Khi Lục Trần đi ngang qua cây hòe thì dừng chân lại, liếc sang bên cạnh cây, rồi cười to đi tới bên cạnh tảng đá lớn nói với lão già câu cá: - Lão Dư, hôm nay thu hoạch thế nào?
Lão Dư kéo mũ rộng vành một chút, không rên một tiếng.
Đã biết trước kết quả, Lục Trần cười vui sướng, ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh lão Dư: - Ta nói lão Dư này, ngươi cứ ngồi trơ ra mà chờ như vậy, ta cảm thấy cũng không phải biện pháp hay.
Lão ngư ông im lặng, ánh mắt nhìn hắn cũng hơi thẫn thờ. Lục Trần mặc kệ, vừa cười vừa nói: - Nếu không, chúng ta chuyển sang nơi khác câu cá nhé?
Lão Dư nhíu nhíu mày hỏi: - Đi đâu câu?
Hắn chỉ lên đỉnh núi xa xa cười nói: - Lên Long Hồ trên núi đi, ở đó nước sâu hơn nhiều, không chừng còn bắt được con cá lớn mà lão muốn đó.
Lão Dư mờ mịt lắc đầu: - Núi quá cao. Hơn nữa, tại sao cá lại ở trên núi?
Lục Trần cười ha ha, đang muốn khuyên thêm hai câu thì đột nhiên khóe mắt lóe lên, dây câu chìm dưới nước lắc lư một cái rất mạnh.
Lúc này, cả hai người Lục Trần và lão Dư đều ngạc nhiên cả kinh, đã lâu như vậy, cả hai đều đã quen với cảm giác không câu được cá trong khe suối này, chẳng lẽ hôm nay đã khác?
Một lát sau, lão Dư và Lục Trần bắn người lên, tụm lại luống cuống tay chân hô to gọi nhỏ thu cần câu, nhưng một lát sau thu được dây, hai người cùng nhìn thì chỉ thấy một con cá con bằng khoảng một bàn tay.
So với mấy con cá xám trong khe suối thì rõ ràng nó lớn hơn một chút, đủ để cắn mồi câu, nhưng hiển nhiên còn lâu mới tới cấp bậc cá lớn.
Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau lão Dư lại đờ đẫn ngồi xuống. Lục Trần nhún nhún vai, bắt lấy con cá ở lưỡi câu: - Được rồi, coi như loại cá này cũng là hiếm thấy, có lẽ sau này sẽ có cơ hội.
Vừa nói được nửa câu hắn đã im bặt, bởi vì con cá vừa bị lưỡi câu ghim vào cơ thể trong tay hắn kia, khi dốc sức liều mạng giãy dụa vẫn không thể làm gì, nhưng trong giây lát, một làn khí quỷ dị bỗng xuất hiện, mang theo một chút hơi lạnh như băng xông vào trong kinh mạch của hắn.
Gần như cùng lúc đó, hắn cảm thấy trong khí hải đan điền của hắn rúng động, đột nhiên thần bàn ngũ hành hiện thân, sau đó cuộn lên, khí tức hắc ám dũng mãnh tràn ra, như ác quỷ thét gào, màu đen cũng đang gầm thét bao phủ tất thảy.
- Bạch.
Một tiếng động trầm trầm vang lên, lão Dư quay đầu lại nhìn thì thấy con cá con kia rơi từ trong tay Lục Trần xuống, lưỡi câu chỉ mắc ở miệng cá không hiểu sao đã đâm vào thân cá, xuyên qua bụng.
Con cá vặn vẹo giãy dụa dưới đất mấy cái, nhanh chóng kiệt sức mà chết.
Lão Dư nhíu nhíu mày, liếc nhìn Lục Trần: - Con cá này cũng không ăn được, giết làm gì, không bằng tha cho nó.
Lão quay đi, lại mắc mồi, vung cần tiếp tục câu cá.
Lục Trần yên lặng đứng sau lưng lão ngư ông, một lúc lâu sau cũng không nói gì, thậm chí đến cả lão Dư cũng thấy lạ. Đột nhiên, hắn nói: - Lão nói đúng, ta ra tay quá nặng.
Lão Dư thấy lạ, quay đầu nhìn hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, ánh mắt yên tĩnh, tựa như không có gì không ổn, bèn không để ý nữa, lại nhìn mặt nước.
Lục Trần đứng đó một lát rồi xoay người rời đi. Hắn không tiếp tục đi vào trong thôn, cho dù nơi này còn cách quán rượu của lão Mã rất xa. Hắn đi vòng một vòng, lại đi về phía núi Trà, thẳng tới nhà cỏ dưới chân núi.
Trước khi vào cửa, hắn nhìn thoáng qua bên trên núi Trà, trên đỉnh núi an bình không có một bóng người, lúc này không biết Đinh Đương đã đi tới đâu, có lẽ đang bôn ba trên một sơn đạo.
Lục Trần vào trong nhà cỏ, không nói gì ngồi trên giường, sau đó cúi đầu lặng lẽ suy tư. Hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra, từng chút từng chút, mỗi một điểm mỗi một phần thậm chí từng động tác từng cảm giác, hắn đều không bỏ qua.
Ánh mắt hắn dần lạnh đi, càng lợi hại và càng sáng ngời, tựa như đoán được cái gì đó. Một lát sau, hắn bỗng đứng dậy đi ra cửa, cùng lúc đó, cánh tay phải thả xuôi theo cơ thể, năm ngón tay hơi cong lại, một thanh đoản kiếm màu đen tuột từ trong ống tay áo của hắn rơi vào tay mà không tiếng động.
Bên ngoài phòng, ánh nắng rực rỡ, trời trong xanh sáng sủa. Hắn nheo mắt nhìn quanh, trầm ngâm một lát, lại lên núi Trà.
Trên núi rất yên tĩnh, ngoài gió núi thổi qua cây trà xào xạc cũng chỉ có tiếng chân ủa hắn, thi thoảng còn có tiếng chim từ sâu trong rừng vọng ra. Núi Trà cũng không phải một ngọn núi lớn, nhưng trên núi vẫn có không ít thứ hoang dã, chỉ có điều nhiều năm qua đất trên núi đều được khai hoang trồng trà cả, chim thú cũng rời dần, tránh người chạy lên đỉnh núi cao hơn hoặc ra phía sau bên kia núi.
Lục Trần cầm thanh đoản kiếm, mũi kiếm tối đen như không thể khúc xạ ánh sáng, nhưng lưỡi của nó lại cực mỏng. Tay hắn rất chắc, rất bình tĩnh ổn định, nhưng không hiểu sao thanh đoản kiếm này lại khiến cho người ta cảm thấy nó hơi run rẩy. Không phải sợ hãi, mà là một sự kích động của tình cảnh lâu không gặp lại.
Mà ngay cả chuôi đoản kiếm này cũng như đang chờ đón gì đó.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi bước tới, chẳng biết từ khi nào sắc mặt hắn trở nên hờ hững.
Ước chừng lên giữa sườn núi, rừng càng sâu càng tĩnh, nhưng lên trên cao sẽ cảm thấy tiếng chim tước xung quanh kêu sẽ to hơn, trên một vài thân cây cao còn thấy bóng sóc.
Đột nhiên bụi cỏ phía trước rung mạnh, lộ ra một con thỏ xám vẫn thường thấy ở đây, miệng nó chóp chép như đang nhai cái gì đó, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.
Sau đó, nó thấy Lục Trần đứng trên sơn đạo cách nó không xa.
Đó là một người thanh niên ôn hòa, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên mỉm cười, hiển nhiên sự lạnh lẽo và khắc nghiệt vừa rồi của hắn tựa như biến mất không còn.