếu là có A Văn thi đấu, Bạch Lộ cuối cùng vẫn tới.
Ai mà ngờ tới chỗ này lại gặp được Diệp Chiêu!
Tằng Tiểu Linh trợn mắt: "Đen đủi! Tại sao ở đâu cũng gặp ngôi sao chổi này!"
Bạch Lộ kéo Tằng Tiểu Linh, ngăn cản cô ta lớn tiếng.
"Tôi không im! Tôi phải lớn tiếng! Không thể để yên cho cô ta!" Tằng Tiểu Linh nâng cao giọng,"Hiện giờ mới mấy giờ? Cuộc thi lý tổng còn ít nhất một tiếng nữa mới kết thúc? Cô ta quá kiêu ngạo, hoàn toàn không tôn trọng thầy cô cho cơ hội thi lại. Cô ta không biết người khác đợi cơ hội này ba năm! Cô ta dùng thủ đoạn bắt lấy còn không biết quý trọng! Quá không có tố chất!"
Ngô Ái Mẫn ngồi bên cạnh cô ta cảm thấy lời này quá ác ý, nên không đáp lại, mặt khác nói với một bạn học nữ khác: "Vốn dĩ là cơ hội của Bạch Lộ, bị cô ta giành mất."
"Đúng vậy, chỉ tùy tiện kiểm tra một chút! Mấy lần kiểm tra lần trước cô ta là một học sinh học lại không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, chiếm tiện nghi, toàn được hạng nhất. Trước kia cô ta ở trường thi thử, số điểm các bài cộng lại cũng dưới 200, đừng tưởng không ai biết!"
Người nọ phụ họa: "Bạch Lộ của chúng ta chỉ cần nhắm mắt làm bài thì đã 200 điểm rồi!"
"Tôi chờ cô ta hiện nguyên hình, cuộc thi lý tổng sẽ không giống nhau, toàn là đề mới. Vừa nhìn đề thấy sẽ không làm được, tốt xấu gì cũng sẽ ở lại chờ đến cuối cùng rồi mới nộp bài đi về chứ? Đây rõ là muốn chiếm danh ngạch, lãng phí cơ hội của Bạch Lộ!"
Ngay từ đầu Diệp Chiêu chỉ chuyên tâm nhìn sân khấu, bởi vì Tằng Tú Quần nói tiếp theo là tiết mục của Văn Thiên Tường.
Nếu Diệp Chiêu tới sớm vài phút, có khả năng sẽ đăng kí kịp sau đó lên biểu diễn. Đáng tiếc.
Là Tằng Tú Quần nghe không lọt tai, trực tiếp mắng Tằng Tiểu Linh: "Chờ kết quả rồi nói, câm miệng hết đi."
Tằng Tiểu Linh sao lại để một đàn em khóa sau mắng mình,"Liên quan gì đến mày? Cho rằng mày ở trong đội cổ động trường thì có thể quản tụi tao hả? Muốn tao câm miệng thì mày câm trước đi!"
Tằng Tú Quần cũng không quá nhanh mồm nhanh miệng, cô dừng một chút, chỉ nói: "Người ta thấy bị lục đục nội bộ, sẽ cười cho đó!"
"Cười thì cười đi, dù sao cũng không phải cười tao."
Thấy hai bên muốn làm ầm ĩ lên, Diệp Chiêu nỗ lực nhớ lại lúc nãy Tằng Tiểu Linh mắng mình những gì, à, cô rõ rồi.
Diệp Chiêu mỉm cười trả lời mỉa mai: "Cuộc thi lần này tôi chỉ làm một tiếng đồng hồ rồi nộp bài, tôi thái độ vậy đó, cô có thể làm gì bây giờ? Tôi cố ý chiếm danh ngạch đó, cơ hội trong tay tôi tôi không muốn nhường đó, ngoại trừ tức giận ra cô còn có thể làm gì?"
"Diệp Chiêu, cô quá ghê tởm! Chờ tôi trở về sẽ khiếu nại lên ban giám hiệu! Xem cô còn kiêu ngạo được không, tôi sẽ làm cho cô không có cơ hội học lại!"
"Tôi cảnh báo trước, nếu tôi không học lại, các thầy cô sẽ tới hỏi gia cảnh nhà tôi, cầu xin tôi đi thi đại học." Cô có tự tin là như vậy.
Tằng Tiểu Linh sắp tức giận đến nổ tung, còn muốn nói nữa thì bị Bạch Lộ và Ngô Ái Linh ngăn lại, để cô ta không làm ầm lên, vô nghĩa.
Vừa vặn ban nhạc Văn Thiên Tường của trường trung học Dục Tân lên biểu diễn mới im lặng.
Người chủ trì giới thiệu Văn Thiên Tường lên sân khấu biểu diễn, đọc danh sách ba(bốn) thành viên đàn ghi-ta Tằng Tường, đàn organ Lý Kiến Văn, tay trống Tằng Tiểu Thiên, Bass Diệp Chiêu! Trong đó bạn học Diệp Chiêu vì tham gia thi lý tổng nên không thể biểu diễn, nhưng ban nhạc sẽ sử dụng bản thu Bass của cô ấy..."
Nghe người chủ trì giới thiệu, Bạch Lộ và Tằng Tiểu Linh tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, từ khi nào Diệp Chiêu và Văn Thiên Tường lại chơi nhạc cùng nha? Tại sao ở đâu cũng có cô ta!
Diệp Chiêu hiện tại đạt hạng nhất các bài thi của trường trung học Dục Tân, Dục Tân trong mắt mọi ngườu nháy mắt phát sáng, Tằng Tú Quần vỗ tay hò hét, nhóm cổ động viên hô khẩu hiệu, la hét dữ dội.
Bạch Lộ đứng lên đi ra ngoài, hôm nay cô ta tới cổ vũ A Văn, không phải cổ vũ Diệp Chiêu, cô ta không muốn ở lại nữa.
Tằng Tiểu Linh đuổi theo. Bạch Lộ vừa đi vừa khóc, nói: "Tôi keo kiệt quá phải không?"
"Cậu không keo kiệt, Bạch Lộ, phải là tôi tôi cũng tức giận!"
Tằng Tú Quần lẩm bẩm,"Sao lại thế này, sắp biểu diễn mà hai ngưòi lại bỏ đi là thế nào?!"
"Đừng quan tâm." Diệp Chiêu không thèm đếm xỉa, không rảnh để ý đến người khác chỉ chú tâm nhìn lên sân khấu.