Cảnh Kích Hoa loay hoay trước cửa phòng Địch Cửu suốt cả một ngày mà Địch Cửu vẫn chưa đi ra, Cảnh Kích Hoa thì lại không dám gõ cửa. Lúc này trên mặt y đã không còn sót lại chút vui vẻ, mừng rỡ nào khi được gia nhập Tinh Hà Phái nữa.
Đây đã là ngày thứ tư Cảnh Kích Hoa tới Tinh Hà Phái, mấy hôm trước y đều đặn đi nghe giảng bài, sau đó về tu luyện theo những gì được dạy, cứ như vậy suốt ba ngày. Nhưng đến tận hôm nay Cảnh Kích Hoa vẫn không tu luyện được Tình Hà Quyết cho dù y đã thử tất cả các phương thức tu luyện, mà đừng nói là luyện thành Tinh Hà Quyết, ngay cả linh khí y cũng chẳng cảm giác được nữa kìa.
Cho đến bây giờ, Cảnh Kích Hoa mới vững tin bản thân y đúng là có tư chất rác rưởi, bởi vì lão sư rõ ràng đã nói tất cả mọi người đều có thể tu luyện Tinh Hà Quyết.
Trong lúc đang lo lắng thì Cảnh Kích Hoa đột nhiên nghe thấy trong gian phòng Địch Cửu phát ra một tiếng “ầm” vang dội, y hốt hoảng dán tai lên cửa nghe ngóng thử, trong lòng thầm lo lắng cho người bên trong.
Gần nửa canh giờ sau, Địch Cửu mới mở cửa bước ra.
- Cảnh Kích Hoa, huynh ở nơi này làm gì vậy?
Địch Cửu ngạc nhiên nhìn Cảnh Kích Hoa đang đi qua đi lại trước cửa.
- Cửu huynh, ta tiêu đời rồi.
Cảnh Kích Hoa ôm đầu than vãn, thần tình lo lắng chán chường.
Trái ngược với Cảnh Kích Hoa, tâm tình của Địch Cửu hiện tại rất tốt, tu vi của hắn liên tục giảm, đến hôm nay thì đã xuống Luyện Khí tầng bốn. Tuy nhiên khi tới Luyện Khí tầng bốn thì tu vi của Địch Cửu lại bắt đầu tăng lên, tương đương với việc chân nguyên của hắn đã áp súc đến cực hạn.
Phạm vi thần niệm của Địch Cửu lúc này đã hơn ít nhất là gấp đôi so với lúc ở Luyện Khí tầng bảy, loại tiến bộ đó chỉ riêng Địch Cửu có thể cảm nhận được.
- Vào trong rồi nói!
Địch Cửu cảm thấy hơi đói nhưng mà hắn vẫn muốn giúp Cảnh Kích Hoa trước.
Cảnh Kích Hoa vừa tiến vào trong phòng liền lo lắng giãi bày, thiếu chút nữa là òa ra khóc:
- Cửu huynh, ta không có khả năng tu luyện gì cả, linh căn của ta đúng là phế mà.
Việc Cảnh Kích Hoa không thể tu luyện nằm ngoài khả năng của Địch Cửu, cho nên nghe thấy vậy, hắn bèn nghĩ ngay tới Úc trưởng lão. Người nọ đặc biệt nhận hai người vào Tinh Hà phái nhưng mấy ngày rồi mà vẫn chưa lộ diện. Địch Cửu nghĩ Úc trưởng lão đã muốn nhận Cảnh Kích Hoa thì nhất định là ông ta có biện pháp giúp y tu luyện.
Cảnh Kích Hoa tìm được người quen duy nhất ở Tinh Hà Phái thì như vòi nước khô hạn lâu ngày cuối cùng cũng được khơi thông, y vội vàng thổ lộ hết tất cả những gì đã trải qua trong ba ngày mới rồi cho Địch Cửu hay.
Địch Cửu đang chăm chú nghe thì bỗng nhiên nghĩ đến phương thức tu luyện của bản thân bèn bảo:
- Chờ chút. Huynh nói phương thức thứ ba chỉ có duy nhất một người là Tinh Hà lão tổ luyện được, vậy lão sư có từng nói gì về phương thức thứ tư tu luyện Tinh Hà Quyết không?
Cảnh Kích Hoa lắc đầu:
- Không có, lão sư nói ngay cả phương thức tu luyện thứ ba cũng chưa từng tái xuất, bởi vì ngoại trừ Tinh Hà lão tổ thì trên Cực Dạ đại lục từ xưa tới nay không có ai luyện thành công phương thức thứ ba cả. Càng đừng nói đến phương thức thứ tư.
Địch Cửu nghe vậy thì nhíu mày, hắn có thể khẳng định phương thức mà bản thân hắn đang tu luyện không phải là loại thứ ba. Phương thức tu luyện thứ ba phải là hình thành một cái tinh hà hư huyễn trong cơ thể, sau khi tinh hà tinh lọc tinh khí rồi thì lại tiến hành vận chuyển chu thiên.
Nhưng khi Địch Cửu tu luyện thì trong cơ thể lại xuất hiện tinh không chứ không phải tinh hà.
Địch Cửu có ngốc đến mấy thì cũng có thể phân biệt được tinh không và tinh hà. Trong một tinh không có thể tồn tại vô số tinh hà, phạm vi của tinh không là vô biên, mà tinh hà thì chỉ có một giới hạn nhất định.
Không chỉ riêng cảm giác, mà Địch Cửu có một loại trực giác từ sâu trong nội tâm cảm thấy thứ trong cơ thể hắn chính là tinh không.
- Cửu huynh, ta phải làm sao bây giờ?
Giọng nói của Cảnh Kích Hoa vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Địch Cửu.
Địch Cửu đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai y rồi bảo:
- Huynh không cần lo lắng, còn tới tận ba năm mà. Sau này ta sẽ nhận một vài nhiệm vụ ra ngoài tìm tài nguyên tu luyện, huynh cứ đi cùng ta. Trong lúc đó thì ta sẽ giúp huynh tìm kiếm phương pháp tu luyện.
Địch Cửu không phải chỉ an ủi y cho qua chuyện, mà là hắn thật sự tính làm như vậy. Địch Cửu hiểu rất rõ nhu cầu của bản thân mình, sau khi luyện Tinh Hà Quyết thì lượng linh khí mà hắn cần để tu luyện vô cùng khổng lồ. Cứ tiếp tục ở gian phòng hẻo lánh này thì có tu luyện bao nhiêu năm đi chăng nữa cũng chỉ tới được luyện khí trung kỳ là hết mức.
Địch Cửu muốn bước vào đẳng cấp cao hơn, cho nên hắn nhất định phải đi tìm tài nguyên tu luyện.
- Ta nghe theo huynh.
Cảnh Kích Hoa tuy gật đầu đồng ý, nhưng nét hoang mang lo sợ vẫn khó giấu.
Địch Cửu thấy vậy thì không kìm được bèn bảo:
- Huynh là đàn ông, huynh cần có chủ kiến của riêng mình, đừng hở ra việc gì cũng thấy âu sầu, sợ hãi. Còn nữa, ta sẽ sửa tên lại cho huynh, từ nay về sau huynh gọi là Cảnh Kích, bỏ chữ Hoa đi.
- Ừ, ừ…
Cảnh Kích chỉ biết gật đầu, dường như y có gì muốn nói nhưng lại không dám mở miệng.
- Có gì huynh cứ nói đi! Sau này làm việc đừng có do dự tới lui như thế nữa.
- Được, được, ta nói. Hôm qua Cảnh Mạt Song sư tỷ bị đánh đấy.
Địch Cửu ngẩn người, lập tức hỏi lại:
- Mạt Song sư tỷ bị đánh ư? Chuyện gì đã xảy ra?
Trong ấn tượng của Địch Cửu thì Cảnh Mạt Song là người rất hiền lành, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, cho nên theo lẽ thường sẽ không gây chuyện gì mới đúng chứ.
- Sau khi kết thúc buổi học hôm qua, lão sư có ra một câu hỏi nhưng chẳng ai đáp được. Sau đó lão sư lấy ra một cái túi trữ vật, tuyên bố ai trả lời đúng câu hỏi thì sẽ được thưởng túi trữ vật ấy. Rồi Cảnh Mạt Song sư tỷ đứng lên trả lời chính xác…
Địch Cửu ngắt lời Cảnh Kích:
- Nhiều người như vậy mà chỉ có Mạt Song sư tỷ đáp được sao? Câu hỏi đó là gì vậy?
Cảnh Kích vò đầu bứt tai, suy nghĩ một lúc mới đáp:
- Câu hỏi rất phức tạp, ta nghe không hiểu, hình như là trong quá trình tu luyện Tinh Hà Quyết nếu xuất hiện vấn đề thì phải giải quyết như thế nào ấy.
Địch Cửu biết với trí thông minh của Cảnh Kích thì sẽ không thể giải thích rõ ràng được, bèn hỏi sang vấn đề khác:
- Sau đó có phải là có người muốn chiếm đoạt túi trữ vật nên cố ý gây sự với sư tỷ không?
- Đúng vậy, trên đường về ta thấy hai sư huynh ngăn cản Mạt Song sư tỷ, một sư huynh lấy ra ba viên linh thạch nói muốn mua túi trữ vật. Mạt Song sư tỷ không bán, tên kia liền nói nếu không bán thì trả linh thạch lại cho gã. Ta đứng gần đó nên tận mắt thấy tên sư huynh kia chưa hề đưa linh thạch cho sư tỷ mà là lén giấu đi.
Sắc mặt Địch Cửu rất khó coi, loại chuyện ỷ thế cướp đoạt này hắn cực kỳ khinh thường. Ngay cả lúc còn hoành hành ở nước Tề thì Địch Cửu cũng chưa từng làm những chuyện như vậy bao giờ.
- Sau đó tên kia tát Mạt Song sư tỷ một cái, còn mắng sư tỷ xấu xí, gã cướp túi trữ vật rồi giả vờ như lấy lại ba viên linh thạch từ trong tay áo sư tỷ. Ta vốn định lên hỗ trợ nhưng mà họ bỏ đi nhanh quá.
Địch Cửu vừa nghe liền biết Cảnh Kích chém gió, thực chất y không dám ra mặt thì có, Địch Cửu hừ lạnh rồi nói:
- Ta biết huynh nhát gan, sau này không được như vậy, nếu không thì đừng nhìn mặt ta nữa. Đại trượng phu làm việc đừng sợ đầu sợ đuôi, bằng không còn tu tiên làm gì?
Cảnh Kích thấy Địch Cửu răn dạy có chút nghiêm khắc thì vô cùng xấu hổ, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng mặt lên, tỏ ý cực kỳ quyết tâm, hứa:
- Lần sau nếu ta còn gặp lại chuyện này thì sẽ lập tức xông lên.
Địch Cửu cạn lời, chỉ có thể từ tốn giải thích:
- Cũng không phải cứ gặp chuyện bất bình thì sẽ ra mặt, còn phải xem đối tượng là ai nữa. Nhờ có Mạt Song sư tỷ mà chúng ta mới tới được Tinh Hà Phái, có ân không báo thì có khác gì cầm thú chứ?
- Được, ta nhớ rồi.
Cảnh Kích hơi ảo não, Địch Cửu nói rất đúng, có ân không báo thì có khác gì cầm thú đâu. Nếu không nhờ Mạt Song sư tỷ thì y đâu thể nào vào được Tinh Hà Phái. Về phần Úc trưởng lão có phải thật sự vì nể mặt Cảnh Mạt Song nên mới nhận y và Địch Cửu hay không thì Cảnh Kích chẳng thể nghĩ nhiều như vậy.
Địch Cửu lạnh lùng bảo:
- Đi thôi!
Cảnh Kích theo bản năng hỏi:
- Đi đâu?
- Tất nhiên là đi tìm cái tên súc sinh đã đánh sư tỷ. Nghĩ Mạt Song vừa gia nhập thì có thể bắt nạt ư? Ta phải cho tên đó biết đừng có dùng mắt chó mà nhìn người mới được.
Cảnh Kích sợ hãi muốn lùi bước, nhưng nhớ lại lời dạy vừa rồi của Địch Cửu bèn vỗ ngực, cố lấy dũng khí:
- Được, dù có bị đánh chết thì ta cũng phải ra mặt cho Mạt Song sư tỷ.
- Đừng lo, ta cam đoan chẳng ai đánh chết huynh đâu.
Địch Cửu bật cười, thật sự là bó tay với Cảnh Kích mà.
-----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com