- Không sai, tuy nói hiện nay em chỉ là đại sứ hình ảnh cho trường học, nhưng chỉ cần lên tạp chí, em sẽ là người mẫu; lên TV truyền hình, em chính là minh tinh điện ảnh. Dùng điều kiện, vóc người của em, tương lai tuyệt đối có thể thành công, đại phú đại quý, thậm chí là so với Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt còn có tiền hơn, có địa vị cao hơn. Đến lúc đó, mẹ em nhất định cảm thấy rất tự hào về em, và em nhất định sẽ quên An lão sư đáng thương này.
Tranh thủ đồng tình là một đại pháp bảo để nam nhân tranh thủ đòi niềm vui của nữ nhân, An Phùng Tiên đã dùng nát chiêu này, và lần nào cũng thành công.
Viền mắt Dụ Mỹ Nhân ửng đỏ, nàng kích động mạnh mẽ lắc đầu:
- Không, em sẽ không quên An lão sư, An lão sư không chỉ trợ giúp em, mà còn là... Còn là người nam nhân đầu tiên hôn em.
An Phùng Tiên chỉ chờ Dụ Mỹ Nhân những lời này, nữ nhân động tình dễ dàng bài bố vô cùng, nhưng An Phùng Tiên cũng không nóng nảy, hắn nhắc nhở bản thân nhất định phải kiên trì:
- An lão sư còn hi vọng là người nam nhân đầu tiên sờ ngực em, An lão sư biết làm sao sờ cho em thoải mái nè.
Dụ Mỹ Nhân nhỏ giọng hờn dỗi:
- Em thì lại thấy rất khó chịu.
An Phùng Tiên ra vẻ rất nghi hoặc:
- Không thể nào? Để tôi thử lại một lần nữa.
Quả cầu thịt trắng mịn ở trong tay An Phùng Tiên biến thành một món đồ chơi, An Phùng Tiên chậm rãi nhào nặn, xoa vuốt, điểm nhỏ nhô ra khiến lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, An Phùng Tiên liền tăng thêm lực lượng xoa nắn.
- Ư...
Nhiệt lực đang tăng lên, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn, Dụ Mỹ Nhân cảm thấy thoải mái vô cùng, nhưng nàng không thể nói ra miệng, thân là Băng mỹ nhân nổi tiếng toàn trường, nàng phải giả bộ ra vẻ mười phần rụt rè lãnh cảm, nhất là khi đối mặt với An lão sư, Dụ Mỹ Nhân càng không muốn lộ ra một tia biểu tình vui thích nào, nàng len lén quan sát An Phùng Tiên, ngoại trừ đôi mắt có chút hơi gian tà ra, An lão sư cũng miễn cưỡng có thể xem là đẹp trai dễ nhìn, tuy rằng hơi lớn tuổi một chút, nhưng rất có mị lực, trách không được đám nữ sinh trung học đều len lén thảo luận sau lưng hắn.
Thấy Dụ Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt cái miệng mấp máy tựa cười mà không phải cười, tựa như giận mà không phải giận, An Phùng Tiên quyết tâm hơn hẳn, hắn ôn nhu hỏi:
- Có đúng là thoải mái hơn không?
- Ừm...
Dụ Mỹ Nhân phát sinh tiếng rên rỉ yếu ớt, chiếc khăn lụa che thân sớm đã không còn hình bóng, chiếc đai váy liền thân cũng đã bị cởi ra, lộ ra đôi vai thon không thể coi là gầy, nhưng không hề thừa chút mỡ nào, cởi xuống chút nữa, hai trái nhũ phong rắn chắc trắng mịn nhô ra từ trong chiếc áo ngực tơ tằm màu trắng, làm rung động tâm hồn An Phùng Tiên, cặp đào tiên đẹp như vậy, ngay cả Tịch Ly cũng thua kém một chút, một bàn tay khó mà nắm hết, đầu vú dựng đứng cứng ngắc, đầu ngón tay lướt qua, chạm vào da thịt Dụ Mỹ Nhân quả nhiên có cảm giác lạnh lẽo, lẽ nào đây là ngọc cốt băng cơ trong lời đồn sao?
An Phùng Tiên thở ra hồng hộc như trâu húc mả:
- Dụ Mỹ Nhân bạn học, An lão sư muốn làm người nam nhân đầu tiên hôn ngực em.
Mỹ nhũ mê người đã nằm trong tay An Phùng Tiên, thậm chí hắn còn bóp qua bóp lại mấy chục lần, Dụ Mỹ Nhân ngượng ngùng lắc đầu:
- Đừng mà!
An Phùng Tiên nâng lên cặp mông Dụ Mỹ Nhân, dễ dàng tuột ra cả chiếc váy liền thân, thân thể mê người ấy cấp tốc kích thích dục vọng mãnh liệt của An Phùng Tiên:
- An lão sư muốn làm nam nhân đầu tiên hôn lên bụng em.
Dụ Mỹ Nhân đưa tay giữ cái váy tượng trưng hai cái, liền trơ mắt nhìn chiếc váy bị lột bỏ qua một bên, nàng không thể làm gì khác hơn là đem một cánh tay để ngang trước ngực, một cánh tay còn lại che lấp vùng cấm hạ thể:
- Thật … thật không ngờ, An lão sư mà chúng ta vẫn tôn kính lại hư như vậy.
An Phùng Tiên vẻ mặt cười xấu xa:
- An lão sư cũng không nghĩ tới, bạn học Dụ Mỹ Nhân luôn luôn thanh cao dĩ nhiên mặc nội y tơ tằm khêu gợi, đã vậy còn trong suốt oh.
Dụ Mỹ Nhân liếc mắt trừng An Phùng Tiên:
- Có gì kỳ quái đâu? Tui và Mạt Mạt, Nhị Nhị đều đã mặc mấy năm.
An Phùng Tiên cảm thán con gái hiện đại lớn cực nhanh, ánh mắt của hắn sắp lồi ra, thân thể Dụ Mỹ Nhân còn phải mê người hơn so với hắn tưởng tượng, ngoại trừ đầu vú nhỏ phấn hồng, toàn thân nàng trắng đến lóa mắt, ngay cả cái rốn nhỏ xinh lõm xuống mắt đều là trắng như phấn, không có một chút xíu nào dơ bẩn, eo thon nhỏ như dương liễu, làn da nhẵn nhụi trơn tuột vô cùng mịn màng, nhưng địa phương lông mọc thì lại rất nhiều, giải đất tam giác chỉnh tề cũng đã mọc thành một mảnh đen nhánh, cùng da thịt trắng như tuyết lại tôn lên sự quyến rũ chết người, An Phùng Tiên nhịn không được đưa tay tới sờ mó:
- Thật không nghĩ tới, em còn tuổi nhỏ, mới 16 mà đã phát dục thành cái dạng này.
Dụ Mỹ Nhân vội vã giữ chặt nội khố:
- An lão sư... An lão sư, thầy cởi quần lót của người ta làm gì? Thầy đừng quên là đã đáp ứng em đó.
An Phùng Tiên trừng mắt nhìn chiếc quần lót tơ tằm nửa trong suốt:
- An lão sư... Muốn nhìn … phía dưới của em một chút.
Dụ Mỹ Nhân cấp bách như muốn khóc:
- Chỗ đó có cái gì hay mà nhìn?
- Hay mà, rất hay… Tiểu Dụ bạn học...
An Phùng Tiên đã mặt đỏ tới mang tai, dục hỏa đốt người, hắn chẳng những muốn cởi nội y của Dụ Mỹ Nhân, còn muốn cởi quần của mình. Nếu không phải là tiếng chuông điện thoại di động từ trong túi vang lên, phân tán sự chú ý của hắn, An Phùng Tiên đã có thể ở trong vòng 10 giây cởi sạch trơn y phục trên người mình.
Điện thoại di động réo vang, biểu hiện có tin tức truyền đến, An Phùng Tiên thở hổn hển:
- Đợi tôi nghe điện thoại xong, sẽ giải thích cho em cái gì là trinh tiết... Hử?
Dụ Mỹ Nhân muốn chạy, nàng rất sợ dáng vẻ lúc An lão sư xung động, nhất là thấy chỗ hạ thể An lão sư có một thứ nhô lên thật cao, Dụ Mỹ Nhân liền sợ đến run cả người, tuy rằng An lão sư bảo đảm sẽ không xâm phạm thân xử nữ của nàng, nhưng ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất An lão sư nói không giữ lời thì làm sao bây giờ?
An Phùng Tiên vốn chỉ mặc một cái quần bỗng như điện giật, từ trên ghế salon bắn lên, thần tình nghiêm túc nói điện thoại:
- Nhị Nhị, em đừng hoảng, bây giờ em đưa điện thoại cho người kia nghe đi.
- Nhị Nhị?
Dụ Mỹ Nhân mở to hai mắt, nàng quên chính bản thân mình vẫn còn trong nguy hiểm.
- Xuỵt.
An Phùng Tiên cảnh cáo Dụ Mỹ Nhân không nên nói, trong nháy mắt đó, Dụ Mỹ Nhân cảm thấy sợ, nàng sợ An Phùng Tiên, nhưng càng sợ Bối Nhị Nhị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hơn.
- Tôi là Thầy giáo của các nàng, tôi không biết anh là ai, cũng không muốn biết, nhưng tôi cảnh cáo anh, hai cô gái kia nếu mà mất đi một sợi tóc, tao sẽ đem hai tròng mắt của mày móc ra...
Giọng nói của An Phùng Tiên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có nửa điểm trầm bồng, thật giống như mục sư siêu độ cho người chết vậy, hắn bình tĩnh cầm lấy ly rượu đỏ, rót đầy một ly lớn, sau đó uống một hơi cạn sạch.