"Đây là một tên quái thai, vượt qua được năm ải, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, thật sự khó mà tin được!"
"Hôm nay sẽ không phải xảy ra sự kiện lớn đấy chứ? Tên quỷ này trâu thật!"
Nơi cửa thư viện, cả đám người kinh ngạc, rất nhiều người không tin vào mắt mình, một thiếu niên hiền lành lại yêu nghiệt như thế, vượt liên tiếp năm cửa, tiến thẳng một đường.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai tới khiêu chiến? Thang trời khó bước, làm khó các đời thánh hiền, xưa kia họ đều là những người tuyệt diễm, đều là Thiên Thần cổ đại, ai cũng đã từng vượt ải thế nhưng ai cũng đều đại bại.
Trên đài cao, một chùm sáng dựng lên, Thạch Hạo vung tay chống đỡ kịch liệt, nơi đó xuất hiện từng sợi pháp liên phát ra tiếng kim loại lanh lảnh vờn quanh lấy hắn.
Đây là cửa thứ sáu, hắn đang chống lại xích thần trật tự, dùng tu vi của Tôn giả cảnh để phá giải.
"Tên quỷ này, trước kia trông rất đáng ghét, là một tên sở khanh, giờ nhìn lại thì cũng khá hơn chút, thật đẹp trai, rất lợi hại!"
"Nè, đừng dùng ánh mắt dại trai đó được nữa không."
"Kỳ thật hắn cũng đâu kém đâu, tóc lấp lánh, mắt có thần, mặt thanh tú, hơn nữa còn rất lợi hại, quả thật trông rất anh tuấn nha."
Một đám thiếu nữ hưng phấn, trên mặt ngập tràn kích động, có một số người thay đổi ngay lập trường, không còn cay ghét Thạch Hạo nữa mà thái độ dần dần dịu lại.
Mọi người nhìn về trước, Thạch Hạo phát ra ánh hào quang lóa mắt, những làn khí xung quanh không ngừng hiện lên, cứ như là thần diễm đang nhảy múa vô cùng hực hực, làm nổi bật lên vẻ oai hùng mà ép người của hắn.
"Rầm!"
Hắn đang xuất thủ, nắm quyền ấn đập mạnh tới, một luồng âm thanh cứ như là nước lũ gào thét vang lên ù ù bên tai người khác, thứ này kéo lấy nguyên khí của bốn phía, khiến cả vùng xung quanh đều run rẩy.
Bóng người cao to, thần quang ngập trời, cứ như là thần trong chí tôn, đánh đâu thắng đó, quét ngang tất cả, chấn động nơi này.
"Sao lại... như vậy?" Giọng nói của Ngô Phong đang run run, không thể tiếp thu được hiện thực này, nghĩ tới cảnh gay gắt trước kia của mình rồi lại nhìn thấy dáng vẻ thần võ ngút trời của đối phương, sắc mặt của hắn liền trắng bệch.
Bên cạnh hắn cũng có một nhóm người, ai nấy đều ngậm chặt miệng, trước kia bọn họ cùng nhau chế nhạo Thạch Hạo, châm chọc rằng hắn không biết trời cao đất rộng, ảo tưởng bước lên thang trời.
Chuyện lại phát sinh như thế này, lại là cú đánh trả ngoại mục nhất khiến bọn họ cứng đờ, trong lòng chấn động, tất cả đều hiện lên vẻ hoảng hốt, nội tâm dâng lên sóng lớn.
"Ta vẫn chưa tới chậm." Một thiếu nữ áo lam nhẹ nhàng đi tới, con ngươi như ngọc thạch, tóc cũng có màu lam nhẹ nhàng đung đưa cứ như là thác nước màu xanh lam vậy.
Nàng mang theo ý cười, cả người đều đang phát sáng sáng, vẻ đẹp dịu dàng khó nói thành lời, cứ như là được hình thành từ nước, trong vẻ thông minh tài trí còn có cảm giác thần thánh lôi kéo sự chú ý của người khác.
"Ồ, Thiên Dao kìa, không ngờ tiếng chuông đó đã kinh động tới nàng!"
Chỉ trong nháy mắt, nơi đây liền sục sôi, rất nhiều chàng trai lộ ra ánh mắt nóng bỏng nhìn về nơi đó, nhìn về bóng người xinh đẹp kia.
"Ha ha, đã kinh động tới mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc rồi, Thiên Dao xếp hạng thứ tư đã lộ diện."
Không riêng là các chàng trai đang kinh ngạc, lộ ánh mắt bỏng rát, dù là một vài cô gái cũng kinh ngạc, dành sự quan tâm cực cao cho cô gái xinh đẹp tựa như tinh linh này.
"Tin tức lớn, Thiên Dao sư muội đã xuất quan rồi, chư vị sư huynh sư đệ còn giữ được bình tĩnh à? Nhanh tới nhìn kìa!"
Rất nhiều người nơi sâu trong thư viện đã nhận được tin tức, ai nấy cũng đều kinh ngạc, tất cả đều đứng dậy chạy về phía cửa thư viện.
"Là hắn đang đạp thang trời?" Thiên Dao buộc lại mái tóc dài xanh nước biển kia, trên gò má trắng mịn mang theo nụ cười nhìn chằm chằm nơi đó.
Rầm rầm, một đám người chạy tới, có nam lẫn nữ.
"Thiên Dao sư muội, tên quỷ này chẳng hề có ý tốt đâu, hắn muốn tắm với muội đó." Có người mở miệng nhắc nhở, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
"Nè, Liễu sư huynh, huynh đừng có chửi bới người ta được không hả?" Có nữ học sinh tức giận nói thế cho Thạch Hạo.
Thiên Dao nghe thế thì cười khẽ, hàm răng phát sáng, nàng cũng không hề biểu hiện gì mà chỉ nhìn chằm chằm bóng người đang ở trên đài cao kia.
"Ầm!"
Đang lúc này, trên đài cao xảy ra dị biến, những pháp liên trật tự kia đều phát sáng, bắt đầu chảy hừng hực rồi hóa thành màu hoàng kim, tiếp đó quấn lấy Thạch Hạo.
"Khí tức thật là mạnh!" Mọi người đều ngưng thần, ai nấy cũng hồi hộp, cách rất xa thế nhưng cũng cảm giác thấy hô hấp không được thoải mái, nơi ngực rất khó chịu.
"Đây là trật tự thẩm phán*, thử thách về sự lý giải đối với pháp!" Thiên Dao nói, đôi mắt đẹp chớp chớp, thần hi lấp lánh, quần áo xanh lam phấp phới rất là kinh diễm.
(*): Thẩm phán: Xét xử.
Răng rắc!
Tiếng vang truyền tới, tất cả mọi người đều rùng mình, xích thần màu vàng kia đang áp sát lại gần, sau đó tiến vào trong máu thịt của Thạch Hạo hòng cắt đứt hắn thành vài đoạn.
Cùng lúc đó, vòng sáng lượn lờ, âm thanh nổ vang, pháp liên vang lên lóc bóc, đốm lửa bắn tứ tung.
Tất cả mọi người đều biết, Thạch Hạo đang gặp phải phiền phức lớn, nếu như không thể phá giải thì hắn có thể sẽ bị xích thần cắt đứt thân thể, máu nhuộm thang trời.
Sắc mặt trắng bệch của Ngô Phong lúc này biến hồng hơn chút, nói: "Ta biết mà, hắn sẽ thất bại, trước đây cũng chỉ lừa dối mà thôi, liền lộ nguyên hình rồi."
"Ồ?" Có người kinh ngạc, đây là một người đàn ông, tử y tung bay, oai hùng vô cùng, trong lúc chớp mắt thì sự sắc bén cứ như là tia điện lạnh rét.
"Dạ Lăng Tuyết sư huynh cũng tới rồi, hắn đã xuất quan." Có người bật thốt lên vì kinh ngạc, hiển nhiên đây là một người có tiếng tăm, chính là kỳ tài của Thư viện Thiên Tiên, là một cao thủ hết sức mạnh mẽ.
Dạ Lăng Tuyết nhìn lên đài cao rồi lộ ra nụ cười nhạt, nói: "Xem ra hắn đã gặp phải phiền toái lớn rồi, chưa chắc đã vượt ải được."
"Thất bại rồi, thân thể chuẩn bị cắt lìa, Thư viện Thiên Tiên cũng không phải nơi mà ngươi có thể đi vào!" Ngô Phong nói nhỏ, vẻ mặt đầy căm ghét và dữ tợn mất đi tâm tư ngày thường, hắn nắm chặt nắm đấm, căng thẳng quan sát, vô cùng hi vọng Thạch Hạo sẽ thất bại.
Răng rắc!
Đột nhiên, những pháp liên trên đài cao ấy bị đứt đoạn, đã bị Thạch Hạo cắt đứt, hắn cứ như là ma thần tắm trong biển lửa, khắp người đều là cốt văn, thần diễm bốc lên cao mấy chục trượng.
Chỉ trong máy mắt, toàn bộ pháp liên đều tách ra trở thành ánh sáng lung linh, phân tán về tám phương.
Thạch Hạo đứng nơi đó, quay lưng về phía mọi người, cứ như là một chiếc lò thần đang phóng tích thần uy bàng bạc, ánh lửa ngập trời.
Boong!
Tiếng chuông thứ sáu vang lên, truyền khắp trong ngoài Thư viện Thiên Tiên.
Vào lúc này, dù là những học sinh không biết tiếng chuông này đại biểu cho ý gì cũng phải ngẩn đầu lên, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, quan sát xem chuyện gì sắp sửa xẽ xảy ra.
Mà trong phố chợ thì lạ là đại loạn.
Cho tới cửa thư viện, tiếng người huyên náo, rất nhiều người há to miệng.
Tần Lâm, người đã bị đẩy khỏi danh sách mười người đẹp, là mỹ nhân xếp hạng thứ mười một, vốn tâm tình vô cùng tồi tệ, chế giễu Thạch Hạo, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên quái thai, lại có biểu hiện kinh người như vậy.
Môi anh đào đỏ mọng khép chặt, cặp mắt mở to, vẻ mặt kinh sợ, cảm thấy không tin vào mắt mình, nội tâm nhảy thình thịch không thôi, thiếu niên bị nàng khinh bỉ, vậy mà hôm nay lại khai sáng ra một truyền kỳ, phá tan thần thoại phủi đầy bụi bặm kia?!
"Thành công ải thứ sáu, còn ba quan nữa thì hắn sẽ thành công, khó tưởng tượng được mà, bao năm rồi chưa hề có ai xông thang trời, nay đã bị xông qua."
"Hắn nếu thành công thì nhất định sẽ được ghi vào sử sách của Thư viện Thiên Tiên ta!"
"Cũng chưa chắc, nghe nói khả năng Phượng Vũ vượt qua ải này cũng khá cao, chỉ là không có bị lộ ra ngoài, có cao thủ đã che đi đạo chuông, chưa từng để nó vang lên."
Đám người bàn luận sôi nổi, tất cả đều kích động và phấn chấn, đương nhiên cũng có không ít người đố kỵ, thần sắc phức tạp, nghĩ tới cảnh công kích Thạch Hạo trước đây thì không khỏi luống cuống.
Hiển nhiên, một vài giáo đầu* của Thư viện Thiên Tiên cũng đã biết, Chân Thần, Thánh giả, Thiên Nhân tộc lần lượt xuất hiện.
(*): Người dạy học, giáo viên.
"Ồ, ta vẫn chưa hề thấy hình dáng của hắn, sao còn chưa xoay người lại chứ." Thiên Dao nói, nhíu nhíu chiếc mũi xinh đẹp, nàng chỉ thấy được một bóng lưng mà thôi.
Dạ Lăng Tuyết im lặng, mới vừa rồi còn cho rằng Thạch Hạo sẽ thất bại, nhưng vừa mới phán ra một câu thì đối phương liền phá ải.
Trên đài cao, cảnh tượng lại biến.
Sương trắng khuếch tán, vảy rồng lấp lóe trên không trung, một chiếc long trảo* cứ như là ngọn núi nhỏ chụp tới, hàn quang lấp lánh vô cùng sắc bén bao phủ thiếu niên kia.
(*): vuốt rồng.
Ầm!
Rất nhiều người hoảng sợ lùi lại, đây là một loại thiên uy khiến lòng người kinh sợ, cứ như là chí tôn một phương giáng lâm, nhìn xuống đám giun dế bọn họ.
"Uy thế tinh thần, suy tính sức chịu đựng." Một vị Chân Thần nói nhỏ, nói ra chân nghĩ của cửa ải này.
Thạch Hạo đứng nơi đó, mi tâm phát sáng, thần thức như mặt trời, thân thể tuy rung động nhưng chẳng hề lùi lại nửa bước.
Boong!
Một lát sau, cự long biến mất, tiếng chuông vang lên, hắn đã vượt qua cửa thứ bảy.
"Uy thế như thế dù là người đã nhen nhóm Thần hỏa cũng không chịu nổi, hắn lại chặn được!" Có Thiên Thần kinh ngạc.
Phụ cận, rất nhiều người cứ như từ trong nước đi ra vậy, mặc dù không có ở trên đài cao thế nhưng lại ăn lây theo, đặc biệt là những học sinh kia, có người suýt nữa thì đã bất tỉnh.
Cửa ải này nhìn thì dễ nhưng kỳ thực là đối kháng của tinh thần, là mài giũa ý chí, thiếu niên này chưa hề ngã xuống.
"Chính là hắn sao?" Vào lúc này lại có người tới, là mấy vị kỳ tài mạnh mẽ nhất của thư viện.
Đồng thời, cách đó không xa còn có hai mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc đang cùng nhau đi tới nhìn về nơi này, đều là quốc sắc thiên thương.
Lúc này liền xuất hiện vẻ ngạc nhiên đầy thú vị, không ngờ lại có thể nhìn thấy những người này, thế nhưng rất nhanh sau đó mọi người lại quay đầu, chưa hề quan tâm nhiều tới đó mà nhìn chằm chằm bóng người đang đứng trên đài cao kia, bởi vì chỉ còn hai cửa ải nữa mà thôi.
Thiên địa tối tăm, dù là bóng lưng của Thạch Hạo cũng mờ đi khó mà thấy rõ được, tựa như rơi vào u minh, trong hư không xuất hiện một chiếc đèn xanh to bằng hạt đậu.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng nơi đó, đối diện với đèn xanh.
"Đạo là thế nào?" Bên trong đèn xanh truyền ra lời nói, truyền vào tai mỗi người.
Thạch Hạo yên tĩnh trong chốc lát, mở miệng: "Không gốc không thân, không lá không tốt. Vạn vật vì sinh, vạn vật vì thành, sinh mệnh là Đạo."
"Đạo là thế nào?" Bên trong đèn xanh vẫn là câu nói đó.
"Sinh trước thiên địa, buồn tẻ tĩnh mịch, độc lập nhưng không đổi, đi vòng nhưng không hiểm, có thể là mẹ thiên hạ, có thể gọi là Đạo." Thạch Hạo lại đáp.
"Đạo là thế nào?"
"Lẽ phải xuất hiện, thứ này có thể thao túng."
"Đạo là thế nào?"
"Một Âm một Dương, chính là Đạo."
"Đạo là thế nào?"
...
Một hỏi một đáp, Thạch Hạo giải thích trên mỗi phương diện khác nhau thế nhưng mỗi vấn đề đều rất sâu xa, dù là bá chủ nói mấy ngày mấy đêm cũng khó mà thấu đáo được.
Cũng bởi vậy trên thế gian này, tất cả mọi người đều cầu đạo và tu đạo.
Sau đó hắn đứng dậy, một cước đá lăn đèn xanh, nói: "Đây chính là Đạo!"
Mọi người trợn tròn mắt, không biết ra sao.
"Tên này điên rồi à? Lại dám vô lễ như thế!" Lâu sau có người mở liệng.
Cũng có người lại cười trên nỗi đau của người khác, ha hả cười lớn.
Nhưng mà, nằm ngoài dự liệu của người khác, đèn xanh biến mất, trong thiên địa truyền tới tiếng chuông ngân vang, xưa xưa và trong trẻo.
Thạch Hạo đi về trước, tiến tới cửa ải cuối cùng, áp chế tất cả mọi người, không một ai biết nói gì.
Nơi đó tối tăm, đi kèm là từng làn sương mù thần bí, lúc này đã không còn cách nào nhìn rõ được hình dáng của Thạch Hạo, bóng lưng ấy đã trở thành một hình nét mà thôi.
"Chúng ta tới chậm rồi sao, đã bỏ qua việc trọng đại, ngay cả hình dáng kia cũng không thấy được." Có cô gái khuynh thành tựa như bước ra từ tranh mở miệng, mang theo vẻ tiếc nuối.
Đây lại là mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc, có tới hai người xuất hiện cùng một chỗ, ai nấy đều mang vẻ kinh ngạc nhìn lên đài cao, không hề nghĩ rằng người kia lại đạt tới mức ấy.
Cho tới mấy vị kỳ tài cũng lộ vẻ nghiêm túc, giữ sự im lặng.
"Còn lại cửa cuối cùng, hắn có thể qua không?"
Tới lúc này thì mọi người chợt tỉnh giấc, ai nấy cũng hồi hộp chờ mong, phải chứng kiến kết quả cuối cùng.
Nơi đó xuất hiện một cánh cửa bằng xương, bên trong tràn ra hỗn độn, ngập tràn khí tức thần bí.
"Bước vào cánh cửa này, lúc đó sẽ đối mặt với trời, nếu không chịu nổi, hình thần đều diệt."
Bên trên cánh cửa bằng xương xuất hiện một hàng chữ vô cùng rực rỡ, khiến tất cả mọi người đều run trong lòng, âm thầm so sánh nếu đổi là bản thân mình thì có dám tiến vào không?
Thạch Hạo cơ bản chưa hề do dự chút nào, cứ thế tiến vào trong, két quả... cửa xương đổ nát, chớp mắt đã diệt vong.
"Đạo tâm kiên định, qua." Thanh âm to lớn vang lên, đang than nhẹ, cũng như thấy đáng tiếc rằng hắn đã vượt ải thành công.
Chuyện này... mọi người cảnh giác, tám cửa ải đầu đủ để ngăn cản tất cả mọi người, cửa ải cuối cùng thì cũng chỉ là suy tính xem niềm tin của một người có đủ kiên định hay không mà thôi, nói dễ thì dễ mà khó cũng quá khó.
Nếu như chần chờ thì tự nhiên thất bại, hoài nghi bản thân mình, thì còn có đường gì để mà đi nữa.
Mọi người khiếp sợ, có người thành công rồi, vượt qua thang trời, phá tan lịch sử phủi đầy bụi này!
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh!
"Cầu thang đâu, ở nơi nào, sao còn chưa thấy, cứ vậy thôi sao?"
Mọi người đang kinh ngạc thì một âm thanh đột ngột vang lên, chính là Thạch Hạo, lời nói này đã phá tan yên tĩnh, khiến mọi người trợn trừng, tên này... quá hùng hổ mà!
"Vượt ải như thế, có được tắm cùng mười mỹ nhân không?" Sau đó, lời lầm bẩm này lại làm bùng nổ nơi đây.
Ầm, mọi người nhao nhao lên.
Dù là mấy mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc cũng có người nhếch miệng, có người nổi gân xanh đầy trán, còn có người tức giận!