- Chẳng biết nữa, phần lớn thân phận của Ảnh tử đều bí mật, chúng tôi cũng không rõ.
Lão Lưu trầm ngâm một lúc rồi cười bất đắc dĩ: - Nếu đúng là tìm Ảnh tử, ma giáo bất chấp giết người ở Tiên thành, thân phận địa vị của Ảnh tử đó nhất định cực kỳ quan trọng, rốt cuộc là ai mới được?
Bên cạnh có người chợt hừ một tiếng: - Tuần sát sứ Phù Vân Ty có bảy mươi hai người, nhân số Ảnh tử dù ở ngoài sáng hay trong tối càng nhiều gấp mấy lần, làm gì dễ tìm như vậy.
Lão Lưu lại im lặng, sau đó chợt cất lời: - Ngày thường lão Trương làm việc rất đắc lực, nếu ta không nhớ lầm, số Ảnh tử mà y giữ liên lạc là nhiều nhất trong các Tuần sát sứ phải không?
Mọi người không nói gì nữa, lão Lưu gượng cười, dáo dác ngó quanh rồi nói: - Có lẽ là trùng hợp thôi, nhưng nếu không phải, chỉ e là có nội gián.
Lão Lưu lại nhìn mọi người, khổ sở rặn ra một nụ cười rồi quay người đi, trong miệng lầm bầm: - Từ nay thiên hạ không thái bình nữa rồi…
…
Bịch!
Một con thỏ rớt xuống bàn dọa lão Mã giật mình, lập tức ngước mắt nhìn Lục Trần hỏi: - Làm gì vậy?
Lục Trần ngồi đối diện y, điềm nhiên nói: - Suốt ngày uống chùa rượu của ngươi, hôm nay lên núi săn được con thỏ đem đến cho ngươi nhắm rượu.
Lão Mã xách tai thỏ lên nhìn: - Con thỏ này không có độc chứ?
- Không có, trước giờ ta không làm chuyện đó.
Lão Mã xì một tiếng, khinh khỉnh liếc Lục Trần: - Người như ngươi có chuyện gì không làm được? Độc ngươi hạ năm xưa có thể giết sạch người cả thôn này!
Lục Trần nghiêm túc nói: - Ta không nói không hạ độc, ý ta là không cần hạ độc với ngươi, trước giờ ta không làm trò ngu ngốc đó.
- Mẹ nó! Lão Mã đạp tới một cú, Lục Trần bình tĩnh né tránh, lão Mã lập tức đứng bật dậy, lầm bầm xách con thỏ ra sau bếp.
Nửa canh giờ sau, một nồi thịt thỏ kho thơm lừng nóng hổi đặt trên bàn rượu, nhìn làn khói nghi ngút tỏa ra tứ phía khiến người ta chảy nước miếng.
hiếm lắm Lục Trần mới khen lão Mã được một câu: - Xem ra tay nghề cũng khá.
Lão Mã lau mồ hôi trên trán, dương dương đắc ý nói: - Còn phải nói! Đoạn không chờ Lục Trần, y tự cầm đũa gắp một miếng thịt tống vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Lục Trần bật cười, cũng cầm đũa định gắp, lão Mã đột ngột “hả” một tiếng khó hiểu, lập tức phun thịt thỏ lên bàn.
Lục Trần nhíu mày, hỏi: - Sao vậy? Lẽ nào tên béo nhà ngươi nếm phải thứ gì đó độc hại thật à?
Lão Mã chép miệng vài cái, sắc mặt có phần cổ quái: - Thịt thỏ này hơi kỳ, sao chua quá vậy, không thể nào?
Lục Trần ngây người, tay chậm rãi đặt đũa xuống, quét mắt qua nồi thịt kho. Một lúc sau, hắn nhỏ tiếng hỏi: - Chua lắm sao?
- Cực kỳ chua, lạ lắm! Lão Mã rót một ly rượu súc miệng, sau đó lắc đầu lia lịa: - Đúng là gặp quỷ mà! Cả đời này chưa từng ăn thịt thỏ nào chua như thế, rốt cuộc ngươi bắt nó ở đâu vậy?
Lục Trần lặng lẽ nhìn nồi thịt thỏ, đáp: - Bắt được ở Núi Trà.
Lão Mã làu bàu, lát sau lại không kiềm được thử thêm một miếng thịt, kết quả liền phun ra chửi: - Mẹ nó, đây đâu phải thỏ rừng, là thỏ chua thì có! Ê, Lục Trần, sao ngươi không ăn thử?
Lục Trần không có biểu cảm gì, song qua một lúc sau, hắn nói: - Ngươi cũng đã thử rồi, lẽ nào ta không tin sao? Thịt thỏ này không ăn được nữa, bỏ đi.
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi quán rượu.
…
Khi đi trên con đường đá xanh, sắc mặt Lục Trần có vẻ khó coi. Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm về phía trước, cứ thế trầm mặc trở về ngôi nhà tranh dưới chân núi của mình.
Có điều khi sắp vào cửa, hắn chợt khựng lại, lập tức ngẩng đầu ngóng về phía Núi Trà.
Trên đỉnh núi xa xôi kia, mọi thứ đều bình tĩnh như thường, gió lướt qua những cây trà, núi rừng tĩnh mịch, ngoại trừ ngọn núi xa hơn một chút ở phía sau đột ngột có một làn khói đen bốc lên.
Không có lửa, cũng chẳng có đuốc, càng không thấy bóng người nào, chỉ có làm khói đen mỏng manh lượn lờ lan tỏa.
Lục Trần đứng tại chỗ nhìn làn khói đen đó, một lúc sau, hắn mở cửa vào trong nhà. “Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại như thể nhốt cả thế giới sau lưng hắn.
Tiếng gió từ từ nổi lên, nghe có phần thê lương, sắc trời bắt đầu trở tối, đêm đen mịt mù sắp giáng xuống.
…
Gió đêm nay rất mạnh.
Từng cơn gió buốt đượm hơi rét thổi qua Núi Trà, lướt qua mái nhà tranh, tia lạnh giá kia dường như có thể xuyên qua cả vách nhà khiến người ta nảy sinh ảo giác lúc này không phải mùa hạ, mà mùa đông đã kéo đến. Tiếng gió cũng thảm thiết đến lạ, tựa tiếng khóc bi thương của nhi nữ vang vọng trong đêm đen.
Bên ngoài đã tối mịt, Lục Trần nằm yên trên giường không nhúc nhích, hắn nhắm nghiền mắt như ngủ thiếp đi, dù gió lạnh lao xao bên ngoài cũng không thể đánh thức hắn.
Bỗng nhiên có âm thanh rì rầm lẫn vào gió lạnh thổi tới, tựa như bước chân rón rén dè dặt trong thế giới đen tối chầm chậm tiếp cận mái nhà tranh này, vài sợi cỏ tranh loe hoe trên nóc nhà ngóc đầu lên trong gió run cầm cập.
Một bóng đen xuất hiện từ bóng tối đi về phía nhà tranh, tiếng bước chân nhỏ xíu như bóng ma trong gió. Khi đến trước cửa nhà, bóng đen chợt dừng lại một chút, sau đó đứng yên tại chỗ.
Gió đêm lạnh thấu xương, màn đêm như bao trùm lên cả thế giới. Lúc này Núi Trà đột nhiên trở nên cao lớn và âm u đáng sợ dị thường, bóng núi giống hệt một gã khổng lồ có thể nghiền nát bất cứ lúc nào.
Trong bóng tối tựa hồ có hơi thở khẽ dồn dập, lại như tiếng tim đập cực nhanh, khung cảnh tĩnh lặng khôn cùng, bóng đen kia đưa tay lên chạm vào cánh cửa.
Sắc đêm càng dày hơn, dưới hiên nhà không thể nhìn rõ năm đầu ngón tay, chỉ có thể thấy bóng đen như một giọt mực đậm đặc từ từ loang rộng. Khi sắp chạm vào cánh cửa, nó đột ngột mở ra, đồng thời phát ra tiếng vang gãy gọn.
Bóng đen như bị giật mình, cả người sượng trân, ngay khoảnh khắc nhanh như sấm chớp, trong nhà bất chợt trào ra một luồng hắc ám bao trùm lấy bóng đen bên ngoài.