Một vài đệ tử trẻ tuổi trong thư viện nở nụ cười, ánh mắt đều quái lạ, còn có nhiều người giơ ngón cái lên với Thạch Hạo.
"Sư đệ, chúng ta chờ ngươi tiến vào, tới lúc đó nhất định phải nói cho chúng ta biết về sự xuất chúng của những mỹ nữ trên bảng tuyệt sắc đấy nhé, chỉ vừa tưởng tượng là sướng hết cả người rồi, thần nữ vừa tắm vừa giặt đồ, nhất định sẽ rất lôi cuốn!"
Hiển nhiên, nơi này cũng có một ít người cùng chung suy nghĩ, chẳng hề tức giận hắn, cũng chẳng khinh thường, trái lại cười to với thiện ý nháy mắt với Thạch Hạo.
"Tên xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ!" Lông mày Trần Lâm dựng đứng nghiến răng nghiến lợi nơi đó, vô cùng xem thường và căm ghét Thạch Hạo cùng những tên đồng quan điểm với hắn.
Ngô Phong thì lời nói đàng hoàng, nói: "Còn thể thống gì nữa, như thế mà xừng để tiến vào thư viện ta à? Đuổi, cút." Hàn quang trong mắt của hắn lóe lên.
Gần đó, tự nhiên sẽ có những tên sứ giả bảo vệ người đẹp bắt đầu quở trách Thạch Hạo, đương nhiên cũng không có nữ đệ tử nào tham gia cả, chỉ có những học sinh cười đầy xấu xa lúc nãy mà thôi.
Nơi đây càng thêm ồn ào hơn.
Thạch Hạo làm vẻ vô tội, nói: "Các ngươi đang nói gì thế hả, ý của ta là, nếu như vượt qua được thang trời kia thì không phải đã có tư cách để tiến vào tiên trì rồi à, dùng nước của Thần liên độ kiếp để gột rửa, chuyện này... thật sự là rất rồi mà!"
"Đều là đàn ông con trai, đừng có ra vẻ nghiêm túc như thế, huynh đệ, ngươi cứ việc nói thẳng, tiến vào tiên trì là để tắm cùng các mỹ nhân thì không phải hay hơn à." Có người cười nói.
Đương nhiên, việc này cũng gây nên sự phê phán của một vài người, đặc biệt là đám người Ngô Phong không ngừng cười lạnh.
"Ta nói nè, các ngươi sao cứ suy nghĩ như thế chứ?" Thạch Hạo nhìn Trần Lâm, Ngô Phong rồi nói: "Ta cũng đâu có nói gì đâu, sao các ngươi cứ phải liên tưởng tới vấn đề đó chứ, các ngươi chẳng trong sáng tí nào."
Hắn với vẻ mặt nghiêm túc trách ngược lại người khác, lập tức Trần Lâm biến sắc, tựa như rất để ý tới câu nói này, nói: "Cái tên háo sắc này, chắc chắn sẽ không thể tiến vào thư viện được. tới lúc đó sẽ đánh cho cút ra ngoài."
"Không cần nghĩ nhiều, hắn có thể đi tới được thang trời à? Nhất định sẽ trở thành trò cười, bằng hắn mà cũng xứng sao?!" Ngô Phong chế nhạo, lắc lắc đầu.
"Tự nhiên là được rồi, lúc nữa sẽ cho các ngươi trợn tròn mắt mà nhìn luôn!" Thạch Hạo nói.
"Nguơi nói cái gì?!" Mắt phượng của Trần lâm dựng thẳng, trên gương mặt xinh đẹp hiện ý lạnh, mà Ngô Phong thì lại giận tái mặt nhìn chằm chằm hắn.
"Ta muốn hỏi chút, những lời nói hồi nãy là thật à?" Thạch Hạo cũng chẳng thèm để ý tới đám người kia, xoay người hỏi người bên cạnh.
"Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì tốt, kỳ thật phục vụ cho mấy vị mỹ nhân tắm thì cũng không có vấn đề gì." Thạch Hạo nói, xoa xoa hai tay, mặt nở nụ cười tươi ròi.
"Dâm dê, hạ lưu!"
"Khốn nạn, tên dê xòm này tới từ đâu thế?!"
Hiển nhiên, cả đám người tức giận, đại đa số đều là nữ sinh và cũng có không ít kẻ lấy lòng người đẹp, còn những kẻ trước kia lên tiếng ủng hộ thì đều trốn cả, sợ làm cho chúng nhân phẫn nộ.
Nơi đây xảy ra chuyện này nên đã gây nên sự chú ý của những người xa xa, không chỉ có người của thư viện mà tất cả tu sĩ trong khu phố chợ đều lộ vẻ khác thường.
Có người muốn đi thang trời? Bao nhiêu năm rồi không xảy ra chuyện này, bởi vì quá khó khăn, gần như không thể thông qua được.
Rất nhanh, tin tức cứ như quả bom, gây nên sự chú ý của rất nhiều người.
Thạch Hạo cũng chẳng hề để ý tới những chuyện này, hắn muốn thông qua thử thách một cách quang minh chính đại, sau đó là tiến vào trong ao để dùng Thần liên độ kiếp gột rửa, nếu như có bá chủ nhìn thấy chân thân của hắn, vậy thì cứ lấy Phá giới phù bỏ chạy thôi, đây là cơ hội tuyệt vời tràn đầy mê hoặc, không cách nào từ bỏ được.
Chỉ cần mượn chất lỏng Thần liên độ kiếp, thì mới có thể thành công ăn Kim bồ quả.
"Không thể nào, thang trời được bụi phủi dày giờ lại mở ra, lại có người dám đi khiêu chiến à?!"
"Ta nhớ tới, thang trời kia không cách nào vượt qua được, trong tình huống bình thường thì phải thất bại, nhiều năm rồi vẫn chưa có người thành công."
Tin tức truyền sâu vào trong thư viện, rất nhiều học sinh giật mình, đều cảm thấy khó mà tin được.
Những người này đều là tinh anh, ngàn chọn vạn tuyển, bộc lộ tài năng từ trong vô số thiên tài, sau đó thì mới tới nơi đây, thế nhưng bọn họ cũng không có dũng khí này, đi khiêu chiến thang trời.
"Tin tức lớn, sức bùng nổ kinh khủng, xếp hạng mười mỹ nữ vừa công bố, một mỹ nữ vừa chen chân vào được bảng tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương. Có người lớn tiếng nói, muốn cùng ngắm trăng cùng mười mỹ nữ, phát động cuộc thách thức!"
Đây cứ như là sấm sét, có người sợ đời không loạn, mượn nhờ sự công bố bảng tuyệt sắc của Thư viện Thiên Tiên để tung những tin nặng ký như thế, quả nhiên đã gợi nên sóng gió cực lớn.
"Tên nào lại mạnh miệng như thế?"
"Ai vậy, tên biến thái nào lại dám đùa giỡn mười người đẹp, muốn chết à? Phượng Vũ vừa hiện, ai cùng so tài, chắc chắn sẽ... trấn áp toàn bộ!"
Tin tức vừa ra, trong thư viện liền chấn động, một ít người biết, vài tu sĩ trẻ tuổi đang vùi đầu khổ tu sẽ xuất hiện.
"Chư vị, đạp thang trời, ai tiến hành? Nghe nói là một tên nhóc đứng trước cửa muốn khiêu chiến cực hạn."
"Đi, xem thử là thần thánh phương nào."
Một ít thiên tài cũng tới xem trò vui.
Chỉ trong thời gian ngắn tin tức cứ như mọc ra cánh, nhanh chóng truyền về bốn phương tám hướng, tạo nên tiếng vang vô cùng lớn.
Đương nhiên, thư viện quá lớn, cũng có rất nhiều người mỉa mai cho rằng chỉ là chuyện cười, cơ bản không thèm để ý.
Đặc biệt là mỹ nhân tuyệt đại trên bảng tuyệt sắc kia thì càng không thèm nhìn, cơ bản chẳng có chút hứng thú gì, cảm thấy người này làm sao có khả năng vượt qua được thang trời chứ.
Mà những kỳ tài mạnh mẽ trong viện cũng đều cười lạnh, bế quan thì bế quan, ngộ đạo thì ngộ đạo, chẳng thèm để ý.
"Haizz, tính sai rồi, mười đại giai nhân tuyệt sắc, một người cũng chẳng hề xuất hiện, cơ bản không thèm đếm xỉa, cố gắng cũng vô ích thôi." Mấy người than thở.
Vốn có rất nhiều người ra sức đồn thổi hi vọng có thể gợi nên sóng lớn, dẫn tới mười đại mỹ nhân sẽ xuất hiện, thế nhưng đều thất vọng cả.
Nhân vật mà mọi người chờ mong chưa hề xuất hiện, thế nhưng nơi cửa lớn của thư viện cũng rất náo nhiệt, người tới không ít, muốn nhìn thử là kẻ nào dám bước qua thang trời.
Đương nhiên, tính toán sơ sơ, thì những học sinh của thư viện cũng chưa tới một phần.
Cái gọi là thang trời, là nằm bên trong cánh cửa rộng lớn kia, phía trước đối diện cửa có một tòa đài cao vô vùng khổng lồ, bao la, thường ngày ít người để ý tới, không một ai đi tới.
Nhưng nay lại có người triển khai pháp lực, thổi đi bụi bặm ở trên mặt, nơi đó lộ ra bệ đá cổ điển, có khắc những hoa văn thần bí và phức tạp.
Thạch Hạo đi về trước, chuẩn bị lên đài.
"Từ!" Ngô Phong tiến lên ngăn lại đường đi của Thạch Hạo, giễu cợt nói: "Thư viện Thiên Tiên ta chính là một trong những đạo thống cao nhất của ba ngàn châu, cũng không phải là một con chó con mèo nơi đâu chạy tới quấy rầy, ngươi muốn đạp thang trời? Trước tiên phải qua cửa ải của ta đã, nếu không thì cũng chỉ đi lấy lòng người khác mà thôi." Hắn chẳng hề nể mặt gì, cứ nói thẳng trước mặt mọi người như thế.
Phía sau, đâu đâu cũng có người, có tu giả của phố chợ, cũng có học sinh của thư viện đều nhìn tới nơi đây.
"Nếu như ngươi mong muốn!" Tượng đất thì còn có ba phần tức giận, nãy giờ Thạch Hạo cũng chẳng hề tính toán với hắn làm gì, giờ đang chuẩn bị vượt ải thì lại bị chặn lại, sao không tức chứ.
"Bùm" một tiếng, thân thể hắn phát sáng, tóc dài phấp phới, tuy rằng khuôn mặt anh tú thế nhưng cả người tựa như là thần diễm đang bốc cháy, khí thế đáng sợ ngập trời xanh, cứ như là một vị Thần vương, hắn được hào quang rực rỡ nhấn chìm.
"Đốt!"
Thạch Hạo quát lớn một tiếng, cứ như là thần lôi nổ tung chấn cho Ngô Phong miệng phun máu phè phè, phù văn cả người lờ mờ, sau đó bay thẳng ra sau.
Lúc này, nơi đây liền yên lặng, yên tĩnh như tờ.
Toàn bộ tiếng xì xào đều biến mất, mọi người khiếp sợ.
Trần Lâm với vẻ mặt đầy khó tin nhìn về trước, thiếu niên kia cứ như là Ma thần, cả người đều là ánh lửa hừng hực không ngừng chập chờn ngoài cơ thể, khiến nàng run sợ.
"Trời ạ, tên háo sắc này thật là mạnh, tựa như là một thiếu niên thiên thần đang xuất hành vậy!" Một vài thiếu nữ rít gào.
Mới vừa rồi còn có người khinh bỉ Thạch Hạo, nhưng giờ lại cảm thấy khó chịu, cứ như đang đè ép bọn họ vậy.
Nơi đây yên tĩnh, tất cả mọi người linh cảm được, hôm nay sẽ có đại sự diễn ra!
Xa xa, Ngô Phong gian nan bò dậy từ mặt đất, thân thể run rẩy, lúc này nhổ ra một ngụm máu thì mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, mặt tái nhợt, kinh sợ nhìn về bóng lưng kia.
Xoẹt một tiếng, Thạch Hạo như là chân long ngang trời, nhảy lên đài cao.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng biến đổi, đài cao biến thành một góc đấu trường!
Giữa sân, có một tảng đá lớn, mọi người đánh giá phỏng đoán, ít nhất cũng phải nặng tới mười lăm mười sáu vạn cân, yêu cầu người vượt ải phải giơ nó lên.
"Quá đơn giản mà, đi lên thang trời là như vầy à? Ta mà tới thì dễ như ăn cháo." Có người nhạc nhiên, cảm thấy quá dễ dàng.
Nhưng, theo bước chân của Thạch Hạo thì rất nhiều người liền ngậm miệng lại, bởi vì họ phát hiện Thạch Hạo đang thu nhỏ lại, hóa thành một đứa bé tầm bảy tám tuổi.
Cùng lúc đó, sân thi đấu cũng phát ra những gợn sóng ảnh hưởng tới tất cả mọi người, ai nấy cũng cảm thấy mình tựa như nhỏ lại, trở về Bàn Huyết cảnh.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì thế, sao ta lại cảm thấy mình quay trở lại thời trẻ con thế này?"
"Đây chính là chỗ đáng sợ của sân thi đấu này!"
Mọi người liền hiểu, đây chính là thử thách ở Bàn Huyết cảnh đại viên mãn, xem thử người thử thách sẽ có sức mạnh tới cỡ nào.
Nói như thế, cực cảnh của hậu đại hung thú cấp Thiên lúc tuổi nhỏ thì cũng chỉ mười vạn cân mà thôi, khó mà vượt qua được, nơi đây thế nhưng lại có một tảng đá nặng tới mười lăm vạn cân.
Đây có ý gì? Vượt qua khỏi cực hạn một đoạn dài của chủng tộc mạnh mẽ nhất đã được công nhận!
Gợn sóng khuếch tán, rất nhiều người cảm thấy có một tảng đá cực lớn đang đè chính bản thân mình khi đang ở tuổi thơ ấu, cảm thấy mình không có chút sức lực nào, gần như muốn nghẹt thở, cảnh tượng quá mức chân thực.
Thạch Hạo rất bình tĩnh, khi còn nhỏ thì hắn đã có thể lăn những tảng đá nặng tới mười mấy vạn cân trong thác nước rồi, còn những tảng đá hơn hai mươi vạn cân thì có thể nhấc bổng dễ dàng.
Đi tới gần, hắn ôm lấy rồi dùng lực nhất lên quá đỉnh đầu mình.
"A..."
Rất nhiều người đứng gần đó kêu to, sắc mặt trắng bệch, bởi vì bọn họ cảm thấy tựa như mình cũng đang tham gia vào, bản thân đang ở thời trẻ thơ lại đang nâng một tảng đá mười lăm vạn cân, lúc này bị sức nặng ép xuống tựa như muốn tan vỡ cả thân thể.
"Chuyện này... thật là khủng khiếp!"
Rất nhiều người toát đầy mồ hôi hột, nhanh chóng lùi lại, cũng không dám tới quá gần, tách khỏi những gợn sóng kia.
Khi còn nhỏ, tên này có thể nhấc bổng tảng đá nặng mười lăm vạn cân? Nghịch thiên mà, tất cả mọi người đều chấn động!
Nhưng, để bọn họ càng chấn động hơn thì còn màn ở phía sau, Thạch Hạo thả tảng đá đó xuống, rồi xoay chân phải đá mạnh tảng đá đó lên cao khiến nó nổ tung ở trong không trung.
"Đây là... thần lực cái thế mà!"
"Thần uy! Hắn uống máu chân long từ nhỏ tới lớn ư?"
Rất nhiều người kinh ngạc bật thốt lên, khó mà tin vào mắt mình, Trần Lâm thì trợn tròn cặp mắt, tay thì che đi môi hồng, nàng sợ bản thân mình sẽ rít lên tiếng chói tai mất.
Đám người Ngô Phong thì mặt mày chẳng còn chút máu, da đầu tê dại, cảm giác được đây chính là một con quái vật!
"Boong!"
Một tiêngs chuông vang lên truyền khắp Thư viện Thiên Tiên, chấn động cả phố chợ bên ngoài, biểu thị Thạch Hạo thuận lợi vượt qua cửa thứ nhất.
"Ồ, người này không đơn giản, bước đầu tiên của việc bước lên thang trời đã thành công."
"Cũng không phải là hạng người tỏ vẻ thích thể hiện."
Nơi sâu thư viện có mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc kinh ngạc, cũng có kỳ tài ngút trời ngạc nhiên, thế nhưng cũng chưa hề đi ra.
Cảnh tượng trên đài cao lại biến đổi, bên trong sân thi đấu xuất hiện mười vầng mặt trời đồng loạt cùng ép xuống, muốn trấn áp thiếu niên giữa sân kia.
"Ư!"
Mọi người hít vào hơi lạnh, đây là mười tòa Động thiên, hơn nữa đã xây dựng tới mức tận cùng, đạt tới sức mạnh cực điểm của Nhân tộc, muốn áp chế người giữa sân kia.
"Cửa ải này không dễ, có thể hòa là tốt lắn rồi, trừ phi là một ít chủng tộc đặc biệt khác, lực Động thiên vượt qua cực hạn." Có người bình luận.
Nhưng mà, chuyện giật mình lại xảy ra, Thạch Hạo mặc cho mười tòa Động thiên ép xuống thế nhưng cơ thể hắn lại phát ra ánh sáng lấp lánh, xuyên thủng toàn bộ mười tòa này.
Boong!
Lại một tiếng chuông vang vọng trong Thư viện Thiên Tiên, báo rằng hắn đã qua ải.
"Nhanh như vậy à, đã thành công ở cửa thứ hai?"
"Một con quái vật đã xuất hiện?"
Nơi sâu trong thư viện có mấy người đứng bật dậy, vài mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc cũng kinh ngạc thốt lên, khó mà nén được vẻ kinh ngạc.
Cho tới những người nơi cửa thư viện, nơi đây ầm ĩ bàn luận không thôi.
Boong!
Thời gian không lâu sau, tiếng chuông thứ ba lại truyền tới, truyền đi vô cùng xa.
"Không thể nào, cửa thứ ba cũng qua, quá nhanh đấy chứ, là đang vượt ải à?"
Trong thư viện, một vài kỳ tài ngút trời đứng ngồi không yên, khó có thể duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Boong!
Tiếng chuông thứ tư vang lên, đại âm như lôi không ngừng nổ vang.
"Trời ạ, xông qua cửa thứ tư, không được, ta phải tới xem hắn là kẻ như thế nào!" Có mỹ nhân tuyệt sắc đang bế quan xuất hiện, chạy về cửa thư viện.
"Đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta rồi đó, đây là người nào?" Đồng dạng, bên trong một quỳnh lâu cũng có mỹ nhân tuyệt sắc đứng lên, vứt đi những vẻ xem thường trước đây, cũng muốn chạy tới thang trời để quan sát.
"Đi xem thử là nhân vật thế nào!" Một vài thanh niên tự cao, được xưng là kỳ tài ngút trời trong thư viện cũng đã chuyển động.
Boong!
Nhưng mà, lúc mà bọn họ vừa đi ra thì tiếng chuông thứ năm rung lên, thật sự có thể xưng là hoàng chuông đại lữ đang nổ vang.
Những kỳ tài và mỹ nhân tuyệt đại này đều ngây người, quá mãnh liệt mà, bọn họ vội vàng gia tốc sợ sẽ không thể nào gặp được tình cảnh kia.
"Chuyện này... trước nay chưa từng có, tốc độ như thế này thì đã phá vỡ những ghi chép trước kia?" Có người đang sợ hãi.
Những người đứng trước của thư viện, sôi trào đã từ lâu.