Hình như chị gái này hoàn toàn không hề che giấu sự ái mộ đối với người chồng đã đăng ký kết hôn kia của cô.
Cũng hoàn toàn không có phòng bị gì với cô, nói cách khác, hoàn toàn không để ý đến cô.
Vẫn nên nói ra rõ ràng thì hơn.
Lâm Khê ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Diêu, căn nhà kia của em không cho thuê, anh Lương chuyển qua đó cũng không phải trả tiền thuê nhà, em và anh Lương đã đính hôn rồi, sau này anh ấy sẽ ở luôn bên đó.”
Thật ra là còn đăng ký kết hôn luôn rồi.
Chân của Diêu Cầm trượt qua, hơi dừng lại. Cũng may là không bị giày cao gót làm cho té ngã.
“Tiểu Khê, em nói đùa gì thế?”
“Em không nói đùa, là sự thật.”
Lâm Khê rất nghiêm túc, cũng cố gắng hết sức để mình trông thật chân thành: “Là quyết định trước khi lâm chung của bà nội em, có điều sau khi bà nội qua đời em đã bị bệnh, anh Lương bận bịu lo việc hậu sự của bà nội em, vài ngày sau trong nhà anh Lương lại xảy ra chuyện phải đi Bắc Thành, cho nên chuyện này bản thân em cũng không dám xác định, không nói ra ngoài. Lần này anh ấy về rồi, em cũng không cần giấu mọi người nữa.”
Vẻ mặt của Diêu Cầm như bị sét đánh.
Hôm qua Lương Triệu Thành bỗng nhiên quay về, cô ta không hề biết tin, cho nên tối hôm qua cô ta về muộn, cũng không biết chuyện này. Vừa rồi ra cửa gặp được Triệu Bắc, Triệu Bắc nhìn thấy cô ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói cho cô ta biết. Nhưng cũng chỉ nói rằng anh Lương đã quay về, còn dọn qua ở nhà chính của nhà họ Lâm, không hề nhắc đến chuyện anh và Lâm Khê đã đính hôn.
Khó trách cô ta lại cảm thấy vẻ mặt của anh ấy hình như có chút kỳ lạ, hóa ra là vì chuyện này sao?
Chuyện này quá hoang đường rồi.
Trong lòng Diêu Cầm thoáng qua một tia tức giận.
Tức giận việc đính hôn hoang đường này, cũng tức giận vì Triệu Bắc đã giấu cô ta, khiến cô ta bây giờ vô cùng thảm hại.
“Tiểu Khê, không phải em và Hạ Hướng Viễn vẫn còn đang ở bên nhau sao?”
Trong sự hoảng loạn, rốt cuộc cô ta cũng tìm được trọng điểm: “Em và Hạ Hướng Viễn ở bên nhau, sao có thể đính hôn với anh Lương được?”
Nhà họ Hạ xảy ra chuyện.
Trước đây cô ta cũng đã nghe nói chuyện bà cụ Lâm muốn Lâm Khê và Hạ Hướng Viễn chia tay, nhưng với tính cách mềm yếu của Lâm Khê, cô ta cảm thấy đợi sau khi bà cụ Lâm qua đời, hai người căn bản không thể chia tay.
Mà thời gian này cô ta thực sự đã nhìn thấy hai người này vẫn âm thầm qua lại.
Cho nên trước đó cô ta nghe Triệu Bắc nói anh Lương quay về đã dọn sang nhà của Lâm Khê ở, lúc đó cô ta hoàn toàn không để trong lòng, điều đầu tiên nghĩ đến là cô ta cũng có thể dọn qua đó, như vậy sẽ có nhiều cơ hội để hai người tiếp xúc với nhau hơn, không giống như bây giờ, mặc dù là tầng trên tầng dưới, nhưng mà ai cũng tự ở phòng của người đó, người thuê nhà đông, căn bản không hề có cơ hội tiếp xúc.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến khả năng giữa anh Lương và Lâm Khê.
Bởi vì cô ta cảm thấy anh Lương sẽ không vừa ý Lâm Khê, hai người vốn là người của hai thế giới.
Nhưng mà đính hôn?
Thực sự như một trận sét đánh.
“Không phải, đã chia tay rồi.”
Lâm Khê nhìn thấy bộ dạng như bị đả kích rất lớn của Diêu Cầm, cô cảm thấy nên cho cô ta thời gian để cô ta tự phục hồi tinh thần, tránh việc nói ra những lời không phù hợp trong lúc tình thế cấp bách.
Cô nhìn qua đường lớn ở bên ngoài nói: “Chị Diêu, em phải rẽ sang đường ở phía trước rồi, gặp lại chị sau.”
Nói rồi cũng không đợi Diêu Cầm phản ứng lại, nhanh chóng rẽ sang cột đá lớn ở đầu thôn Lâm Hạ, chuồn mất.
Lâm Khê trốn khỏi ánh mắt bức ép của Diêu Cầm, sau khi quay đầu lại không còn thấy bóng dáng của cô ta nữa mới thả chậm bước chân.
Đúng là đòi mạng, không ngờ rằng cô còn có một vị khách thuê nhà thích tên họ Lương kia, cũng không biết quan hệ giữa hai người họ thế nào, hi vọng ‘mình’ sẽ không làm hỏng chuyện của hai người họ, sau này vẫn nên xác nhận lại với Lương Triệu Thành một chút.
Nghĩ như vậy, cô tạm thời đặt chuyện này sang một bên, chuyển sang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây cũng là một trong những mục đích ra ngoài hôm nay của cô, ra ngoài đi dạo khắp nơi, làm quen với môi trường xung quanh.
Mang theo mục đích như vậy, lộ trình đến trường học chỉ mất mười mấy phút mà Lâm Khê đã đi mất hơn bốn mươi phút, xác định lại toàn bộ vị trí của những hàng bán đồ lặt vặt, chợ bán thức ăn xung quanh rồi mới đến trường học.
Cô không có ký ức gì về trường học, nhưng mà cũng không gấp, tòa nhà phòng học năm tầng của trường học rất rõ ràng, cô cứ đi đến, đi một vòng dọc theo hành lang của tầng một, tìm được phòng làm việc của giáo viên ở chính giữa.