Lục Trần cười lắc đầu nói: - Linh mộc còn chưa trưởng thành, chặt cũng chẳng đổi được mấy viên linh thạch thì thật đáng tiếc. Thôi đi, để nó ở lại đây sống thêm vài ngày đi.
Hai người nghỉ ngơi một lúc xong liền bắt đầu thử thăm dò nơi này để tìm đường ra. Vừa rồi không cẩn thận ngã từ vách núi xuống, giờ phút này nhìn lại nơi đó cách miệng động này ít nhất hơn hai mươi trượng, ở giữa hầu như đều là vách đá, rất khó bò lên. Hai người quan sát một hồi đành phải quay đầu trở lại trong động xem xét.
Lại nói vừa nhìn tới, không ngờ bọn họ phát hiện ra cái động nhìn như không lớn này lại có cả một vùng trời khác ẩn trong đó.
Lục Trần bẻ vài cành cây khô rồi bật mồi lửa đốt. Hắn và Hồng Xuyên đi vào sâu trong động. Sau khi vòng qua vài khối nham thạch, trước mắt hiện ra một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, không ngờ đi sâu vào bên trong lòng núi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Lục Trần mới nói: - Đi thôi, nếu không chỉ còn nước chờ chết ở chỗ này.
Hồng Xuyên đồng ý, hai người liền đi về phía trước.
Bọn họ càng đi sâu, trong động trở nên tối đen một vùng. Cây đuốc chiếu sáng những vách đá gần đó, có thể thấy rất nhiều măng đá bén nhọn và các tảng đá. Đi tiếp về phía trước liền thấy có nước nhỏ giọt từ trên vách đá xuống, có ít rêu mọc, ngẫu nhiên dưới ánh lửa còn thấy được ít côn trùng bò qua.
Xung quanh rất yên tĩnh, hầu như không có tiếng động gì, hơn nữa đi được một lúc trong động ngầm này liền biến thành hẹp tới mức chỉ có một người di chuyển được.
Lục Trần nhìn bốn phía một cái, nói với Hồng Xuyên đang đi phía trước mình. - Hình như nơi này chưa có ai từng đi qua.
Hồng Xuyên gật đầu, trong mắt hơi có vẻ lo lắng nói: - Không biết có thể đi ra ngoài được hay không?
Lục Trần nói: - Xem may mắn thôi. Nói xong hắn liền xoay người tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời, có lẽ vì để không khí tích cực hơn, hắn lại cười nói: - Ta nhớ lúc còn bé thường tới tửu quán nghe người ta kể truyện, mỗi lần tới loại hoàn cảnh nguy nan này, người xấu sẽ xui xẻo, người tốt sẽ gặp dữ hóa lành, thậm chí còn nhân họa đắc phúc. Ví dụ như có thể đột nhiên chứng kiến động phủ gì đó của thần tiên, kiếm được cơ duyên tuyệt thế, ha ha.
Vẻ mặt Hồng Xuyên vốn nghiêm trọng nhưng nghe xong những lời này cũng không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói: - Nghe ngươi nói như vậy cũng có vẻ giống thật. Sau khi dừng lại một chút, gã lại cười nói: - Cũng không biết hai người chúng ta là người tốt hay người xấu đây.
Lục Trần cười nói: - Đúng vậy, ai biết được.
Trên đời này, nói người tốt kẻ xấu nhẹ nhàng như thế, thật ra cũng rất khó có thể phân biệt ra được. Mà giờ phút này trong động đá nơi vực sâu ở đồng nội hoang dã, nếu chỉ nói về may mắn thì Lục Trần và Hồng Xuyên là tốt hay là xấu cũng chưa rõ ràng.
Bọn họ đi một đoạn đường rất dài, cảm thấy đã đi trên con đường ngầm thiên nhiên trong lòng núi này rất lâu rồi, không ngờ vẫn chưa tới điểm cuối.
Trong quá trình này, may mắn bọn họ không gặp phải chuyện gì bất ngờ, nhưng cũng chẳng có động phủ của thần tiên, đạo pháp tuyệt thế, bí kíp thần thông, cơ duyên gì đột nhiên xuất hiện, từ trên trời giáng xuống trước mặt bọn họ.
Từ điểm này mà nói, hình như hai người này... Không tốt cũng chẳng xấu?
- Ta cảm thấy ta là người tốt. Hồng Xuyên đi phía sau cảm thấy hơi mệt mỏi, vừa thở dốc vừa nói. Đi rất lâu trong đường hầm vừa tối đen vừa hẹp này, gã cảm thấy đã hơi mệt, hơn nữa xung quanh rất tối, dù sao cũng làm cho người ta nảy sinh những ý nghĩ quái dị, cho nên muốn trò chuyện với Lục Trần: - Ngươi xem đi lâu như vậy, chúng ta cũng chưa gặp chuyện gì, cho nên nhất định sẽ không việc gì đâu.
Cây đuốc trên tay Lục Trần đã sắp cháy sạch. Hắn hơi lo lắng nhìn chút lửa cuối cùng, đồng thời nói: - Là vậy sao? Nói người tốt hay người xấu cũng không thể tự mình nhận được. Lúc trước ngươi ở Côn Luân, mấy vị đồng môn sư huynh đệ của ngươi nhận xét ngươi thế nào, nói ngươi là người tốt hay người xấu đây?
Hồng Xuyên suy nghĩ một chút, nói một cách không khẳng định: - Chà... Hình như từ trước tới nay chưa từng ai nói. Cho dù là xấu thật thì cũng làm gì có ai tự dưng tới nói cho người khác biết ngươi là người xấu đâu.
Lục Trần cười nói: - Chẳng lẽ chưa có một người nào nói với ngươi sao?
Hồng Xuyên lắc đầu đáp: - Không có mà.
Lục Trần nói: - Vậy trong lòng ngươi có nghĩ tới cái gì gọi là người tốt, cái gì gọi là người xấu không?
Hồng Xuyên ngẩn ra một chút rồi nói: - Ta nghĩ... Hẳn là những người tu tiên chính đạo chúng ta, chủ trì công nghĩa là người tốt. Mà đám tà đạo lạm sát người vô tội là kẻ xấu đi.
Lục Trần dừng lại một chút, hình như muốn nói gì đó nhưng không biết tại sao muốn nói lại thôi.
Hồng Xuyên đi theo phía sau hắn, thấy hắn dừng lại, theo tiềm thức cũng đứng lại phía sau hắn, nói: - Lục huynh, sao vậy?
Lục Trần xoay người lại nhìn Hồng Xuyên một cái, đang muốn mở miệng định nói gì đó, đột nhiên trước mắt hai người tối sầm. Cây đuốc nọ đã cháy tới tận cùng, chút lửa cuối cùng cũng bị dập tắt rồi.
Bên trong động nơi lòng núi này liền rơi vào cảnh tối đen như mực. Hai người trầm mặc khiến trong nháy mắt bóng liền từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh...
Không biết từ lúc nào, dường như có thể nghe được tiếng tim đập trong yên lặng. Đột nhiên giọng nói bình tĩnh của Lục Trần vang lên: - Chúng ta tiếp tục đi thôi.
Hồng Xuyên lấy làm kinh hãi. Bởi gã đi phía sau hầu như đã không còn thấy rõ được bóng của Lục Trần nữa, càng không nói tiếp tục bước đi, không nhịn được liền hỏi: - Tối đen như vậy ngươi vẫn thấy đường sao? Nếu còn đuốc thì tốt rồi.
Lục Trần chậm rãi xoay ngươi, đi về phía trước, nói: - Đi thôi.
Hồng Xuyên chần chờ một chút nhưng vẫn cố gắng chậm rãi đi theo. Nhưng trong tích tắc, đột nhiên gã thấy trong bóng đêm một bóng dáng mơ hồ, hình như là bóng lưng Lục Trần. Điều lạ chính là gã thấy tư thế lúc đi của Lục Trần vẫn như ban đầu, tay vẫn giơ cây đuốc, giống như vẫn có ánh sáng dẫn đường cho hắn vậy.
Nhưng rõ ràng xung quanh đen kịt một mảnh, không có một chút ánh sáng.
Cái bóng mơ hồ kia vẫn đi về phía trước như cũ. Tay hắn vẫn giơ lên, thật giống như có ánh lửa được thiêu đốt.
Trầm mặc thiêu đốt, ngay cả ánh sáng cũng đều là màu đen. Là lửa đen.
Trong truyền thuyết có nói, mỗi khi gặp hoàn cảnh thế này thường sẽ xảy ra đại sự hoặc kỳ ngộ, hoặc cơ duyên, hoặc gặp cao nhân ẩn sĩ, hoặc chứng kiến linh dược, trân bảo ngàn năm một thưở. Tóm lại nó là thời điểm quan trọng thử thách một người có may mắn, có thể trở thành diễn viên chính hay không đã tới rồi.
Chỉ là trong đêm tối, trong động huyệt âm u đen tối nơi lòng núi này, hai người Lục Trần và Hồng Xuyên hình như không có sự may mắn kia. Bọn họ đi mãi trong lòng núi, vòng vèo khúc khuỷu nửa canh giờ, sau đó phát hiện ra phía trước có một khe hở, chui ra bên ngoài, không ngờ phát hiện ra mình đã ở giữa sườn núi phía trước núi Trà.