Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 45: Đàn Nhị.

Chương 45: Đàn Nhị.



Lúc này trên tay Tằng Tường đang cầm đàn ghita đứng giữa sân khấu, cậu không cười, bộ dáng như thể như cả thế giới ngốc nghếch đang nợ tôi, rất ngứa đòn, thực BKing!

Mấu chốt là cậu còn chọn hát một bài hát tình ca đau buồn đến vậy, Diệp Chiêu nhìn cậu không thể nào nhịn được cười lên.

Chả trách khi mà Tiểu Thiên nói muốn hát bài [Vẫn cứ thích em], Cậu lại phản ứng mạnh đến như vậy, một mạch từ chối không hát, nhưng sau cùng cậu vẫn chọn bài hát đó để hát bởi vì A Văn cũng thích nó.

Bài hát này phù hợp nhất với phong cách của A Văn, trong đau buồn có chút đắng cay và u sầu cho nên A Văn là người hát chính.

Sau đó ca khúc được cải biên khá lớn, đem bản tình ca đau buồn hát thành phong cách nhạc rock.

Chiếc đàn ghita của Tằng Tường quả là linh hồn của ban nhạc, sau đó còn có một đoạn độc tấu thực xuất sắc, còn nhận được tràng pháo tay rất lớn!

Nhưng nhìn tổng thể của màn biểu diễn lại không mấy xuất sắc, Diệp Chiêu hơi lo lắng một chút, việc vào được chung kết thì không vấn đề nhưng làm sao có thể giành được chức quán quân?

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, kết quả được công bố ngay tại chỗ, đội của Văn Thiên Tường xếp thứ 12 và thuận lợi tiến vào vòng chung kết.

Người giành vị trí đầu tiên khiến cho Diệp Chiêu vô cũng bất ngờ đó là đội của Cao Nguyệt Nguyệt.

Khi thông báo nói đội của Cao Nguyệt Nguyệt đứng thứ nhất thì người cổ vũ của nhà máy đã hò hét, Diệp Chiêu thuận theo tiếng hét mà tìm kiếm quả thực là tìm thấy được Lý Thuỵ Hương.

"Tiểu Diệp, sao lại biết chỗ này?", lúc này Lý Thuỵ Hương hét lớn đến mức cổ họng gần như đứt quãng, giọng trở nên khàn khàn.

Diệp Chiêu nói: "Bạn học tham gia thi đấu."

Lý Thuỵ Hương trang điểm sân khấu, đánh một lớp kem nền kèm theo phấn má hồng, kiểu trang điểm rất dày trông có vẻ rất buồn cười.

"Này, khi nãy có một đội biểu diễn có nói một cái tên giống như tên của cậu, sẽ không phải là cậu đó chứ?"

Diệp Chiêu cười cười rồi nói,"Chắc nhầm lẫn thôi. Mà mấy người không phải có dàn hợp xướng à? Sao lại không nghe thấy bảng xếp hạng?"

"Hợp xướng là biểu diễn hữu nghị, không có xếp hạng, đợi chút rồi chúng ta cùng về."

Những người đã lọt vào vòng chung kết phải ở lại để họp, Tằng Tú Quần cũng có đồng bọn của chính mình, Diệp Chiêu chỉ có thể cũng Lý Thuỵ Hương ngồi xe buýt quay trở về Tằng Ốc Vi.

Sau đó hai người cùng nhau ăn bữa trưa ở phố ăn vặt nhà hàng Hồ Nam, họ gọi món thịt lợn xào ớt và đậu phụ mapo.

"Lần này Cao Nguyệt Nguyệt có thể đứng nhất vẫn là nên cảm ơn cô."

"Vì sao lại cảm ơn tôi?"

"Chú của cô không phải là làm lãnh đạo chỗ nhà máy của chúng tôi sao?"

Diệp Chiêu gật gật đầu,"Vậy thì có liên quan gì?"

"Anh Phùng dạo gần đây rất tốt với tôi và Cao Nguyệt Nguyệt, tôi và Cao Nguyệt Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại rất có khả năng là bởi vì chú của cô là lãnh đạo của nhà máy, nếu không thì ông ấy đã không thể nào đem bài hát giao cho chúng tôi."

Phùng Ca cũng chính là Phùng Chí Viễn, Diệp Chiêu sau khi kiểm tra hệ thống thì phát hiện rằng anh ta cũng là một trong những "tay sai" của Bạch Vân Bình, anh ta đến gần Lý Thuỵ Hương và Cao Nguyệt Nguyệt chẳng biết là có vì mục đích gì khác không.

Diệp Chiêu nhỏ tiếng nhắc nhở: "Cao Nguyệt Nguyệt có được vị trí số một, ban đầu anh Phùng không chọn cô ta nói rõ ra thì anh Phùng cũng có vấn đề, bọn cô sau này cách xa anh ta một chút, anh ta là người của Bạch Vân Bình, cô có biết Bạch Vân Bình là ai không?"

Lý Thuỵ Hương lắc đầu, mấy cô gái đi làm công như họ sao lại có thể có cơ hội tiếp xúc với tiếp xúc với những người ở chỗ cao như vậy.

"Em gái nhân tình của ba tôi, trước đây từng gài bẫy tôi."

Lý Thuỵ Hương vô cũng ngạc nhiên,"Sao lại thế này?"

Diệp Chiêu không muốn giấu Lý Thuỵ Hương, mà trên thực tế thì cũng chẳng có gì để giấu diếm, cho nên nói: "Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm là do ba tôi mở, trước ba tôi là người ở đây, sau này cải cách cơ hội ông ta nắm bắt cơ hội mở xưởng kiếm tiền."

Lý Thuỵ Hương há hốc mồm, ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi, cô luôn cho rằng nhà Diệp Chiêu rất nghèo và sức khoẻ ba cô không được tốt.

"Tôi cứ tưởng cô ở đây đi học là bởi vì chú của cô rất giỏi chứ."

"Tôi có thể ở đây học tập thực sự là bởi vì quan hệ của chú tôi giúp đỡ, ba tôi căn bản không quan tâm tôi."

Diệp Chiêu giải thích một cách ngắn gọn về mối quan hệ của gia đình cô, Lý Thuỵ Hương nghe được thì vẻ mặt đầy căm phẫn: "Hoá ra người viết áp phích chữ lớn đó là mẹ kế của cô! Gớm thật, mẹ kế!"

"Bà ta không phải mẹ kế của tôi."

"Xin lỗi nha! Tôi nói sai rồi, để tôi nói lại, nhân tình của ba cô gớm thật!

Nói xong, hai người cùng cười.

"Tiểu Chiêu, tôi hiểu rồi, về sau tôi sẽ chú ý và giữ khoảng cách với Phùng Chí Viễn, cô yên tâm."

Diệp Chiêu mỉm cười quay lại chủ đề trước đó: "Trước đây Cao Nguyệt Nguyệt hát hay như vậy sao?"

"Cô quên mất rồi à, cô ấy đã giành được giải thưởng ở trường trung học đó. Cô ấy đã thể hiện kỹ năng ca hát của mình, thật là rất tuyệt vời."

"Thảo nào. Bây giờ tôi chẳng còn nhớ gì cả."

Đã quá giờ ăn rồi, không có quá nhiều người ăn, hai người họ đã đói lắm rồi, sau khi dọn đồ ăn ra xong thì ăn hẳn hai bát cơm của ông chủ.

"Đồ ăn trong căng tin nhà máy của chúng tôi rất tệ, tôi nghe nói đang có ý định thay đổi và kí hợp đồng lại với căng tin, hy vọng đồ ăn sau này sẽ ngon hơn."

"Ký hợp đồng với căng tin?"

"Đúng rồi."

Hợp đồng để thầu căng tin là một phương pháp tốt để nhanh chóng tích lũy vốn ngay ban đầu, Diệp Chiêu hỏi: "Nhà máy của các cô có bao nhiêu người?"

Lý Thụy Hương cười nói: "Đây là nhà máy của ba cô, tại sao cô lại không biết gì về nó thế?"

"Nhà máy của ba tôi không liên quan gì đến tôi."

"Mùa cao điểm có khoảng 4. 000 người, thấp nhất thì có hơn 2. 000 người".

"Bây giờ đang là mùa cao điểm à?"

"Trước Giáng Sinh thì đều là lúc cao điểm."

Tức là hiện tại trong nhà máy cơ bản có 4. 000 người đang dùng bữa, nếu mỗi người mỗi ngày chỉ kiếm được 1 đồng, nghĩa là có thể kiếm được 400 tệ mỗi ngày, đây là một khoản lợi nhuận khổng lồ, chưa kể còn có thể kiếm được hơn 1 đồng .

"Cô có biết yêu cầu hợp đồng đối với căng tin là gì không?"

"Tôi không biết nữa. Cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn ký hợp đồng với căng tin."

"Hả? Cô không phải muốn đi học à? Cô cần tiền à?"

"Tôi đang cần. Ai mà không cần? Cô có cần không?"

Lý Thụy Hương mỉm cười, cô ấy cười hề hề, bí ẩn bước tới: "Có phải cô thông qua các mối quan hệ của bản thân để được ký hợp đồng có phải không?"

"Chuyện này không có khả năng, tôi chỉ có thể đứng ở sau lưng, nếu không ba tôi phát hiện ra, ông ấy sẽ không giúp đỡ mà còn ngăn cản tôi."

Ba mẹ của Lý Thụy Hương làm đầu bếp ở nhiều nhà hàng, sau khi thảo luận, hai cô bé cảm thấy có thể thử ký hợp đồng dưới danh nghĩa của cha Lý Thụy Hương.

Nếu thật sự giành được hợp đồng, thì để cho ba mẹ Lý Thụy Hương đưa người của họ đến làm việc.

Diệp Chiêu đích thực là một người làm việc hiệu quả, trong ngày đã tìm ra ngưỡng đấu thấu của căn tin theo hợp đồng là bao nhiêu rồi: Đặt cọc 10000 tệ, cũng không có điều kiện bổ sung nào khác.

Bất cứ ai cũng có thể tham gia.

Khoảng tiền cọc 10000 tệ đích thực là một ngưỡng.

Có ba tiêu chí để lựa chọn: Vệ sinh an toàn thực phẩm, hương vị đa dạng và giá cả phải chăng.

Cô còn đến nhà chú Tô để làm khách một chuyến, từ chỗ của chú Tô biết được rằng bây giờ căng tin này thật sự đã trở thành miếng thịt béo bở, rất nhiều giám đốc điều hành trong nhà máy đang nhắm nhằm vào nó, người thân của Bạch Vân Liên cũng đang nhìn chằm chằm, bởi vì đồ ăn trong căng tin đều được nhà máy sản xuất trả tiền một nửa, công nhân chỉ trả một nửa chi phí, vì vậy điều quan trọng nhất ở nhà máy chính là giá cả.

Giá cả quyết định tất cả.

Diệp Chiêu dành hai ngày để viết một bản báo cáo chi tiết về kế hoạch nhân sự, quản lý sức khỏe, khẩu vị ăn uống, sau đó đến tiệm đánh máy in bản báo cáo ra.

Chỉ có giá là quan trọng nhất nên không được in.

Cô đang suy nghĩ và nghiên cứu xem có thể sử dụng cách nào và mức giá ra sao để giành được căng tin thành công.

Diệp Chiêu nằm trên giường suy nghĩ cái gì đó, hệ thống gần đây hình như rất bận, đã lâu rồi nó không làm phiền cô.

Một mình mình an tĩnh có lẽ còn thoải mái hơn.

Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng trống bên ngoài, cô đi ra ban công, nhìn thấy cái sân nhỏ của tòa nhà đối diện, Tiểu Thiên vội vàng gọi cô đi qua.

Cuối tuần này thi chung kết, họ phải sắp xếp lại bài hát.

Diệp Chiêu chạy qua đó, cô cũng có vài ý tưởng muốn nói với bọn họ.

Lần trước họ chọn "Anh chỉ thích em" và lần này họ chọn "Thích em", đều do Tiểu Thiên chọn và A Văn theo sau.

Tiểu Thiên, một con tốt cứu ván cờ, cuối cùng đã trở thành một người có công lớn.

Sở dĩ một con tốt có thể trở thành người có công lớn không phải vì nó thực sự không thích quản lý mọi việc, Tằng Tường trong có vẻ dường như thích phân thắng bại bằng bạo lực nhưng đối với âm nhạc thì lại có vẻ là thích hơn.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch