Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Sụp Đổ

Chương 396: Sức mạnh của Giác Tỉnh Giả (4)

Chương 396: Sức mạnh của Giác Tỉnh Giả (4)
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Lâm Siêu trong lòng âm thầm vui mừng, con Giác Tỉnh Giả này hiển nhiên là dựa vào khứu giác, ưu tiên đi săn quái vật thể chất cao
trước.

Hô!

Đột nhiên, một tiếng rít mãnh liệt vang lên.

Lâm Siêu thông qua tia sáng thị giác nhìn tới, nhất thời kinh hãi.

Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một bóng đen to lớn, rõ ràng là Đà Sơn Vương Thú đang ở trong hình thái chiến đấu thân thể cao trăm
mét, nó đang bay lên, nói một cách chuẩn xác, nó bị ném bay lên trên trời! ! !

Trong căn cứ tất cả mọi người đều nhìn sững sờ,

Thân thể của Đà Sơn Vương Thú hoàn toàn có thể xem như một ngọn núi nhỏ, trọng lượng vượt qua hai trăm tấn trở lên, giờ khắc này
lại bị quẳng lên trên trời cách mặt đất khoảng sáu, bảy trăm mét, cái này cánh tay cần phải có bao nhiêu sức mạnh mới có thể thực
hiện được?

Vèo!

Ngay khi Đà Sơn Vương Thú bay đến điểm giới hạn, thời điểm chuẩn bị rơi xuống, bỗng nhiên có một vệt bóng đen từ phía dưới mặt
đất nhảy lên xuất hiện sau lưng nó, trong nháy mắt vượt qua độ cao một nghìn mét, giống như một tia chớp nhanh chóng va chạm vào
thân thể Đà Sơn Vương Thú, đem thân thể của nó đánh bay về hướng mặt đất.

Ầm! ! !

Như một khỏa thiên thạch vũ trụ va chạm vào trên mặt đất, cả căn cứ đều lay động kịch liệt, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận
được mặt đất dưới chân đang rung động.

Lâm Siêu hai bàn tay nắm thật chặt, không biết là phẫn nộ hay là hoảng sợ, hắn thông qua tia sáng khúc xạ nhìn tới, chỉ thấy nơi mà Đà
Sơn Vương Thú rơi xuống, chu vi mặt đất ngàn mét xung quanh đều bị lõm sâu vào, rạn nứt ra một cái hố lớn, Đà Sơn Vương Thú nằm
ở giữa cái hố, yếu ớt gào thét, không có cách nào đứng lên được.

Ở vị trí cái bụng của Đà Sơn Vương Thú, dưới va chạm mãnh liệt vỡ toác ra, bên trong lượng lớn nội tạng, ruột cùng với máu tươi ào ào
văng ra khắp nơi, giống như một dòng sông lan tràn ra khắp nơi, bị mất một lượng máu tươi nhiều như vậy, nó mặc dù có năng lực tái
sinh cũng rất khó có thể phục hồi.

Lâm Siêu mím chặt môi, hai mắt thông qua tia sáng khúc xạ thị giác, nhìn chòng chọc vào bóng người đang đứng trên đầu Đà Sơn
Vương Thú.

Ầm!

Chỉ thấy con Giác Tỉnh Giả chậm rãi cúi người xuống, bàn tay ếch màu xanh nhanh chóng đập xuống, đem xương đầu của Đà Sơn
Vương Thú đánh ra một lỗ thủng to bằng lòng bàn tay, cánh tay ếch màu xanh biếc từ bên trong thu về, dính đầy óc cùng máu tươi.

Nó lè lưỡi liếm cánh tay mấy lần, lập tức nằm nhoài ra, vùi đầu vào trong lỗ thủng, tựa hồ đang hút óc cùng máu tươi trong đầu Đà Sơn
Vương Thú.
"Ò. Ò..." Đà Sơn Vương Thú thân thể khẽ co giật, đau đớn kêu gào thảm thiết.

Lâm Siêu nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng hy vọng Đà Sơn Vương Thú có thể chịu đựng được, tuy rằng bộ óc bị ăn đi, thế nhưng chỉ
cần không có lập tức chết đi, liền có thể sử dụng năng lực tái sinh chậm rãi khôi phục lại như cũ.

Đúng lúc này, con Giác Tỉnh Giả tựa hồ nghe thấy được cái gì, ngẩng đầu lên, thu cái lưỡi đỏ tươi từ trong lỗ thủng về. Cuốn lên máu
tươi cùng óc thu về trong miệng, con ngươi màu vàng kim tràn đầy khí tức tà ác khẽ động đậy, nhìn về một vị trí ở phía đông, trong con
ngươi lạnh lẽo từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu lộ tâm tình gì, đột nhiên lộ ra sắc thái hưng phấn.

Lâm Siêu thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một bóng người trắng như tuyết bay tới, chính là Bạch Tuyết.

Nàng rốt cục đến rồi.

Lâm Siêu trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có mấy phần lo lắng.

Vèo!

Bóng người của Bạch Tuyết mềm mại rơi vào trên cái hố. Trên gương mặt không dính một tia khói lửa tràn ngập bình tĩnh, ngẩng đầu
đánh giá Giác Tỉnh Giả.

Giác Tỉnh Giả từ trên đỉnh đầu Đà Sơn Vương Thú đứng thẳng lên, thân thể mập mạp cao ba mét giống như một cái hình cầu, vô cùng
buồn cười. Thế nhưng giờ khắc này không ai có thể cười được, vào thời điểm nhìn thấy Bạch Tuyết, trên mặt Giác Tỉnh Giả lộ ra vẻ
hưng phấn mãnh liệt không cách nào khống chế. Cổ họng của nó hơi lồi lên, thân thể bỗng nhiên nhảy lên, hướng về phía Bạch Tuyết
trực tiếp đánh tới.

Vèo!

Nhanh như điện!

Lấy thị giác đã được hoàng kim hóa của Lâm Siêu, trong nháy mắt cũng không thấy được bóng người của Giác Tỉnh Giả. Chờ đến khi
nhìn thấy được thì Giác Tỉnh Giả đã xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết, nó nâng hai cánh tay ếch xấu xí màu xanh lục lên, vỗ tới hai vai
của Bạch Tuyết, cái miệng bỗng nhiên mở ra, cái lưỡi dài ngoằng đỏ tươi từ bên trong bắn ra hướng về khuôn mặt của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết không hề hoảng sợ, sắc mặt cực kì chăm chú cùng với bình tĩnh, loại vẻ mặt nghiêm túc này Lâm Siêu chỉ từng thấy khi
nàng đang xem sách cổ.

Ầm!

Lâm Siêu không thấy rõ được động tác của Bạch Tuyết, chỉ nghe một âm thanh công kích nặng nề vang lên, tiếp theo liền nhìn thấy
bóng người mơ hồ của Giác Tỉnh Giả nhanh chóng bay ngược về phía sau, liên tục đánh vỡ bảy, tám toà kiến trúc, mới ổn định lại
được.

"Oa! !" Giác Tỉnh Giả nằm sấp trên mặt đất, tư thế giống như một con ếch, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, hai chân bỗng nhiên phát
lực, lần nữa biến mất ở trong mắt Lâm Siêu.

Lâm Siêu lập tức nhìn về phía Bạch Tuyết đang đứng.

Ầm!

Bạch Tuyết bỗng nhiên lui về phía sau một khoảng cách bảy, tám trượng, trên vai trái xuất hiện một dấu chưởng ấn màu máu nhàn
nhạt, ở vị trí lúc trước nàng đứng, Giác Tỉnh Giả đang nằm nhoài xuống mặt đất, lần thứ hai kêu "Oa" một tiếng, tiếp tục bắn tới như một
viên đạn.

Bạch Tuyết bóng người loáng một cái, nghiêng người tránh thoát lần tấn công này.

Lâm Siêu nhìn gò má mềm mại của Bạch Tuyết, tâm trạng dần dần chìm xuống.

Hắn biết, vực sâu nhân cách mạnh hơn so với Bạch Tuyết rất nhiều, nhưng mà Bạch Tuyết cũng không thức tỉnh vực sâu nhân cách,
mà muốn dùng sức mạnh của chính mình đánh bại con Giác Tỉnh Giả này, nguyên nhân chỉ có một, giống như Lâm Siêu linh cảm vậy,
nếu như để vực sâu nhân cách thức tỉnh quá nhiều lần, Bạch Tuyết chung quy sẽ không áp chế nổi cái nhân cách mạnh mẽ mà tàn ác
kia!

Nói cho cùng, cái kia mới là nhân cách chân chính của bộ thân thể này!

Mà Bạch Tuyết, là do Lâm Siêu mở ra quan tài thuỷ tinh trước thời hạn, ở tình huống đánh bậy đánh bạ, bất ngờ chế tạo ra một nhân
cách phụ thuộc thứ hai.
Về phần tại sao nhân cách phụ thuộc có thể làm chủ bộ thân thể này, khả năng cao là có quan hệ đến việc Lâm Siêu mở ra quan tài
thuỷ tinh trước thời hạn, dẫn đến ở một vài phương diện khác vực sâu nhân cách không bằng Bạch Tuyết, giống như là một đứa bé sinh
sớm, chưa có phát triển đến hình thái hoàn chỉnh.

Mà từ biểu hiện của Bạch Tuyết có thể thấy, nàng hiển nhiên là biết điểm này.

Lâm Siêu trong lòng mơ hồ nhói đau, Bạch Tuyết không nói rõ với hắn việc này, hiển nhiên là sợ sệt sau khi hắn biết, sẽ vứt bỏ nàng,
cho nên mới giấu diếm không nói.

"Nếu như ta có thể mạnh mẽ hơn..." Lâm Siêu hai bàn tay nắm lại thật chặt, trong lòng cực kì khó chịu, cái cảm giác này hắn chưa bao
giờ trải qua, trước đây cảm giác hắn cảm thụ nhiều nhất, chính là sợ hãi, thứ hai là cô độc, cuối cùng là cảm giác vui sướng khi lấy
được thức ăn cùng bảo vật, nhưng hiện tại, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác khó chịu nói không nên lời.


Tác giả bài viết không cần trả phí. Click để xem!




Trang 199# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch