Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Từ Ngôi Làng Bị Giải Tỏa

Chương 7:

Chương 7:




Lúc vào cửa, cô thuận tay vỗ con rối chó trắng nhỏ bên trên tủ giày, nó sẽ vang lên tiếng "về rồi, về rồi".

Xách hành lí vào trong phòng ngủ, sau đó đi đến phòng của mẹ, lục lọi tầng cuối cùng của tủ áo khoác một hồi thì mới tìm được chốt để ấn xuống, tấm ván gõ ở tầng cuối cùng được mở ra, bên trong là một hộp sắt hình chữ nhật.

Trong hộp là vốn liếng, sổ hộ khẩu, giấy tờ bất động sản, hai giấy chứng nhận nhà ở, hai cuốn sổ tiết kiệm. Một cuốn sổ tiết kiệm thì hơn nửa năm nay vẫn có tiền tích vào, hiện giờ trong sổ có hơn mười lăm nghìn tệ. Cuốn sổ tiết kiệm còn lại thì chỉ có vào chứ không có ra, đã bắt đầu tiết kiệm từ năm 1982 và dừng lại từ tháng mười năm ngoái, tổng cộng đã tiết kiệm được hai mươi ba nghìn tệ.

Số tiền mà cô có thể dùng được cũng chỉ có ba mươi tám nghìn tệ này.

Xây hơn sáu tầng lầu, dùng cả ba mươi tám nghìn thì cũng không trang trí hết được, mà tin thôn Kiều Tây bị giải tỏa vẫn chưa có phong thanh gì, cô sợ trang trí xong thì sẽ không có nhiều khách đến thuê trọ thì hỏng.

Dọn dẹp nhà cửa một chút, đổi ga giường xong, Trần Kim bèn đi đến quán tạp hóa để khớp sổ sách với Điền Miêu, thiếu hàng nào thì phải nhập thêm hàng đó.

Bình thường, Điền Miêu hay đến nhà mợ ba của Trần Kim để lấy cơm mang ra quán ăn, tám giờ tối mới đóng cửa quán về nhà. Hôm nay Trần Kim bảo cô ấy đóng quán sớm, ăn cơm xong rồi lại đến sau.

"Người thuê ở phòng 301 trên tầng hai hỏi khi nào phòng mới xây mới trang trí xong, anh ta có mấy người bạn muốn thuê phòng. Chị ba họ, khi nào phòng mới trong nhà mới trang trí vậy?"

"Không có tiền đâu, thôi bỏ qua trước đã." Trần Kim quay đầu lại, nó: "Miêu Miêu, giờ em nói chuyện nghe giọng Đông Bắc quá vậy."

Điền Miêu thở dài, u oán liếc mắt nhìn về phía tầng một: "Phòng 204 ở tầng một có một đôi vợ chồng người Đông Bắc, buổi tối tan làm, ăn cơm xong nên rảnh rỗi chẳng có việc gì nên ra quán tạp hóa nói chuyện phiếm, làm em cũng bị nhiễm theo một chút."

"Chậc chậc, hiện giờ tầng một có đến ba nhà người Đông Bắc nhỉ." Cô không dám nghĩ đến, nếu như mấy người này cùng kéo đến vào giờ tan tầm, tầng một chắc sẽ biến thành "tràn ngập cảm giác Đông Bắc" quá.

Đến cửa hàng rau quả của nhà thím Chu ở ngay bên cạnh mua lấy một quả dưa dấu, đi dọc theo một con đường khá rộng rãi trong thôn mất năm phút là đến được nhà của cậu ba họ. Nhà của cậu ba khá nhỏ, chỉ xây hai tầng lầu, hai năm trước xây thêm đến tầng sáu, vậy nên cậu cả có muốn dụ cậu ba xây thêm tầng cũng vô ích.

Mợ ba đang xào rau trong nhà bếp, em họ Trần Vĩnh An đang chơi game Tiểu Bá Vương trong phòng, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, hào hứng vẫy chào: "Chị ba,mau đến đây!"

Máy chơi game Tiểu Bá Vương này vốn là của Trần Kim, do trước đây mẹ cô thấy cô không thích xem TV nên mua cho cô, kết quả là cô không thích chơi, thế là Trần Vĩnh An được hời.

"Em chơi với Miêu Miêu đi, chị vào bếp hộ đã." Để quả dưa hấu vào trong tủ lạnh xong, Trần Kim chạy ngay vào nhà bếp.

Mợ ba không để cô đụng tay đụng chân vào, nói là sắp xong rồi.

"Vừa mới thấy cậu ba cầm cuốc đi ra ngoài, làm gì vậy?"

"Trông cây đào của ông ấy chứ còn gì nữa? Chẳng biết cậu cả của con nghĩ gì nữa."

Cũng phải thôi, lại thêm một người nữa bị cậu cả lừa trồng đào rồi.

"Mấy khối đấy trống kia ngay gần thôn Kiều Tây, nhưng thôn Kiều Tây đâu có giải tỏa đến tận chỗ đấy cơ chứ?" Muốn theo chân thôn Kiều Tây để hưởng lợi sao? Theo bà, như vậy chẳng khác nào dã tràng xe cát.

"Đúng rồi, khi nào thì mấy phòng mới xây nhà con bắt đầu trang trí vậy?" Mợ ba cúi đầu bận rộn, vẫn chưa ngừng miệng: "Nếu con không có đủ tiền, trong nhà còn một chút để con mượn đó. Đã xây thêm rồi, không thể để mốc lên đó được, phí tền lắm. Cũng may là học kỳ này con không cần đi học nữa đúng không? Vậy thì vẫn ở nhà trông nhà được. Nhưng mà ấy à, nếu như con còn vướng bận chuyện gì khác thì nói với cậu mợ một tiếng, cậu mợ còn biết đường mà giúp."

"À đúng rồi, ông của con có gọi điện thoại đến, bảo là trong thôn mở hội lớn, kêu con về ăn cơm, nhân tiện làm quen một chút."

"Con đâu có họ Lưu giống bọn họ, con không đi."

Mợ ba trừng mắt nhìn cô: "Sao lại không đi? Dạo gần đây ai cũng đồn rằng thôn Kiều Tây sắp được giải tỏa rồi, con không họ Lưu nhưng bố con lại họ Lưu đó, nếu có đến bù giải tỏa thì kiểu gì con cũng được một phần chứ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch