Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 37: Em là vợ của tôi 1

Chương 37: Em là vợ của tôi 1




Ăn sáng xong, Trần Dã liền đi theo Lương Triệu Thành.

Lâm Khê vốn chưa nghĩ xong hôm nay sẽ làm gì, lúc này nói với Lương Triệu Thành chuyện thi đại học, cảm thấy nên dứt khoát quyết định chuyện này.

Ăn sáng xong, cô lên tầng trên lục lọi, sửa sang lại những tài liệu lúc đi học trước đây của cô, trường trung học trước đây ‘Lâm Khê’ theo học tên là trường trung học vịnh Diệp Sa, cùng tên với trường tiểu học của Trần Dã, hình như là vì trước đây nơi này tên là công xã vịnh Diệp Sa, trường học của hai người chính là trường tiểu học và trung học của công xã trước đây.

Cô tìm ra một tấm bản đồ xem thử, vậy mà lại ở ngay gần đây, thậm chí còn không cần đi xe, đi bộ hai mươi phút là đến.

Cô xem xét đường đi, định đi thẳng đến trường học hỏi thăm thủ tục học lại.

Cô cũng không sợ mình không có trí nhớ sẽ không nhận ra người khác, ngược lại khi nhìn thấy người khác là mỉm cười, thấy tuổi tác có vẻ phù hợp thì gọi thầy cô giáo, sẽ không sai vào đâu.

Đây là thời kỳ nóng bức của mùa hè tháng bảy, buổi sáng vẫn còn ổn, qua mười giờ thì sẽ rất nóng.

Lâm Khê tra thông tin xong liền mang theo tài liệu của mình ra ngoài.

Nghĩ đến việc ở ngoài đang nắng to, cô theo thói quen tìm một cái ô.

Lúc này vẫn chưa có ô gấp, nhà họ Lâm cũng không có cái ô nào nhỏ nhắn một chút, chỉ có kiểu ô đi mưa màu đen vô cùng cồng kềnh đó, vì mùa hè ở thành phố Tân An thường xuyên có bão, loại ô vừa to vừa chắc chắn này che mưa mới có thể chống được gió lớn.

Cho dù cồng kềnh cũng nhất định phải che.

Lâm Khê chỉ có thể mang chiếc ô tô đó ra cửa.

Ra cửa còn chưa đi được mấy bước, Lâm Khê đã nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Tiểu Khê, Tiểu Khê.”

Lâm Khê quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ đeo thắt lưng to, mặc váy liền thắt eo, mái tóc dài uốn xoăn dùng một chiếc khăn buộc thành đuôi ngựa, phía sau cổ còn đeo một chiếc mũ che nắng rộng vành, đang dắt một chiếc xe đạp.

Kẻ lông mày, môi có đánh son, vô cùng gọn gàng thời thượng.

Cô gái trẻ gọi Lâm Khê lại, dắt xe đạp đi đến, trước tiên là nhìn qua chiếc ô tô cồng kềnh của cô vài lần, sau đó cười nói: “Tiểu Khê, em ra ngoài hả? Sao lại mang một cái ô che mưa màu đen vừa to vừa nặng như vậy? Hôm nay trời rất trong, chắc là sẽ không có mưa đâu.”

Lâm Khê biết người phụ nữ này.

Là một người thuê nhà của nhà bọn họ, ở tầng hai, tên là Diêu Cầm, hai mươi tư tuổi, độc thân, làm việc tại bộ phận biên tập của một tờ tạp chí.

Hai ngày trước còn đến tặng đồ ngọt cho Lâm Khê một lần, nghe nói là họ hàng gì đó của cô ta mang bánh đúc đậu đỏ từ Hồng Kông về, biểu đạt sự quan tâm của cô ta với cô.

Nếu như đã có lần tặng đồ ngọt này, lại còn là người thuê nhà của nhà mình, Lâm Khê khách sáo gọi cô ta một tiếng ‘chị Diêu’ rồi đáp: “Vâng, em ra ngoài đi dạo, chị Diêu đi làm sao?”

Cô không muốn nhắc đến chuyện chiếc ô nên cũng tránh đi.

“Đúng vậy.”

Diêu Cầm cười, hiển nhiên là tâm tư không đặt ở chỗ cái ô, Lâm Khê không trả lời cũng không hỏi lại, có lẽ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Cô ta nói: “Hiếm khi mới sáng sớm đã gặp được em, đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài.”

Trên đường lại nói chuyện với nhau vài câu, Diêu Cầm hỏi: “Em gái Tiểu Khê, chị nghe nói anh Lương quay về rồi, tối qua vừa về đã trực tiếp chuyển sang nhà của em ở, sau này anh ấy muốn ở lại căn nhà kia của em sao?”

Lỗ tai của Lâm Khê lập tức dựng lên.

Ồ, có phải trọng điểm là ở đây không?

Cô cảm thấy chị gái này có chút nhiệt tình quá mức, nhưng hiển nhiên là không có hứng thú gì với cô.

Người thuê nhà tầng trên tầng dưới đều là thanh niên độc thân, có chút mập mờ gì đó cũng là chuyện thường tình.

Những thứ này đều phải nghe ngóng.

Chồng trên danh nghĩa, mặc dù chỉ là quan hệ trên giấy tờ cũng phải làm rõ quan hệ nam nữ của đối phương, tránh để rơi vào tình cảnh lúng túng, nhất là trong khi đối phương còn là người thuê nhà của nhà mình.

Lâm Khê gật đầu, lễ phép nói: “Vâng, đúng vậy. Chị Diêu, chị cũng biết trị an ở thôn trong thành phố của chúng ta có những lúc không được tốt lắm, em và Tiểu Dã ở cùng nhau có chút không yên tâm nên tìm đến anh Lương để qua ở cùng.”

“Hóa ra là như vậy.”

Diêu Cầm dừng lại một chút, muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với dáng vẻ đơn thuần của cô lại có chút không nói ra được.

Cô ta thay đổi suy nghĩ, lại nói: “Là vậy à? Cũng đúng, căn nhà mà Tiểu Khê ở to như vậy, tìm một người có thể tin tưởng qua đó ở cùng vừa có thể an toàn hơn, cũng có thể có thêm tiền thuê nhà. Vậy nhà kia của em chắc là còn có phòng chứ? Hay là chị cũng chuyển qua đó ở? Tiền thuê nhà đắt hơn một chút cũng không sao, hoàn cảnh bên kia của em vốn là tốt hơn so với nhà cho thuê, nhà cho thuê vừa nhiều người lại vừa ồn ào, thực ra chỉ ở cũng không quen.”

Lâm Khê: …






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch