Muốn làm một điều gì đó, nhưng không có thực lực để làm!
Cảm giác thành công cùng tự tin lúc trước khi đẩy lui thú triều, giờ khắc này không còn sót lại chút gì.
Thời khắc này, hắn lại một lần nữa nhận thức sâu sắc, đây không phải trò chơi trong công viên, không phải là thời đại loạn thế tạo anh hùng, mà là tận thế! Một thế giới mà bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn!
Hắn mặc dù nỗ lực trở nên mạnh mẽ, nỗ lực tiến hóa, cũng chỉ là từ một con kiến, biến thành một con kiến cường tráng hơn mà thôi!
"Còn chưa đủ mạnh, nhân loại khẳng định có biện pháp chiến thắng được Giác Tỉnh Giả, khẳng định có!" Lâm Siêu cắn chặt lấy môi. Kiếp trước nhân loại có thể từ trong tay Giác Tỉnh Giả, xác thối, cùng với quái vật tìm ra được kẽ hở để tiếp tục sinh sống. Khẳng định là có biện pháp bí ẩn mà hắn không biết.
Ầm!
Lúc này, Bạch Tuyết cùng Giác Tỉnh Giả đang chiến đấu kịch liệt cùng với nhau. Hai bên chiến đấu đều không có bất kỳ kỹ xảo nào, dựa vào chính là tốc độ cùng sức mạnh thuần túy, cộng thêm cảm giác chiến đấu bản năng.
Ầm!
Bạch Tuyết đánh trúng một chưởng chấn bay Giác Tỉnh Giả ra ngoài.
Giác Tỉnh Giả va chạm lên trên mặt đất, chưa tới một giây sau, bỗng nhiên bắn trở về, cái lưỡi dài trong miệng bắn về phía Bạch Tuyết, trong lúc nó phun cái lưỡi ra, bên trong con ngươi màu vàng kim cây Thập Tự Giá ( ) màu bạc đảo ngược bỗng nhiên toả sáng, hừng hực thiêu đốt giống như một cây thánh kiếm.
Bạch Tuyết thân thể khẽ run lên.
Không khí chung quanh bỗng nhiên đông cứng, khóa chặt nàng lại.
Nguồn sức mạnh này xuất hiện quá đột ngột, thân thể Bạch Tuyết nhất thời bị chậm chạp một lúc, nàng chưa kịp phản ứng lại, cái lưỡi dài đỏ tươi đã cuốn tới cổ của nàng, nhanh chóng quấn quanh vài vòng, sau đó Giác Tỉnh Giả dựa vào cái lưỡi rút ngắn khoảng cách, dùng cái đầu mạnh mẽ cụng vào trên mặt Bạch Tuyết, sau đó buông cái lưỡi ra, nâng hai cánh tay lên, đập vào hai bờ vai của Bạch Tuyết, đánh nàng bay ngược ra ngoài.
Các động tác liên tiếp phát sinh trong một giây, nhanh đến mức Lâm Siêu cũng không thấy rõ. Oanh một tiếng. Bạch Tuyết rơi vào trên mặt đường, đập ra một hố sâu, gương mặt xinh đẹp có một vài vệt máu dính từ trên đầu của Giác Tỉnh Giả. Nhìn qua cực kì chật vật, đồng thời y phục nàng mặc trên người cũng chỉ là quần áo phổ thông. Không hề có bất kỳ năng lực phòng ngự nào, trên bả vai vải ảo đều bị xé nát.
Lâm Siêu trong lòng lo lắng, từ cách Bạch Tuyết chiến đấu lúc trước liền có thể nhìn ra, ở phương diện sức mạnh cùng tốc độ nàng không hề kém Giác Tỉnh Giả, thế nhưng do nàng không có kinh nghiệm chiến đấu, chiêu thức quá đơn giản, năng lực ứng đối cũng cực kì khuyết thiếu, lúc này mới bị Giác Tỉnh Giả áp chế vào thế hạ phong.
Vèo!
Giác Tỉnh Giả chiếm thế thượng phong, nhanh chóng nghiêng người phóng theo, ngay lúc Bạch Tuyết mới vừa đứng lên, lập tức phóng tới vỗ ra một chưởng, lần thứ hai đem Bạch Tuyết đánh bay ra ngoài, chiếc váy trắng như tuyết va chạm cùng vách tường, bị thép gãy bên trong đâm rách lỗ chỗ.
Bạch Tuyết cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu nhìn Giác Tỉnh Giả đang nhào tới, ra sức nghiêng người tránh thoát, một lần nữa kéo dài khoảng cách, điều chỉnh lại tiết tấu của mình.
"Ngươi đánh không lại nó, hãy để cho ta đến giúp ngươi đi, ta cũng không muốn con quái vật xấu xí này, tiếp tục đụng vào thân thể của ta." Một thanh âm ở sâu trong linh hồn Bạch Tuyết vang lên.
Bạch Tuyết cắn chặt hàm răng, nói: "Ta có thể."
"Thật không, nếu như ngươi có thể nắm giữ năng lực của ta, còn có thể có mấy phần thắng, đáng tiếc ngươi chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể đơn thuần mà thôi." Âm thanh kia tiếp tục nói.
Bạch Tuyết không có để ý đến nó, mà là chuyên tâm tập trung tâm thần, tiếp tục cùng Giác Tỉnh Giả chiến đấu.
Ầm!
Cây Thập Tự Giá ( ) màu bạc trong con ngươi của Giác Tỉnh Giả lần thứ hai tỏa ra ánh sáng hừng hực, Bạch Tuyết lập tức cảm giác được không khí chung quanh nhanh chóng đông cứng lại, động tác của nàng trong chớp mắt bị cứng đờ, bị Giác Tỉnh Giả dùng đỉnh đầu va chạm mạnh mẽ vào trên bụng, bay ngược ra ngoài.
Bạch Tuyết một lần nữa bò lên, tiếp tục nghênh chiến.
Ầm!
Ầm!
Giác Tỉnh Giả dựa vào năng lực có thể hoàn toàn áp chế Bạch Tuyết, Bạch Tuyết chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của thân thể, lâu lâu mới có thể phản kích một lần, phần lớn thời gian đều bị Giác Tỉnh Giả va chạm bay ra ngoài, nếu như là người bình thường, chịu qua nhiều lần va chạm như vậy, đã sớm chết đến mức không thể chết thêm, thế nhưng trên người Bạch Tuyết lại không có một vết thương nào, vẫn bóng loáng mềm mại, chỉ là dính lên một ít tro bụi mà thôi.
"Để cho ta tới đi..." Âm thanh trong đầu liên tục khuyên bảo.
Bạch Tuyết vẫn cắn răng, trong lòng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên Lâm Siêu nhìn thấy nàng bị vực sâu nhân cách khống chế, trong tròng mắt hiện lên màu đen.
Không thể thua!
Nàng lại một lần nữa từ dưới đất bò dậy, đôi mắt có chút hoảng hốt, trước mặt Giác Tỉnh Giả lại nhanh chóng vọt tới, từ tốc độ đáng sợ của nó nàng liền biết, mình sẽ không kịp phản kích, cho nên nàng chỉ có thể nâng hai tay lên làm động tác phòng thủ, chuẩn bị bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó...
Tầm nhìn của nàng bất chợt bị màn đêm bao phủ.
Không khí xung quanh nàng đột nhiên biến thành một màu đen, mặt đất dưới chân nàng cũng đột nhiên biến mất, cả người bỗng nhiên rơi xuống, giống như rơi vào trong một cái vực sâu không đáy.
Ầm! !
Một tiếng nổ vang rền bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy Giác Tỉnh Giả đang lao về phía Bạch Tuyết, trong chớp mắt liền lấy một tốc độ đáng sợ bay ngược ra ngoài, liên tục đánh vỡ hai mươi, ba mươi tòa nhà mới dừng lại, ngực lõm sâu vào, nhàn nhạt hiện lên một dấu ấn hình bàn tay của một cô gái. Lâm Siêu đang theo dõi chiến đấu nhất thời choáng váng.
Một luồng khí tức tràn ngập vặn vẹo cùng tà ác đến cực điểm đột nhiên tràn ra xung quanh, hắn cảm giác được toàn thân hoàn toàn lạnh lẽo, lông tơ trên da dựng đứng lên.
Chỉ thấy Bạch Tuyết lúc trước hoàn toàn rơi vào hạ phong, bây giờ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai con mắt nàng một màu đen kịt, phảng phất như hố đen trong con ngươi đã thôn phệ toàn bộ tròng trắng, giống như một vòng xoáy màu đen, ở dưới cái gò má đẹp tinh xảo hoàn mỹ, tràn ngập khí tức yêu dị kinh khủng.
Vực sâu nhân cách!
Lâm Siêu nghẹt thở, đây là một loại cảm giác không cách nào hình dung, lại như một người bình thường bị một con mãng xà dài mấy chục mét lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Vực sâu nhân cách ngẩng đầu lên nhìn Giác Tỉnh Giả, bên trong đôi mắt đen kịt như mực không hề có một chút tâm tình gì, thân thể của nàng bỗng nhiên biến mất, mặt đất dưới chân không hề có một chút thay đổi gì, cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi.
Trong nháy mắt nàng biến mất, một tiếng tiếng gào thảm thiết phát ra.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết này, Lâm Siêu vội vàng nhìn lại, nhất thời nhìn thấy một màn cực kì khủng khiếp, chỉ thấy Giác Tỉnh Giả lúc trước bị đánh bay ra ngoài, lúc này bị vực sâu nhân cách Bạch Tuyết nâng lên thật cao, cánh tay của nàng xuyên qua bên trong sống lưng của Giác Tỉnh Giả! !