Mà Lục Trần đi trên đường đá đương nhiên cũng không biết chỉ trong nháy mắt vừa rồi, dưới tình huống không hề hay biết, khi hắn còn chưa làm gì, hình tượng có thể bồi dưỡng của hắn trong trái tim của một nữ tử "tương lai có thể thành tiên" đã bị sụp đổ. Chẳng qua nếu hắn có biết thì giờ phút này cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
Một mình hắn bình tĩnh đi trên đường đá, đi qua cây hòe lớn kia, nhìn thoáng qua lão Dư đang câu cá ở đó, rời khỏi đám người náo nhiệt phía sau, từ từ tiến về phía chân núi lạnh lẽo, có một gian nhà cỏ cô độc kia.
Hắn mở cửa, đi vào rồi đóng cửa. Chỉ trong và ngoài cánh cửa mà giống như hai thế giới vậy.
Một nhánh cỏ không đáng để ý rơi từ trên không trung xuống, xuống trước mặt hắn, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Lục Trần nhìn nhánh cỏ nọ, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia mệt mỏi, sau đó đi về phía chiếc giường, nằm xuống.
Hắn nằm lẳng lặng, một lát sau nhắm hai mắt lại.
Trước mắt tối sầm lại nhưng lập tức có ánh sáng hiện lên, giống như thấy núi cao trùng điệp, lại thấy trăm ngàn dòng sông lớn. Ở nơi xa xôi là một vùng mênh mông, hình như là một vùng biển cả. Đủ loại ảo giác đều là do thần niệm của hắn đắm chìm trong bên trong cơ thể. Đối với đại đa số phàm nhân mà nói, đây cũng là một loại bản lĩnh rất kỳ dị và thần kỳ, là thần thông đạo pháp chỉ có các tu sĩ đã tu luyện tiên đạo mới có được. Bởi vì thần niệm có thể nhìn thấy kinh mạch, khí hải bản thân , quan sát tình huống trong cơ thể, nhờ đó thấy được Ngũ hành thần bàn trong Khí hải mà tuyệt đại đa số phàm nhân luôn tâm niệm. Nói cách khác, không cần có loại pháp bảo như giám tiên kính cũng có thể xem xét mình có căn cốt tu luyện hay không.
Chẳng qua đây cũng là một kiểu ngụy biện. Bởi đầu tiên thần niệm này chỉ có tu sĩ đã tu luyện tiên pháp đạo thuật mới có. Nhưng người chưa tu luyện, không có loại thần niệm này thì cũng không thể nhìn thấy thiên tư bản thân. Cho nên phàm nhân vất vả cả đời, tích góp vô số linh thach cũng chỉ là vì một cơ hội đáng thương như vậy thôi.
Đôi mắt trong u minh lướt qua sông núi, bay về phía trước, rất nhanh liền tới vùng biển rộng kia. Trên đường tu hành, nơi này chính là Khí hải biến thành, là gốc rễ của việc tu luyện. Phàm là tu sĩ, trong Khí hải liền có Ngũ hành thần bàn, bên trên có thần trụ chiếm phương vị ngũ hành của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cho dù là ai muốn tu hành cũng đều ít nhất phải có một trụ.
Có hỏa trụ thì tu luyện công pháp hệ hỏa, có thủy trụ thì tu luyện đạo thuật hệ thủy. Có bao nhiêu thần trụ ngũ hành là phạm vi tu luyện đạo pháp có thể mở rộng theo. Đây là đạo lý căn bản trong giới Tu chân của Nhân tộc ngàn vạn năm qua.
Về phần thiên tư căn cốt cao thấp, mạnh yếu đều nằm ở ánh sáng của Ngũ hành thần trụ, không ai giống ai, ngày sau sẽ nói tiếp.
Mà giờ phút này Lục Trần đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy gió thổi mây đi, tất cả tan biến, chỉ còn lại sâu trong Khí hải từ từ có một vật dâng lên, bất ngờ đúng là một khối Ngũ hành thần bàn.
Nhưng khác với người khác có thần quang chói mắt, thần bàn trong cơ thể hắn cháy đen, nhiều chỗ rách nát tan vỡ, trên thần bàn bất ngờ không có một cây thần trụ nào. Tại đó có một số vết rách và khe hở không gian đáng sợ, hài cốt của thần trụ đã sụp đổ. Vẫn còn có thể chứng kiến được một vùng lửa vô danh đang thiêu đốt, bùng cháy, giống như ác quỷ trong địa ngục, vô cùng hung ác theo dõi hắn, dùng nguyền rủa độc ác nhất thiêu đốt hồn phách hắn, vĩnh viễn không ngừng!
Ánh mắt hắn hờ hững, chỉ nhìn thần bàn xa xa toàn vết thương, còn cả ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trên thần bàn tượng trưng cho tất cả căn cơ tu luyện.
Ngọn lửa màu đen kia lấy hồn phách làm củi, giống như giằng co với hắn trọn đời, không chết không ngừng!
Cuộc sống cứ thế qua đi. Thế sự vẫn như mặt nước Long Hồ, hình như luôn không có sóng gợn. Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong dự liệu, không có gì bất thường xảy ra. Thoạt nhìn hết thảy như vẫn bình tĩnh.
Đại khái có một chút biến hóa duy nhất là Lý Quý mới tới kia. Càng ngày y càng được các thiếu nữ trong thôn này yêu thích. Tranh của y thật sự rất đẹp, nhất là tranh thiếu nữ càng nhìn càng sống động, thậm chí cho người ta cảm thấy còn đẹp hơn người thật một chút.
Hơn nữa bản thân y cũng rất tuấn tú!
Cho nên thiếu nữ trong thôn đều yêu thích, cả ngày quấn quít với y, cầu mong y vẽ cho mình một bức tranh. Đương nhiên Đinh Đương cũng không phải ngoại lệ. Mấy ngày nay nàng nghĩ tới vỡ đầu, mặt dày mày dạn, tới sớm về muộn, cùng không sợ bị người khác chê cười hoặc đặt chuyện, không ngờ được Lý Quý vẽ cho nàng hai lần.
Cộng với bức đầu tiên đã là ba bức họa rồi.
Ba bức họa, trong tranh đều là nàng, một bức là Hạ dạ ỷ song vọng nguyệt đồ, một bước là Xuân phong đào lâm thưởng hoa đồ, một bức là Cung trang thiếu nữ phác lưu thủy. Ba bức họa đều là tinh phẩm, đều là mỹ nhân, dường như mang hết vẻ đẹp của một thiếu nữ vào thời khắc đẹp nhất trong đời chiếu vào trong bức họa vậy.
Đinh Đương rất thích mấy bức họa này. Nàng dán rất cẩn thận trong phòng, trên mặt trường trắng, thường ngắm tới si ngốc, ngẫu nhiên còn còn đỏ mặt, còn thường xuyên mỉm cười.
Một ngày nọ, khi nàng đang ngắm mỹ nhân đồ trên tường, trong mắt có chút mê say, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa. Đinh Đương giật mình, đi ra ngoài hô một tiếng "người nào đó", sau đó mở cửa.
Ngoài cửa có người đang đứng, cười ha ha với nàng, lộ hàm răng trắng chỉnh tề.
Đinh Đương ngẩn ra, nói: - Sao lại là ngươi?
Lục Trần cười đi qua người nàng, tiến vào trong viện, nhìn bốn phía, sau đó cười nói: - Ngươi nói những lời này khách sáo quá. Cả đường thôn Thanh Thủy này đại khái cũng chỉ có ta là đến nhà của ngươi nhiều lần nhất thôi.
Gương mặt Đinh Đương hơi đỏ lên, xì hắn một cái, sau đó đóng cửa phòng lại, đi tới nói: - Chỉ dẻo miệng. Cái người như ngươi sao không đổi được tính nết đi hả?
Lục Trần cười ha hả, đi tới đứng cạnh nàng, sau đó vươn tay tới vai nàng, ôm thân thể Đinh Đương vào ngực, cười nói: - Chúng ta quen thuộc thế rồi, không cần phải vờ vịt.
Đinh Đương phì phì mắng mấy câu, đẩy hắn ra, đi sang bên cạnh hai bước, nhưng nhìn qua cũng không phải tức giận thật, chỉ bĩu môi thở dài nói: - Người ta không thích như thế đâu.
Lục Trần ngẩn người, sự tươi cười trên mặt giảm một chút, cau mày suy nghĩ một chút, hơi nghi hoặc nói: - Vừa rồi ta có nói gì sai sao? Hay làm gì chọc tới ngươi rồi?
Đinh Đương lắc đầu.
Lục Trần nhún vai. Nếu không làm gì sai thì cũng không có gì phải lo lắng rồi. Hắn lại lộ vẻ tươi cười, sau đó đi về hướng Đinh Đương, tay cầm thứ gì đó, vừa cười vừa nói: - Đi thôi, chúng ta vào nhà.