Hồng Xuyên nhìn thoáng xuống phía dưới theo tiềm thức. Chỉ thấy giờ phút này phía dưới vách núi là một vùng âm u, giống như vực sâu không đáy. Nếu giờ mà ngã xuống thì cho dù có đạo hạnh trong người, kết quả cuối cùng cũng chỉ có tan xương nát thịt.
Hồng Xuyên chỉ cảm thấy lông măng toàn thân dựng ngược, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Trần, trong mắt đã có thêm vài phần kinh hoảng và cầu khẩn.
So với sự bối rối của Hồng Xuyên, thoạt nhìn Lục Trần trấn định hơn một chút. Nhưng sắc mặt của hắn cũng khó coi. Thậm chí khuôn mặt hắn cũng hơi vặn vẹo, hẳn là do dùng sức quá mức. Cho dù là ai, dùng một tay nắm một người sống nặng như vậy thì nhất định cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hắn tì vào vách núi, hít sâu một hơi, sau đó khẽ nói với Hồng Xuyên ở phía dưới: - Đừng nhúc nhích! Ta kéo ngươi lên!
Sắc mặt Hồng Xuyên tái nhợt, nhìn có vẻ không nói nổi lên lời, chỉ có gật đầu.
Lục Trần khẽ cắn môi, miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, bắt đầu cố sức kéo Hồng Xuyên lên. Lại nói sức của hắn không nhỏ, không ngờ lại có thể chậm rãi kéo Hồng Xuyên lên cao một chút.
Thân thể chậm rãi đi lên, nét mặt Hồng Xuyên lộ một tia vui mừng. Mắt thấy cách mép vực càng ngày càng gần, đột nhiên có một hòn đá nhô ra ngay trước mắt. Hồng Xuyên theo bản năng muốn vươn tay nắm lấy khối đá đó, nhưng ngay sau đó, bỗng một trận gió núi cực mạnh thổi tới, Hồng Xuyên lập tức hoảng hốt.
Cánh tay Lục Trần cũng lắc theo, chỉ cảm thấy nặng hơn vừa nãy rất nhiều, nhất thời nóng nảy, gầm nhẹ một tiếng từ phía trên, nói: - Đừng nhúc nhích!
Hồng Xuyên lại càng hoảng sợ, hô: - Ta không nhúc nhích, ta không...
Còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe rầm một tiếng. Hòn đá gã vừa túm được kia đột nhiên vỡ vụn, rơi xuống phía dưới. Thân thể Hồng Xuyên hạ nhanh xuống, thậm chí còn kéo Lục Trần rơi xuống theo.
Lục Trần kinh hãi, vừa định túm lấy đám dây leo để cố định thân thể. Nhưng thế rơi lần này quá mạnh, không ngờ hắn cũng bị lôi theo, thoáng cái đã rơi khỏi mép vực rồi.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm rào rào, khắp nơi đều là đá vụn rơi từ vách núi xuống. Hai người bị rơi xuống từ mép vực, nhưng còn may mắn nhờ khoảng thời gian vừa rồi nên bọn họ vẫn còn ở sát vách đá.
Trong lúc nguy cấp, hai người đều không hẹn mà cùng liều mạng chộp vào vách đá, túm lấy bất cứ thứ gì, từ rễ cỏ cho tới cành cây nhô ra từ vách đá. Nhưng bọn họ vẫn không ngừng rơi xuống, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh.
- Bên phải!
Hầu như trong lúc đang tuyệt vọng, đột nhiên Hồng Xuyên nghe thấy bên mình vang len tiếng rống to của Lục Trần. Hắn vừa rơi vừa nhìn xuống phía dưới bên phải, chỉ thấy từ vách đá có một sơn động đen kịt chừng năm sáu trượng lộ ra.
Hồng Xuyên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức liền có phản ứng. Giờ phút này thoạt nhìn sơn động kia đã là đường sống duy nhất của bọn họ rồi. Lập tức gã kêu to một tiếng, tay chân đều túm chặt vách đá cứng rắn. Bàn tay đau đớn, nghĩ tới lần này chắc phải có vô số vết thương nhưng gã cũng không suy nghĩ được nhiều. Cũng chính nhờ vậy mà thế rơi của gã đã chậm dần. Mắt thấy trong nháy mắt sẽ tới trước cửa động kia, Hồng Xuyên gầm khẽ một tiếng, dùng sức lực toàn thân lao về phía cửa động. Vừa hay cạnh cửa động lại có vài cái cây mọc sẵn, thân thể gã liền lao vào thân cây. Chỉ nghe bịch một tiếng, cái cây to bằng miệng bát tại cửa động liền bị bẻ gẫy.
Mà thân thể Hồng Xuyên chấn động mạnh, bắn tung lên không trung, rơi xuống ngay cửa động.
Nhưng không có thời gian thở dốc, thân thể Hồng Xuyên còn chưa kịp ổn định liền nghe tiếng vù vù truyền tới. Một bóng người cũng hạ xuống ngay cạnh gã. Gã quát to một tiếng, hai tay ôm được Lục Trần vừa rơi xuống, gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực từ khi bú mẹ, thân thể lăn ngược vào bên trong động.
Tiếng a a chói tai vang lên, sau đó là một tiếng bịch nặng nề. Thân thể Lục Trần đập mạnh vào vách động. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó hắn lăn hai vòng trên mặt đất.
Mà Hồng Xuyên xoay tròn tại chỗ hai vòng, suýt nữa là rơi ra khỏi cửa động. Trong nháy mắt đó, dưới chân là vách đá dựng đứng khiến mặt Hồng Xuyên trắng bệch.
Nhưng vô cùng may mắn là mấy cái cây nhìn không to ở cửa động kia lại cứu mạng gã lần nữa. Trong lúc bối rối, Hồng Xuyên vung tay, bắt được một thân cây. Chỉ nghe rào rào vài tiếng, vô số lá cây rơi xuống nhưng sau khi rung đọng vô số lần, rốt cục thân thể gã suýt soát trụ vững tại cửa động.
Một hồi lâu sau, trong huyệt động dưới vách núi chẳng có ai lên tiếng, chỉ có hai người đang kinh hồn, chưa bình tĩnh được, tựa vào vách động đá thở hổn hển từng cơn.
Đợi tới khi tiếng thở dốc của hai người bình ổn dần, ngẩng đầu lên nhìn nhau ngay ở cửa động, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ vài phần cổ quái.
Sau một lát, Hồng Xuyên cười khan vài tiếng, đứng dậy vái Lục Trần thật sâu, nói: - Lục huynh, lần này thật sự là lỗi của ta rồi...
Lục Trần cũng lắc đầu cười khổ, lập tức xua tay áo nói: - Thôi, vừa rồi ngươi cũng liều mạng cứu ta một lần, coi như hòa nhau đi.
Vẻ mặt Hồng Xuyên không yên, thoạt nhìn ánh mắt có vẻ hơi quẫn bách, hình như không biết phải nói gì.
Dường như Lục Trần nghĩ thoáng hơn gã nhiều, ngồi nghỉ ngơi một chỗ trong chốc lát, ánh mắt liền khôi phục vẻ tự nhiên, nhìn quanh một chút, đột nhiên ồ một tiếng rồi nói: - Hai cái cây này hình như là Kim ti nam hả?
- Hả? Hồng Xuyên đang ngồi một bên, có vẻ xấu hổ nghe vậy ngẩn ra, thoạt nhìn có vẻ hơi kinh ngạc.
Kim ti nam không phải là một loại cây bình thường, ngoài thân có linh vân, là linh thụ chính tông. Lá, vỏ, rễ đều là linh tài có tác dụng trong đạo môn tiên gia. Nhưng quý nhất trên cây là lõi gỗ của nó, cứng cỏi mạnh mẽ, có tác dụng rất lớn.
Hồng Xuyên đi về phía trước hai bước, tới hai cái cây mọc ở cửa động. Giờ phút này dù trời đã hơi tối nhưng ở cửa động vẫn có chút ánh sáng. Gã quan sát cẩn thận hai cái cây này một hồi, xem kỹ cả đoạn cây vừa rồi mình va gẫy, sau đó gật đầu nói với Lục Trần: - Ánh mắt của Lục huynh tốt thật! Quả nhiên ba cây này là Kim ti nam mộc. Đáng tiếc là còn non quá, thân cây hơi nhỏ, chưa dùng làm thứ tốt được.
Lục Trần đi qua vỗ vỗ vào một gốc Kim ti nam, cười nói: - Thế này đã là không tồi rồi. Mặc dù chỉ to bằng miệng bát nhưng nơi đây không phải là động thiên phúc địa, linh sơn thắng cảnh có linh lực tràn ngập, chỉ trưởng thành được như vậy ít nhất cũng phải mất thời gian trăm năm rồi.
- Nói cũng đúng. Hồng Xuyên cảm thán một câu, sau đó trầm ngâm một chút rồi nói: - Lục huynh, ta lấy Kim ti nam này cũng không có tác dụng lớn, hay là ngươi xử trí đi.