Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thế Giới Sụp Đổ

Chương 398: Thuấn sát (2)

Chương 398: Thuấn sát (2)
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Cái miệng to lớn của Giác Tỉnh Giả há ra hoàn toàn, vẻ mặt đầy thống khổ, cái lưỡi dài đỏ tươi ở trong miệng rơi thõng xuống, thân thể
không hề có bất cứ cử động nào, tựa hồ... đã chết.

Chết rồi?

Lâm Siêu con ngươi co rút lại.

Chết nhanh như vậy?

Một con Giác Tỉnh Giả có thể tiện tay giết chết Vương Thú, thế mà chỉ vừa đối mặt liền bị vực sâu nhân cách Bạch Tuyết giết chết?

Rầm!

Trong khi Lâm Siêu đang kinh hãi, vực sâu nhân cách Bạch Tuyết vung cánh tay lên, vứt Giác Tỉnh Giả ra xa bảy, tám mét trên mặt đất,
thân thể mập mạp lăn lộn bốn, năm vòng mới dừng lại, không hề nhúc nhích, trên cánh tay vực sâu nhân cách Bạch Tuyết dính đầy
máu tươi, đột nhiên tỏa ra hơi nóng, máu tươi nhanh chóng bị bốc hơi, da thịt khôi phục lại màu trắng nõn mềm mại.

Toàn bộ chiến trường hoàn toàn yên tĩnh.

Con quái vật kinh khủng chưa bao giờ thấy từ trước đến nay, lại bị Bạch Tuyết một chiêu đơn giản giết chết.

Đây là nhân loại hay sao?

Lâm Siêu nhìn con Giác Tỉnh Giả không động đậy, triệt để tin rằng nó đã chết rồi, bằng không vực sâu nhân cách tuyệt đối sẽ không dễ
dàng dừng tay, loại quái vật này cũng sẽ không bị cái gọi là thuật ngụy trang lừa gạt.
Tuy rằng kiếp trước Lâm Siêu đã từng thấy sức mạnh của vực sâu nữ vương thông qua lượng lớn các đoạn video, thế nhưng bây giờ
tận mắt nhìn thấy, vẫn để cho đáy lòng của Lâm Siêu nhấc lên sóng lớn, phải biết rằng, toàn thế giới tổng cộng có mười hai cái khu vực
vực sâu, bên trong mỗi cái khu vực, đều có một vực sâu nữ vương tồn tại!

Quái vật giống như vậy, trên Địa Cầu có mười hai con! !

"Những con vực sâu nữ vương này, đến tột cùng là sinh vật gì, là từ các kỷ nguyên trước để lại? Hay là... đặc biệt là vì đại họa mà chế
tạo?" Lâm Siêu trong lòng kinh ngạc, nếu như là vì đại họa mà chế tạo, như vậy tác dụng là để làm cái gì? Để hủy diệt nhân loại?

Nhưng mà ở kiếp trước nhân loại cùng quái vật cũng không có bị tuyệt diệt.

Lâm Siêu nhìn vực sâu nhân cách Bạch Tuyết, đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này còn có quá nhiều bí mật mà mình không biết, mà
những bí mật này, có hay không quan hệ với việc virus bùng phát.

Virus thần bí này, hủy diệt từng nền từng nền văn minh, đến tột cùng là có mục đích gì?

Chỉ đơn thuần là vì lạc thú?

Hay là, không thể không hủy diệt?

Trong khi ánh mắt Lâm Siêu đang từ từ lâm vào trầm tư, thì vực sâu nhân cách Bạch Tuyết quay đầu lại, đôi mắt giống như hố đen bỗng
nhiên nhìn về vị trí Lâm Siêu ẩn thân, trên khuôn mặt tràn ngập khí tức quỷ dị, không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như một khối băng điêu
khắc tuyệt mỹ, làm cho người ta lâm vào cảm giác kỳ ảo, giống như là không có linh hồn!

Lâm Siêu nhất thời phục hồi lại tinh thần, thông qua tia sáng khúc xạ nhìn lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ trắng như tuyết không có tỳ vết,
mơ hồ nhìn thấy khóe miệng nó hơi nhếch lên... Nó cười?

Lâm Siêu tóc gáy toàn thân đột nhiên dựng thẳng lên, có một cảm giác nổi da gà, hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc trước Bạch Tuyết chỉ
muốn dựa vào sức mạnh của chính mình để chiến đấu với Giác Tỉnh Giả, tuyệt đối không có dáng vẻ chịu thua, thế nhưng chỉ trong
chớp mắt, vực sâu nhân cách liền xuất hiện.

Lẽ nào, nó không cần đến sự đồng ý của Bạch Tuyết, liền có thể đi ra?

Nghĩ tới điểm này, Lâm Siêu không nhịn được trong lòng dâng lên hàn ý, mồ hôi lạnh từ lỗ chân lông tuôn ra, vực sâu nữ vương không
phải là thiện nam tín nữ, luận về độ tàn bạo cùng nguy hiểm, coi như là mười con Giác Tỉnh Giả cũng không thể sánh được, loại bản
chất vặn vẹo tà ác kia, bất luận là vì cái gì đều không thể thay đổi.

Lâm Siêu trái tim đập ầm ầm, thân thể không dám di động một chút nào. Tất cả sự chú ý, đều khóa chặt vào trên người vực sâu nhân
cách. Tuy hắn biết rằng, nếu như nàng thật sự muốn giết chết mình, phỏng chừng chỉ là sự việc trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn bản
năng tiến hành phòng vệ.

Nhưng mà, vực sâu nhân cách cũng không có ra tay.

Mấy giây thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, màu đen trong đôi mắt của nàng từ từ rút đi, lộ ra tròng mắt màu trắng cùng con ngươi
màu xanh lam, khôi phục lại dáng dấp Bạch Tuyết mà Lâm Siêu quen thuộc.

Nhìn Bạch Tuyết khuôn mặt ngơ ngác nhìn ra xung quanh. Lâm Siêu trái tim đang cực kì căng thẳng lúc này mới thoáng thở phào nhẹ
nhõm, nhất thời cảm giác được lòng bàn tay chảy ra đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn cay đắng, đánh giá Bạch Tuyết một lúc, xác nhận
nàng chắc chắn sẽ không biến lại thành vực sâu nhân cách, mới đi ra khỏi nơi ẩn trốn, nhanh chóng chạy tới nơi Bạch Tuyết đang
đứng.

Nhìn thấy Lâm Siêu xuất hiện, Bạch Tuyết trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tiến lên dùng đôi mắt đánh giá Lâm Siêu một lúc, xác
nhận Lâm Siêu không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, phẫn nộ nói: "Cũng còn tốt, may là ngươi không có chuyện gì."

Lâm Siêu lập tức hỏi: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Tuyết liền đoán ra vấn đề mà Lâm Siêu muốn hỏi, nàng lén lút nhìn Lâm Siêu, thấy hắn thành thật mà nhìn mình, nhất thời sợ đến
mức cúi đầu xuống, mấy giây sau mới nhỏ giọng nói: "Nếu như ta nói cho ngươi biết, ngươi có đuổi ta đi hay không?"

Lâm Siêu nhìn nàng giống như một đứa nhỏ phạm phải sai lầm, trong lòng không khỏi mềm nhũn, theo bản năng mà nói: "Đương nhiên
sẽ không." Sau khi nói xong, hắn nhất thời cau mày, nhanh chóng bổ sung một câu: "Còn tùy vào tình huống mà giải quyết, nhưng mà ít
ra... sẽ không để cho ngươi rời đi khỏi ta."

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Tuyết nhất thời ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vui vẻ, nói: "Có thật không?"

Lâm Siêu nhìn khuôn mặt nàng tràn ngập sự vui vẻ cùng ước ao. Trong lòng tuôn ra mấy phần áy náy, nhưng trên mặt lại không có biểu
lộ ra. Mà lại nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bạch Tuyết thở phào một cái, giống như đã yên tâm, nàng nhìn vào mắt Lâm Siêu, nói: "Nếu như lúc trước ta lừa dối ngươi, ngươi có tức
giận không?"

Lâm Siêu khẽ cau mày, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Bạch Tuyết cắn chặt môi, cúi đầu nói: "Ta lúc trước có nói, có thể áp chế nàng, kỳ thực không phải, ta có thể cảm giác được, nàng ở
trong cơ thể ta từ từ lớn mạnh, tình huống ngày hôm nay ngươi cũng đã nhìn thấy, nàng đã lớn mạnh đến mức vào thời điểm ta suy yếu,
có thể mạnh mẽ chiếm cứ thân thể!"

Lâm Siêu trong lòng chìm xuống, tuy rằng lúc trước cũng đã đoán được phần nào, thế nhưng khi nghe chính miệng nàng nói, vẫn có
mấy phần khiếp đảm.

"Nói như vậy, trải qua một thời gian nữa, nó muốn đi ra lúc nào cũng được?" Lâm Siêu nhìn Bạch Tuyết hỏi.

Bạch Tuyết cúi đầu "Ừ" một tiếng, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lâm Siêu, nói: "Ngươi đừng lo
lắng, nếu như ta thật sự không còn cách nào khống chế nó, ta sẽ sớm rời khỏi ngươi."

Lâm Siêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu cùng buồn bực, hắn mạnh mẽ đem những cảm giác
này áp chế xuống, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn có thể áp chế nó bao lâu? Nó làm sao lại lớn mạnh? Dựa vào cái gì?"

Bạch Tuyết khẽ lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, thế nhưng ta có thể cảm nhận được độ lớn mạnh của nó, nếu như đến thời điểm ta
cảm giác không còn cách nào khống chế nó, ta sẽ nói cho ngươi, hiện tại nó có thể đi ra trong lúc ta suy yếu, thế nhưng lại không dám
đả thương các ngươi, nếu không thì, ta sẽ đồng quy vu tận cùng với nó!"


Tác giả bài viết không cần trả phí. Click để xem!




Trang 200# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch