Trái tim Đinh Đương không biết tại sao lại đột nhiên đập mạnh, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình. Nơi đó có hai viên linh thạch sáng ngời lấp lánh. Ánh sáng chiết xạ hoa mỹ trong không trung, nhìn qua giống như có một luồng hồng quang quấn quanh linh thạch, tăng thêm vài phần hấp dẫn cho nó.
Lục Trần cười kéo Đinh Đương một chút. Đinh Đương cúi đầu, chần chừ một lúc rồi chậm rãi đi theo sau hắn vào gian phòng nọ.
Gió xuân dịu dàng giống như bàn tay của tình nhân, thổi nhẹ nhàng qua vùng thôn xóm sơn dã này. Cỏ xanh, cây cối trong viện cũng hơi rung động. Trên cánh hoa còn lưu lại giọt sương sớm.
Sau khi tiếng thở dốc bình tĩnh lại, bọn họ nằm yên lặng trên giường, dưới tấm chăn mềm mại. Tất cả mọi phân nhiễu của thế giới bên ngoài dường như đều bị ngăn cách xa xôi. Thật giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vô cùng yên bình và bình tĩnh.
Đinh Đương chậm rãi ngồi dậy, dùng tấm chăn mềm che da thịt trước ngực, lưng dựa vào vách tường bên giường. Mặt nàng còn lưu lại chút đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng như dòng nước hồ thu, sau đó nhìn thấy ba bức họa trên bức tường đối diện.
Nàng dừng lại tại bức họa kia, nhìn thật lâu, ánh mắt dần dần hơi biến đổi. Sau đó đột nhiên nàng cảm thấy gì đó, cúi đầu nhìn lại, thấy nam nhân kia cũng nghiêng thân tới đang nhìn nàng.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Đinh Đương hỏi.
Lục Trần cười cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đinh Đương một chút, sau đó nói từ đáy lòng: - Nàng thật sự là một mỹ nhân.
Đinh Đương cắn môi một chút rồi nở nụ cười, thoạt nhìn hơi vui vẻ. Nhưng sau đó nàng nhìn bức tường đối diện một chút. Một lúc lâu sau, nàng mới gọi nhỏ một tiếng: - Lục Trần.
- Hả?
- Sau này ta không muốn thế này nữa.
Lục Trần nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: - Ta chưa nghe rõ. Không muốn thế nào cơ?
Đinh Đương hít sâu một hơi, nói: - Ta không muốn ngươi cho ta linh thạch, sau đó ngủ với ngươi.
Nét cười trên mặt Lục Trần phai nhạt đi nhưng nhìn cũng không có vẻ tức giận. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Đinh Đương. Một lát sau, hắn mới nói: - Nàng muốn nói không muốn tiếp tục bán thân thể mình để đổi lấy linh thạch sao?
Đinh Đương gật đầu nói: - Đúng vậy.
Lục Trần à một tiếng, đáp: - Được, ta biết rồi. Sau khi nói xong, hắn liền bò dậy, cầm quần áo vốn vất một bên, bắt đầu mặc vào.
Đinh Đương vẫn tựa vào tường, kinh ngạc nhìn hắn. Sau khi Lục Trần mặc quần áo xong, hắn xoay người lại nhìn Đinh Đương, do dự một chút rồi nói: - Có thể nói cho ta biết là vì sao không?
Đinh Đương yên lặng lắc đầu.
Lục Trần cười cười nói: - Nhưng nếu ngươi không làm gì, lại không có cách kiếm linh thạch khác, vậy thì ngươi phải làm sao đây?
Đinh Đương mím miếng, nói nhỏ: - Tự ta sẽ có biện pháp.
- Được rồi. Lục Trần nhún vai, xoay người đi về phía cửa. Lúc đi ánh mắt hắn đảo qua bức tường trắng kia, dừng lại ở ba bức họa trong chốc lát, sau đó quay đầu nói với Đinh Đương: - Mấy bức họa này vẽ ngươi rất đẹp.
Đinh Đương bật cười một tiếng. Nàng cười rung bả vai trắng như tuyết, ôm chặt tấm chăn đang che ngực, sau đó càng cười vui vẻ, càng lúc càng cười lớn tiếng, cuối cùng khi Lục Trần sắp ra khỏi cửa, nghe thấy nàng ngồi trên giường nói vọng ra một câu: - Cám ơn ngươi.
Bước chân Lục Trần hơi dừng lại, quay đầu mỉm cười nói vọng vào trong phòng: - Không cần cám ơn. Ta cũng rất thích ở cùng với ngươi.
Nói xong hắn liền vẫy vẫy tay, sau đó xoay người bước đi.
Trong phòng, Đinh Đương kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông đang đi xa, chậm rãi cắn chặt môi, vẻ tươi cười trên mặt từ từ biến mất, sau đó càng quấn chặt chăn, bao chặt lấy thân thể mình, hình như cảm thấy hơi lạnh.
Trong tửu quán không có khách, vì vậy chỉ có Lục Trần và chủ tửu quán lão Mã ngồi đối diện nhau. Lão Mã rót cho hắn một chén rượu, sau đó nói: - Hình như không việc gì rồi.
Lục Trần nhìn lão, nói: - Sao lại nói thế.
Lão Mã dịch cái mông, để thân thể hơi mập mạp của mình ngồi càng thoải mái hơn, sau đó nói: - Sự kiện ký hiệu ma giáo Tam giới kia ta tìm được mấy người hiềm nghi, nhưng mấy ngày nay đã điều tra rõ rồi, hẳn không có liên quan tới bọn họ đâu.
Lục Trần gật đầu, cầm chén rượu trước mặt uống một ngụm, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: - Thế gã Lý Quý vừa tới kia thì sao?
Lão Mã lắc đầu nói: - Gã không liên quan tới ma giáo, chẳng qua chỉ là một phàm nhân thôi.
- Ồ. Lục Trần lên tiếng. Không biết vì sao, dường như hắn hết sức tin tưởng lời lão Mã. Chẳng qua nhìn thần sắc hắn mặc dù bình tĩnh nhưng hình như luôn luôn có một chút buồn bã.
Lão Mã lại không chú ý tới điểm này, tiếp tục tự biên tự diễn: - Chẳng qua nói tới Lý Quý này, gần đây ta có nghe chút đồn đại, nói người này cũng không phải người bình thường mà là đệ tử xuất thân thế gia, vốn gia cảnh hào phú. Đáng tiếc là sau lại xảy ra chuyện bất ngờ, gia đạo đi xuống, cho nên mới thất lạc tới tận đây.
Lục Trần hơi nhíu mày, nhìn lão Mã một cái, nói: - Đệ tử thế gia sao?
Lão Mã cười ha hả nói: - Đồn đại như thế, đại khái nói là bởi vậy nên Lý Quý mới giỏi hết cả cầm kỳ thị họa. Được rồi, nghe nói bản thân gã còn từng nói bởi nguyên nhân ngày xưa gia cảnh hào phú cho nên nhà bọn họ còn từng giao hảo với một môn phái tu chân, có trưởng lão trong môn từng khai ân xem qua thiên tư cho gã, căn cốt hơn người, trong Khí hải có Ngũ hành thần bàn, có thể tu luyện, ngoài ra thần trụ còn có hai cây là Kim, Thủy, chính là linh mạch kim thủy khá hiếm thấy.
Lục Trần đặt chén rượu trên tay xuống bàn, cười nhưng không nói gì, ánh mắt lại như nghĩ tới người nào đó.
Lão Mã cũng không để ý, tiếp tục nói: - Cho nên hiện giờ mọi người trong thôn còn đang đồn đại, chỉ cần cho vị Lý công tử này một ngàn khối linh thạch tới Thiên Thu môn dùng Giám tiên kính thì nhất định sẽ được Thiên Thu môn nhận làm đệ tử thân truyền.
Lục Trần trầm ngâm trong chốc lát, nói: - Nói vậy thì vị Lý Quý Lý công tử này không phải vật trong ao rồi?
- Còn không phải sao. Lão Mã cười nói: - Hiện giờ bao nhiêu người trong thôn đều nịnh hợ gã đây. Đặc biệt là nữ tử, cả ngày điên cuồng vây lấy gã. Ôi, người trẻ tuổi lại tuấn tú, còn có thiên tư tốt, thật sự là hâm mộ mà.
Lục Trần cười cười, đẩy chén rượu về phía trước một chút, bình thản nói: - Rót rượu.
Lúc trời tối mịt, Lục Trần đi trên con đường đá bên dòng Thanh Thủy. Gió đêm hây hẩy thổi qua mặt hắn, hơi có chút ý lạnh. Màn đêm buông xuống suối Thanh Thủy, cảnh sắc hoàn toàn bất đồng với ban ngày. Dưới bóng cây lấp lánh ánh nước, giống như một tấm kính vỡ nát, trong suốt mà lấp lánh sáng, lập lòe trong bóng tối.