Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, chỉ nghe tiếng lao xao vọng lên từ phía dưới đến đột nhiên lớn hẳn. Ngay sau đó, một loạt tiếng líu ríu như thủy triều tràn tới. Một lát sau, một đám mây đen bay lên từ dưới động sâu.
Nhìn kỹ có thể nhận ra toàn bộ đám mây đen này đều là do chim én toàn thân màu đen tạo thành.
Lục Trần đứng một bên nhìn đám chim én này, phân biệt cẩn thận một lúc, quả nhiên phát hiện đuôi loài chim én này có màu đỏ sậm, trong đám lông đen quả thật có vài chiếc lông màu đỏ, nhìn qua rất nổi bật, hình như đúng là loại "Hồng chủy xích vũ yến" mà Hồng Xuyên đã nói.
Giờ phút này Hồng Xuyên đang đứng ở miệng hang, đương nhiên càng nhìn rõ đám chim én bay lên hơn, nhất thời mặt hiện vẻ vui mừng. Sau đó miệng gã lẩm bẩm, đột nhiên rung tay lên, vung mạnh. Chỉ thấy tấm lưới mỏng kia liền mở ra, bay thẳng vào trong đàn chim én đang bay lên.
Chỉ nghe tiếng kêu loạn xa, đàn chim lập tức đại loạn. Mắt lưới kia không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để bắt đám chim én đang bay. Cùng lúc đó, trên tấm lưới hiện lên một vầng sáng nhạt kỳ dị, tự động quây lại giữa không trung, phủ lấy toàn bộ mấy chục con chim én, sau đó bay trở về trên tay Hồng Xuyên.
Cảnh tượng này quả thực thần kỳ. Thủ đoạn này rõ ràng là pháp bảo tiên thuật của đạo phái tiên gia trong truyền thuyết.
Lục Trần đứng cạnh nhìn cảnh này, khóe miệng lộ nụ cười, ánh mắt lại nhìn về phía Hồng Xuyên đang đứng cạnh miệng hang, chăm chú nhìn sâu vào mắt gã một cái.
Hồng Xuyên đứng ngay cạnh miệng hang, dưới chân không xa là vách đá nhưng có vẻ gã không hề sợ hãi, ánh mắt chỉ tập trung vào tấm lưới đã thu lại trên không trung, cánh tay vươn ra, bắt tấm lưới về. Sau đó gã nhìn vào bên trong, nhất thời liền lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại cười nói với Lục Trần: - Chính xác rồi, đúng là Hồng chủy xích vũ yến!
Lục Trần cười gật đầu, nói: - Không nhầm là tốt rồi. Sau đó hắn lại tò mò hỏi: - Đúng rồi, ta nhớ rõ loại chim én này cũng không phải là linh thú, ngươi bắt chúng làm gì chứ?
Hồng Xuyên vươn tay vào trong lưới, bắt một con chim én ra, sau đó nhìn về phía lông đuôi, xem kỹ rồi nhổ xuống một chiếc lông đỏ, sau đó tay buông lỏng, thả con chim bay đi.
Gã cầm chiếc lông đuôi đỏ kia, cười nói với Lục Trần: - Là vì thứ này đây. dù không phải là linh thú nhưng lông đuôi đỏ của Hồng chủy xích vũ yến cũng khá đẹp mắt, nhất là nếu chăm chỉ có thể ghép thành áo ngắn hộ vai. Trong tông môn của ta có một vị tiền bối thích vật này, cho nên ta tới đây tìm ít lông đỏ này, coi như thể hiện lòng hiếu kính.
- Thì ra là thế. Lục Trần bừng tỉnh, nghĩ thầm thảo nào Hồng Xuyên này lại quan tâm tới đám chim én như thế, hóa ra là muốn vuốt mông ngựa... Ấy, là thể hiện lòng hiếu kính!
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, lập tức Lục Trần cũng không nóng nảy, tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn Hồng Xuyên dùng tấm lưới nọ bắt đám chim én.
Tấm lưới kia hết sức kỳ lạ nhưng dùng khá tốt. Mỗi lần Hồng Xuyên vung lên hầu như không thất bại, cho nên đã bắt được rất nhiều chim én trong khoảng thời gian ngắn.
Chẳng qua trong quá trình này, Lục Trần liền phát hiện ra không ngờ yêu cầu của Hồng Xuyên với lông đuôi chim én rất cao. Bình thường, có tỳ vết, không lộng lẫy, bị sứt mẻ gã đều không cần, cơ bản chỉ tuyển loại nhìn tương đối hoàn mỹ.
Cứ như vậy, tốc độ tìm kiếm lông đỏ của gã liền chậm đi rất nhiều. Mà mỗi lần Hồng Xuyên kiểm tra xong cũng không sát sinh, đều thả chim én bay đi, thoạt nhìn có vẻ là một người rất nhân hậu.
Lục Trần ngồi cạnh chờ trong chốc lát, thấy đại khái Hồng Xuyên đã góp nhặt được mười mấy chiếc lông đỏ xinh đẹp, không nhịn được hỏi: - Tổng cộng ngươi cần tìm bao nhiêu chiếc lông chim?
Hồng Xuyên không chút do dự nói: - Ít nhất cần một trăm chiếc.
Lục Trần à một tiếng, nói: - Vậy thì ngươi từ từ tìm đi.
Hồng Xuyên quay đầu nhếch miệng cười với hắn, lập tức quay đầu lại tiếp tục bắt chim én.
Cứ như vậy, bọn họ đứng cạnh vách núi. Mà đám chim én đi kiếm ăn hình như cũng ngay đỉnh núi này, bay tới bay lui trong bóng tối. Ước chừng qua khoảng nửa thời thần, cuối cùng Hồng Xuyên cũng gần hoàn thành nhiệm vụ.
Gã kiểm kê lại một lần nữa, tổng cộng có chín mươi tám chiếc, vì vậy cười nói với Lục Trần: - Chắc chỉ cần một lần nữa là đủ rồi.
Lục Trần cười gật đầu. Hồng Xuyên liền đứng trước vách núi, chuẩn bị bắt một lần nữa. Ai ngờ có lẽ bởi lúc này đã quá lâu, sắc trời tối sầm xuống, chim én đã bay về tổ gần hết, số lượng đang bay trên trời cũng ít đi rất nhiều, nhìn có vẻ thưa thớt rồi.
Một lưới này của Hồng Xuyên hình nhưng cũng chẳng bắt được mấy con, hơn nữa càng có nhiều chim én bay về phía vách núi dưới sâu kia hơn.
Nhìn Hồng Xuyên có vài phần lo lắng, trừng mắt to đợi trong chốc lát. Chợt thấy phía trước có một đàn én nhỏ bay tới, ước chừng có mười mấy con, cùng đang hạ xuống phía dưới vách núi. Hồng Xuyên thầm giật mình, lại nhìn trên bầu trời hầu như đã không còn con chim én nào. Dưới tình thế cấp bách, gã vội vã bước ra phía trước vài bước, tung lưới về phía đàn én cuối cùng kia.
Lưới lại lóe sáng, quả nhiên là pháp bảo tiên gia, bao phủ đám chim én này, lập tức bay trở về. Hồng Xuyên mừng rỡ, thân thể hướng về phía trước vươn tay ra phía trước. Nhưng đột nhiên từ phía sau truyền tới tiếng hét kinh hãi của Lục Trần: - Cẩn thận dưới chân!
Trái tim Hồng Xuyên đập mạnh, theo tiềm thức quay đầu nhìn lại. Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng, thân thể nghiêng đi, đột nhiên mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Hóa ra vốn gã đã đứng cách bờ vách núi không xa, vừa rồi tung mẻ lưới cuối cùng hơi vội, nhất thời quên mất tình huống dưới chân, thoáng cái đã đạp chân vào khoảng không, nhất thời ngã xuống.
Lần này Hồng Xuyên thất kinh, kêu lên sợ hãi, đồng thời tay chân đạp loạn xạ, muốn nắm được một dây leo nào trên vách núi để cố gắng giữ thăng bằng.
Nhưng lần này gã ngã quá đột ngột, thế lao xuống hơi mạnh, không thể với tay vào đám dây leo bám vào kẽ đá này. Thân thể gã rơi xuống không thể nào tránh nổi. Ngay vào lúc nguy cấp này, đột nhiên một bóng người lao tới, trong nháy mắt đưa tay chụp lấy bàn tay, kéo thân thể gã lại.
Thế rơi của Hồng Xuyên đột nhiên ngừng lại, thân thể thoáng cái ngừng giữa không trung. Mà lúc này toàn thân gã đang treo lở lửng, chỉ có mỗi tay phải được Lục Trần vừa nhào tới vách núi bắt được.
Gió núi thổi tới, sắc mặt hai người đều trở nên vô cùng tái nhợt, hiển nhiên đều bị dọa sợ.