Con thỏ xám rụt lại về phía sau, vẫn nhìn kẻ đột ngột xuất hiện một cách đầy đề phòng, nhưng trên người kẻ ấy không có sát khí quá rõ, vì vậy con thỏ đầu óc đơn giản kia không hề bỏ chạy ngay.
Thậm chí thỏ xám còn dỏng cao hai lỗ tai, nhưng nó mau chóng cũng nhận ra phải chạy xa khỏi tộc người nguy hiểm này mới đúng, cho nên nó bèn rụt cổ chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Khi cúi đầu, đôi tai nó chợt động đậy, trong khoảnh khắc ấy nó nghe thấy động tĩnh, đó là tiếng xé gió vừa chói tai lại thê lương.
Thỏ xám vội ngước đầu lên, nhưng đã muộn rồi, một luồng khí lạnh như băng ập xuống đầu, trong ánh mắt cuối cùng của nó phản chiếu một thanh đoản kiếm màu đen lạnh lẽo vô tình xé gió lao tới, thậm chí chưa kịp phát ra âm thanh gì, đoản kiếm đã dễ dàng cắm vào ngực nó.
Thỏ xám lập tức ngã gục trên bãi cỏ, lát sau, một vệt máu chảy len lỏi qua đám cỏ dại. Lục Trần đến gần ngồi xổm xuống mặt cỏ, sau đó cầm con thỏ đã chết lên nhìn một lúc rồi rút kiếm ra.
Thanh đoản kiếm đâm thẳng vào lồng ngực con thỏ, một cú chí mạng.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuống, Lục Trần lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó. Bất thình lình hắn sững sờ, sắc mặt cực kỳ phức tạp và kỳ lạ, vừa kinh ngạc vừa bất ngờ vỡ lẽ, thậm chí sau cùng còn có một tia sợ hãi khó mà tin được.
….
Linh lực màu đen lại lẳng lặng đi vào cơ thể hắn, từ từ chảy dọc theo kinh mạch khí mạch như bóng ma đen tối. Trong Đan điền khí hải, Thần bàn ngũ hành cũng cuồn cuộn dâng trào khiến Đan điền hoàn toàn biến thành thế giới hắc ám. Tại trung tâm của thế giới quỷ dị này là một ngọn lửa màu đen nhỏ xíu đang lập lòe nhảy múa.
Ngọn lửa đen khẽ run rẩy, dao động một hồi, sau đó trở lại bình tĩnh.
Hết thảy như chưa từng thay đổi.
Nhưng Lục Trần biết rõ hắn có thể cảm nhận một chút gì đó khác biệt, mặc dù một chút thay đổi ấy gần như nhỏ đến mức không đáng kể, song hắn vẫn thấy rõ rệt. Sau khi ngọn lửa đen hút lấy tia linh lực hắc ám này, nó lại cháy mạnh hơn một chút.
Rốt cuộc linh lực màu đen này là thứ gì?
Lục Trần cúi đầu nhìn con thỏ đã chết đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch dị thường.
Hai lần rồi, tại con suối trong dưới chân núi và đám cỏ ở núi Trà, con cá đó và con thỏ xám này, trông chúng có vẻ chẳng liên quan đến nhau, nhưng thực chất đều có một điểm chung.
Chính là trong lúc giãy chết, khi sinh mệnh sắp kết thúc, cái chết đang ập đến, Lục Trần cảm nhận được một tia linh lực màu đen đáng sợ xâm nhập vào cơ thể hắn.
Hắn chưa từng thấy sức mạnh hay linh lực này. Nó không thuộc Ngũ Hành, nó cứ mơ hồ quanh quẩn giữa sinh và tử.
Tựa như… khí tức tử vong, là tử linh lực?
…
Năm nay Trương Cửu Bình ba mươi bảy tuổi, tính tình trầm ổn, làm việc nghiêm túc, xuất thân từ Thiên La Môn danh tiếng, đạo hạnh cũng không tệ. Y được môn phái ủy thác đến Chân Tiên Minh làm việc, trải qua nhiều nơi, ba năm trước lại trở thành Tuần sát sứ ở Phù Vân Ty dưới trướng ái tướng Tiết Dĩnh của Thiên Lan Chân Quân.
Tuần sát sứ là một chức vị vừa tốt vừa không tốt. Điểm hay chính là không có quá nhiều chém chém giết giết, chỉ tuần tra khắp nơi liên lạc với các “Ảnh tử” trước giờ luôn có thân phận cực kỳ bí mật, thi thoảng còn có thể kiếm thêm một chút lợi lộc, xem như vừa an toàn vừa thực tế. Còn điểm không hay phải kể đến các Ảnh tử ở Phù Vân Ty, ngoại trừ một số kẻ chỉ đến lừa lọc gạt ăn gạt uống, phần đông đều là quái nhân quái vật có tính cách kì dị, hơn nữa hằng năm đều phải ra ngoài tuần tra, cũng là chức vị vô cùng cực khổ.
Trương Cửu Bình đã làm việc này ba năm rồi, trong thời gian đó y làm rất tốt, gần như không hề có sơ hở. Vì vậy một vài đại lão ở Chân Tiên Minh xem trọng y, định rèn luyện thêm một thời gian nữa mới để y làm một số việc quan trọng hơn, thậm chí có thể giữ chức vị trọng yếu trong môn phái.
Có điều trong một đời người, vận mệnh là thứ rất huyền ảo và khó nói trước. Đúng lúc mãi ngủ yên trong cảm giác sắp thành công, Trương Cửu Bình lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Không hề có điềm báo trước, cũng chẳng có manh mối nào, vị Tuần sát sứ vô cùng tài năng ở Phù Vân Ty này lại chết trong một hẻm sâu bình thường trên phố Chu Tước thuộc Bắc phường ở Tiên thành.
Y chết rất thảm, toàn thân bê bết máu me, sau khi người ta phát hiện thi thể liền đưa về Phù Vân Ty. Họ có thể đoán đại khái hung thủ hẳn là người của Thần Giáo tam giới, bởi vì hung thủ đã thi triển một công pháp đặc thù của Thần Giáo tam giới. Ngoài ra cơ thể Trương Cửu Bình chi chít vết thương không phải do chiến đấu ác liệt, theo lời một số nhân vật đặc biệt của Chân Tiên Minh đến xem, có lẽ là thủ đoạn hành hạ.
Khó mà tưởng tượng ai lại cả gan xuống tay tàn nhẫn với người của Chân Tiên Minh vốn xưng bá đại lục trung thổ, tụ tập cả vạn môn phái tu chân khắp thiên hạ này, nhưng nếu là Thần Giáo tam giới thì mọi chuyện đều có thể hiểu.
Nhưng điều khiến các đại lão đứng đầu Chân Tiên Minh nổi cơn tam bành chính là vụ án xảy ra ở Tiên thành, ngay dưới mắt Chân Tiên Minh. Từ đó cho thấy Thần Giáo tam giới vốn ẩn náu nhiều năm lại bất ngờ trở nên ngông cuồng.
Chân Tiên Minh không ngừng hạ lệnh điều tra, bầu không khí trong Tiên thành rộng lớn lại khẩn trương hơn. Tại Phù Vân Ty, không khí căng thẳng lại lẫn vào một tia ảm đạm.
Lão Lưu trở ra từ gian phòng đặt thi thể, bên ngoài có nhiều người đã đợi sẵn, hầu như đều là người của Phù Vân Ty. Có đồng môn quen biết ở Phù Vân Ty đến hỏi thăm, y hít sâu một hơi, sắc mặt rất khó coi, chẳng nói chẳng rằng, chỉ im ỉm lắc đầu. Qua một lúc sau, y mới thấp giọng nói hai từ: - Rất thảm.
Mọi người có mặt đều lặng đi, lát sau có người bắt đầu chửi rủa vài tiếng.
Lão Lưu thở dài thườn thượt, ngước nhìn trời cao, từ tốn nói: - Tại sao lão Trương lại dây vào đám ma giáo điên rồ đó chứ?
Một người cũng là Tuần sát sứ của Phù Vân Ty hừ một tiếng: - Ai mà biết, đám điên rồ đó làm việc không thể nào nói lẽ thường được đâu. Đoạn y ngập nhừng, vẻ mặt thoáng trầm ngâm: - Ngày thường lão Trương không hề huênh hoang, đáng lý không thể gây thù với ma giáo. Trừ khi… ma giáo nhắm vào y là vì thứ gì khác?
Lão Lưu ngẩng lên, những người khác cũng hướng mắt về phía này, họ quay sang nhìn nhau, sắc mặt đồng loạt tái đi, sau cùng đều đồng thanh thốt lên: - Ảnh tử!