Mặc dù đại học tỉnh Nam là đại học tốt nhất tỉnh Nam, nhưng tình hình tốt nghiệp rồi đi làm hiện giờ không còn giống như mấy năm trước nữa, nhà trường cũng không thể hoàn toàn quyết định hướng đi sau khi tốt nghiệp của các sinh viên, bây giờ đang thí điểm đi làm "lựa chọn song hướng". Hơn nữa sau khi cải cách mở cửa, các xí nghiệp tư nhân mọc lên nhan nhản như măng sau mưa, tốc độ phát triển qua vài năm nay lại càng như vũ bão, khí thế bừng bừng, ngược lại thì có không ít xí nghiệp nhà nước lại xuống dốc không phanh. Các anh chị khóa trên cùng chuyên ngành với bọn họ cũng đã từng tiết lộ, tiền lương của xí nghiệp tư nhân cao hơn gấp mấy lần xí nghiệp nhà nước.
Cô lại không suy nghĩ đến việc làm ở xí nghiệp tư nhân, ban đầu trong nhà còn có hai người là mẹ và cô, nhưng hiện giờ thì còn lại mỗi mình cô. Trước đây mẹ cô thường hay nhắc mãi, thu nhập đến từ việc cho thuê phòng ở trong nhà cũng đủ cho sinh hoạt hàng ngày của cô rồi, tìm thêm một công việc ổn định nữa thì tốt.
Vậy nên cô mới suy nghĩ đến việc ở lại trường làm giảng viên sau khi tốt nghiệp. Vào bộ phận hành chính của nhà trường thì khá khó, nhưng vẫn có thể tranh thủ được vị trí phụ đạo viên.
Ai mà ngờ!
Đang lúc đau đầu, ngẩng đầu lên đã trông thấy Lê Hành Nhất và bạn gái của anh ta: Bạch Linh.
Cô không muốn bồi thêm mấy cái tát nữa, nhưng Lê Hành Nhất lại thích nổi cơn điên, cố tình lái chiếc xe mà bố anh ta vừa mới tặng đến trước mặt cô, quay cửa kính xe xuống, rướn người qua Bạch Linh đang ngồi ở ghế phó lái, giả bộ hỏi: "Trần Kim, để anh lái xe đưa em về nhé?"
Bạch Linh nhìn túi du lịch ở cạnh chân Trần Kim rồi lại nhìn bên mặt đang quay về một phía của cô, thầm đắc ý: "Đúng đó, Trần Kim, cậu ngồi xe buýt đi về phải mất mấy tiếng đồng hồ đó. Ở thôn đúng là hơi bất tiện... Nhỉ?"
"Được thôi." Trần Kim xách túi hành lý lên, bước về phía cửa xe của chỗ ngồi phía sau, dùng sức kéo cửa xe mấy lần nhưng không thể kéo ra được, thế là đập đập vài cái lên cửa xe. Cười lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh cửa của ghế phó lái, khom lưng nhìn về phía Lê Hành Nhất đang mang vẻ mặt khó coi ở trong xe, rồi lại nhìn Bạch Linh tỏ vẻ khó chịu: "Đôi mèo mả gà đồng các người ấy à, một thằng thì cắm sừng, một đứa thì làm tiểu tam, đắc ý gớm ha? Rảnh quá thì tránh tôi mà đi, nghe chưa? Sau mà đến nổi điên trước mặt tôi nữa thì xem tôi có tát anh lật mặt không."
Đập xe thêm vài cái nữa: "Lo mà lái xe đi, hai con ma chết sớm các người khéo gây tai nạn liên lụy đến người khác đó."
Vẻ mặt của Lê Hành Nhất trở nên khó coi, nhưng hiển nhiên là dễ dàng chấp nhận thái độ hiện giờ của Trần Kim, dẫu sao thì từ khi còn học tủng học Trần Kim đã vậy rồi, chỉ có điều là cô mới chỉ nổi đóa hai lần lúc học lớp mười, sau đó không ai dám chọc giận cô nữa. Hai năm sau, cô chuyên tâm học tập đến mức anh ta dần quên đi dáng vẻ trước đây của cô.
Nhưng Bạch Linh thì chưa được dạy dỗ đủ, không thì sao hôm nay cô ta lại dám đến đây. Lần thứ nhất là tại cửa hàng tổng hợp Vạn Dân trong nội thành, Trần Kim bắt được Lê Hành Nhất, tát vài cái. Còn có một lần, cô ta cố ý chặn Trần Kim vào đúng lúc tan học, bị Trần Kim mắng đến nỗi khóc lóc, chạy mất dạng.
Chẳng phải thế sao, bị Trần Kim mang khuôn mặt hầm hè mắng cho tối mặt tối mũi, không có lấy cơ hội để chen miệng vào. Bọn họ đã được sống trong điều kiện tốt từ nhỏ, cho dù có chửi người thì cũng chỉ dám cạnh khóe, đâu giống như Trần Kim, gân cổ lên, huỵch toẹt ra, vừa mới mở mồm là đã "Mèo mả gà đồng".