Dụ Mỹ Nhân hoài nghi lỗ tai của mình đã nghe nhầm, đây là An lão sư, người luôn ôn nhu lịch sự sao?
- Mày không tin? Muốn gặp tao sao? Ha ha... Chỗ đó tao biết, nếu mày có dũng khí thì hãy chờ tao.
Bỏ điện thoại xuống, An Phùng Tiên một bên cấp tốc mặc quần áo, một bên nói với Dụ Mỹ Nhân rất ôn nhu:
- Tôi đi trước, em lập tức đi về nhà đi.
- Có phải là Mạt Mạt và Nhị Nhị xảy ra chuyện gì rồi? Em không về nhà đâu, em muốn đi tìm các nàng.
Dụ Mỹ Nhân kêu to.
- Em hay nhất đừng chọc giận tôi, bé ngoan phải biết nghe lời, nhất là phải nghe lời của An lão sư này.
Trong mắt An Phùng Tiên lướt qua một tia lãnh mang, Dụ Mỹ Nhân chợt giật mình, theo bản năng gật đầu.
※ ※ ※ ※ ※
Bầu trời đêm thoáng đãng, ánh trăng sáng tỏ, nhưng có vẻ Văn Dương vẫn cho rằng ánh sáng không đủ, hắn sai người đốt một đống lửa to ngay bên đường đua, trong ánh lửa phập phồng, thần sắc Văn Dương ngưng trọng, ở giang hồ chém giết nhiều năm, hắn luyện có một loại bản lĩnh, đó chính là từ trong lời của người khác ngửi ra được nguy hiểm. Từ sau lúc tiếp điện thoại của An Phùng Tiên, hắn liền tâm thần không yên, 1 thằng thầy giáo mọt sách bình thường sẽ không nói ra được những lời này, vừa không có cảm tình lại rất có lực, đây chỉ là hù dọa người, hay là thật sự làm được? Hắn mơ hồ cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào, nhìn hơn ba mươi tên huynh đệ tay chân xung quanh, hắn không khỏi thấy buồn cười, lẽ nào hơn ba mươi người còn sợ một người sao?
Hay là cái tên họ An này sẽ kéo cả bang đến, Văn Dương hừ lạnh một tiếng, hắn phân phó, gọi toàn bộ người của bang Đức quốc tập kết tại đường đua.
- Tiểu Phàm, không có thứ tốt nào có được mà không bỏ công sức ra, gái đẹp cũng không thể hưởng mà không làm gì, tiểu mỹ nữ đua xe này quả thực xinh đẹp, nhưng mà có vẻ hộ vệ của người ta đã tới rồi, chú dù muốn, cũng chỉ có thể tìm người nọ mà liều mạng, không có quan hệ gì với ta, ta chỉ quan tâm tới con bé mặc quần cực ngắn, mông to zú bự kia thôi.
Văn Dương cẩn thận thử lập trường của Hướng Cảnh Phàm, lúc này lập trường của Hướng Cảnh Phàm rất trọng yếu đối với Văn Dương.
- Tui không muốn gây chuyện, cũng không muốn liều mạng, tui sẽ không ép buộc nữ sinh làm chuyện các nàng không muốn làm, chỉ cần không làm thương hại tới hai cô bé này, tôi không muốn tham gia ân oán giữa anh và người khác.
Hướng Cảnh Phàm không ngốc, Văn Dương và An Phùng Tiên nói chuyện điện thoại, hắn liền ở một bên. Kỳ thực ở trên đường tranh giành tình nhân rất bình thường, nhưng nếu không có thực lực tuyệt đối thì, nghìn vạn lần không nên tranh đoạt nữ nhân cùng người khác. Chỉ vì Hạ Mạt Mạt nghiên tư thoát tục, hoa nhường nguyệt thẹn, Hướng Cảnh Phàm nhất thời cái đầu phát nóng, mới dám tranh phong với Văn Dương, hôm nay thấy mọi chuyện khó có thể giải quyết em đẹp, trong đầu hắn dường như bắt đầu sinh ra ý niệm đùn đẩy.
Văn Dương nở nụ cười, Hướng Cảnh Phàm trước cứng sau mềm, vừa rồi khí thế như hồng thủy, lúc này lại hành quân lặng lẽ, người như thế thuộc loại rùa đen rút đầu: Trong lòng không khỏi khinh thị Hướng Cảnh Phàm vài phần. Nghĩ thầm: Chờ mấy ngày nữa, tao nhất định tìm cơ hội san bằng đội đua xe này, rửa nhục ngày hôm nay.
Đêm khuya sương rơi nặng hạt, vốn bầu trời đêm trong sáng bay tới một đám mây mỏng, che khuất mặt trăng, cả vùng đất bao phủ một tầng màu sắc u tối, đột nhiên tăng vài phần quỷ dị, cũng thêm vài phần xơ xác tiêu điều.
Một chiếc tắc xi vội vã mà đến dừng sát ở cửa vào khu đường đua bỏ hoang, một người từ trên xe bước xuống, tài xế tắc xi thậm chí không có đòi tiền xe đã rời đi cực nhanh, nếu mà không phải là bị ép, lại có tài xế nào dám đón khách đêm khuya, đi tới một khu đất hoang vu?
Từ lúc bước vào, An Phùng Tiên đi rất bình ổn, không do dự chút nào, hắn chỉ lẻ loi một mình.
Gió đêm thổi vù vù liên tục, đống lửa trại loạn vũ, cả đoàn đua xe phi pháp yên tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông, ánh mắt của Hạ Mạt Mạt đã ươn ướt, nàng thậm chí còn hơi run rẩy, bởi vì kích động mà run rẩy.
- Tao đã tới.
An Phùng Tiên ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt dừng ở trên người Văn Dương, hắn bằng cảm giác, nhận định nam tử trước mắt người cởi trần khoe múi này chính là người cùng hắn trò chuyện.
Văn Dương ngó trái nhìn phải, đột nhiên phát sinh một trận cuồng tiếu, hắn cười chính bản thân quá uất ức, cư nhiên trong lòng run sợ mà đợi một tên tay không tấc sắt, nhìn như tay trói gà không chặt hơn hai giờ đồng hồ, hắn còn cười An Phùng Tiên nhất định là một thằng ngu, tuyệt phẩm mọt sách, bởi vì chỉ có thằng ngu mới có thể lẻ loi một mình đến khiêu chiến bang Đức quốc.
An Phùng Tiên không cười, ánh mắt của hắn rất nhu hòa, bởi vì hắn nhìn thấy Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị, chỉ cần gặp được nữ nhân mình thích, ánh mắt của hắn sẽ rất ôn nhu, Tịch Ly đã từng châm biếm hắn là một cái máy xay thịt, hắn không giải thích được, Tịch Ly giải thích: Là cái máy đa tình, đem trái tim xay nát sau đó phân cho hết thảy mỹ nữ.
- Đứng lại.
Một gã cao to nhìn qua địa vị không thấp, vẻ mặt hung tợn rống giận quát An Phùng Tiên, nhưng An Phùng Tiên hình như không có nghe thấy, hắn trực tiếp đi đến chỗ Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị, lúc ra khách sạn, An Phùng Tiên đã lấy đi một cái cái mền.
Tên hung tợn cao to đã vận sức chờ, hắn đang đợi lệnh của Văn Dương, nhưng Văn Dương không có biểu tình gì cả, hắn cảm thấy kỳ quái nhìn chằm chằm An Phùng Tiên, tìm trong trí nhớ, không có nhân vật giang hồ nào nhanh nhẹn dũng mãnh giống An Phùng Tiên.
- Tạ ơn... Cảm ơn An lão sư.
Bối Nhị Nhị khóc như suối trào. Cái mền này rất dầy, đắp lên trên người rất ấm, nhưng thứ so với cái mền càng ấm áp hơn chính là sự xuất hiện của An lão sư.
- He he, có đói bụng không? Đi, các em đi trước ăn cái gì đi, về nhà An lão sư sẽ gọi điện thoại cho các em.
Lần này bất đồng, An Phùng Tiên giọng nói trầm bồng du dương, tràn ngập cảm tình, nếu không phải là sớm biết tư cách của An Phùng Tiên lão sư, tất cả mọi người sẽ cho rằng An Phùng Tiên là thân nhân của hai thiếu nữ này.
- Không, muốn đi chúng ta cùng đi.
Hạ Mạt Mạt ngôn ngữ mềm mại, nhưng nghe ra lại rất âm vang hữu lực.
- Đừng nóng vội, An lão sư của các cô còn chưa có móc mắt tôi, có thể nào đi được chứ?
Văn Dương cười lạnh một tiếng.
Thái độ An Phùng Tiên rất thành khẩn, nhưng rõ ràng đối chọi gay gắt:
- Tại sao tao phải móc mắt của mày? Tao không phải là kẻ sát nhân cuồng, cũng không phải biến thái cuồng, hai cô bé này không có bị tổn thương chút nào, tao cũng không cần phải móc mắt gì cả. Rồi lại nói, thân là một thầy giáo, tao càng không thể làm vậy trước mặt học sinh, sẽ làm cho các nàng ngủ không ngon, ăn không yên, trong lòng có bóng ma, không phải sao?
Sắc mặt Văn Dương xanh lè, làm cho người khác sợ, hắn gật đầu:
- Nói hay lắm, tao sẽ để cho các nàng rời đi, tao cũng là người thương hoa tiếc ngọc, tao cũng không muốn để cho mỹ nữ nhìn thấy cảnh tao móc mắt mày, thằng ôn con.