Lúc đi qua nơi ở của đệ tử ngoại môn, Cảnh Kích vội vàng níu áo Địch Cửu, chỉ cho hắn thấy.
Dù y không lên tiếng thì Địch Cửu vẫn nhìn thấy được Cảnh Mạt Song.
Khu vực đệ tử ngoại môn ở có một cái sân trống lớn, Cảnh Mạt Song đang bối rối đứng ở giữa vòng người. Trong sân ngoại trừ Cảnh Mạt Song ra thì còn có hai mươi, ba mươi tên đệ tử ngoại môn khác.
- Cửu huynh, cái tên đoạt túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ cũng đang ở đây, kìa, chính là cái gã mặc hoàng y. Ủa, cái túi trữ vật hình như đang được đặt ở giữa...
Cảnh Kích cuối cùng cũng thông minh lên được một chút, không tiếp tục chỉ trỏ tên sư huynh đoạt túi trữ vật của Cảnh Mạt Song nữa.
- Đi qua đó xem thử.
Địch Cửu nói xong bèn đi thẳng về phía trước.
Ở giữa mảnh sân trống này có đặt một chiếc túi trữ vật, ngoài túi trữ vật ra còn có thêm một đống linh thạch nhỏ, Địch Cửu đếm sơ qua ước chừng có khoảng ba mươi viên. Ở bên cạnh đống linh thạch ấy còn có mấy bình ngọc.
- Đào sư huynh, đây là toàn bộ gia sản trên người ta rồi. Ta không nên ép Mạt Song sư muội bán túi trữ vật cho ta, ta nguyện chịu phạt.
Tên tu sĩ mặc hoàng y kính cẩn nói, giọng điệu lộ ra sự thấp thỏm lo âu.
Một nam tử thân hình cao lớn bước tới trước, gã khinh miệt nhìn tên tu sĩ áo vàng kia:
- Mau cút sang một bên, thứ rác rưởi như ngươi chính là nổi sỉ nhục của Tinh Hà Phái chúng ta.
Sau khi nói xong, gã ôm quyền quay sang mấy người xung quanh, đoạn bảo:
- Tinh Hà Phái chúng ta coi trọng nhất là sự đoàn kết, hữu ái. Kiều Táp thân là tu sĩ Luyện Khí tầng ba lại công khai cướp đoạt đồ vật của một tu sĩ mới vừa nhập môn. Đáng tiếc ta không phải là người chấp pháp trong tông môn, nếu như phải thì đã sớm đuổi tên bại hoại này ra khỏi Tinh Hà Phái rồi. Hiện tại ta trả lại cho Mạt Song sư muội thứ mà Kiều Táp đã lấy. Về phần linh thạch và đan dược kia xem như là bồi thường cho sư muội vậy.
- Đào sư huynh uy vũ!
Đám tu sĩ xung quanh lộp bộp vỗ tay, trong giọng nói mang theo vẻ tôn kính.
Địch Cửu nhìn thấy một màn này quả thật có chút ngây người. Đệ tử Tinh Hà Phái lại chính nghĩa như vậy ư? Có thời gian đi để ý đến một đệ tử mới nhập môn bị cướp đồ vật ấy hả?
Nam tử được gọi là Đào sư huynh gật đầu với đám người, lúc này y quay đầu lại nói với Cảnh Mạt Song:
- Mạt Song sư muội, muội thu lại những thứ này đi.
Cảnh Mạt Song khẽ cúi người:
- Đa tạ Đào sư huynh tương trợ, muội vừa mới nhập môn, túi trữ vật này Đào sư huynh cứ giữ lấy đi.
Địch Cửu khó hiểu nhìn chằm chằm Cảnh Mạt Song, Cảnh Mạt Song mới vào tông môn, giá trị một cái túi trữ vật lớn cỡ nào nàng hẳn phải biết rõ chứ. Đây vốn là đồ của nàng nhưng tại sao nàng lại muốn đưa cho tên Đào sư huynh kia?
- Ha ha ha...
Đào sư huynh cười rộ lên, y vỗ vỗ túi trữ vật bên hông rồi bảo:
- Nếu như ta lấy túi trữ vật của Mạt Song sư muội, vậy há chẳng phải Âu Dương Đào ta là vì túi trữ vật của muội mới đến sao? Mạt Song sư muội đừng làm khó ta nữa. Vả lại, bản thân ta cũng có một cái túi trữ vật rồi đây.
Cảnh Mạt Song thi lễ lần nữa:
- Vậy muội chỉ lấy lại túi trữ vật mà thôi, những vật khác muội không cần đâu.
Sau khi nói xong, Cảnh Mạt Song liền tiến lên cầm lấy túi trữ vật của mình.
Thế nhưng Âu Dương Đào vẫn nhanh tay hơn, gã đem linh thạch và hai bình ngọc cất vào bên trong túi trữ vật rồi đặt cả túi vào tay Cảnh Mạt Song:
- Mạt Song sư muội không cần phải lo lắng, Tinh Hà Phái chúng ta tuy là một môn phái nhị đẳng nhưng tất cả mọi người đều rất đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau.
- Vậy đa tạ Đào sư huynh.
Cảnh Mạt Song không muốn dây dưa thêm nữa, thế nên nàng thu hồi túi trữ vật rồi chủ động nói lời cảm tạ.
- Được rồi, mọi người giải tán đi. Tương lai các vị sư đệ sư muội có chuyện gì cần giúp đều có thể đi tìm Âu Dương Đào ta.
Âu Dương Đào vung tay lên, giọng nói mang theo vẻ chân thành tha thiết.
- Đa tạ Đào sư huynh.
Đám người cùng nhau chắp tay cảm tạ.
Cảnh Kích xoa xoa bàn tay:
- Cửu huynh, Đào sư huynh này thật sự là người tốt, đây quả là sư huynh chân chính của Tinh Hà Phái chúng ta nhỉ.
Lúc đầu Địch Cửu cũng tưởng Âu Dương Đào là một người giống mình, y đến để trợ giúp Cảnh Mạt Song. Dù sao Cảnh Mạt Song vừa bị hủy dung, lại không có chỗ dựa nào ở đây. Thế nhưng lúc hắn thử dùng thần niệm dò xét Cảnh Mạt Song lại cảm giác có gì đó không đúng.
Thời điểm Cảnh Mạt Song thu hồi túi trữ vật, tay nàng run rẩy khá rõ.
Thần niệm của hắn cảm nhận được Cảnh Mạt Song đang vô cùng khẩn trương, thậm chí có thể nói là đang sợ hãi. Không chỉ có vậy, Cảnh Mạt Song từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn tình huống xung quanh lấy một lần, sau khi cầm lại được túi trữ vật rồi thì bước chân rời đi lại có chút lộn xộn bất ổn. Theo lý thuyết thì lấy được đồ của mình về, hơn nữa còn có được thêm mấy chục viên linh thạch, Cảnh Mạt Song phải cảm thấy cao hứng mới đúng chứ?
- Cảnh Kích, huynh về trước chờ ta, ta ra ngoài đi dạo một chút.
Địch Cửu trải qua nhiều lần chết đi sống lại, hắn làm sao không biết trong lòng Cảnh Mạt Song đang không yên.
Nếu như là người bình thường thì hắn cũng chẳng quá quan tâm, nhưng Cảnh Mạt Song là người lương thiện, đã vậy nàng còn giúp đỡ hắn mấy lần rồi. Nếu như có thể giúp được nàng, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không làm ngơ.
- Được.
Tính tình Cảnh Kích thẳng như ruột ngựa, y căn bản không suy nghĩ quá nhiều. Thấy Địch Cửu bảo sao thì tin vậy.
Quan sát đám người đang tản ra, Địch Cửu để ý vài tên tu sĩ nọ đang thì thầm bàn luận:
- Vận khí của Mạt Song sư muội thật tốt, vậy mà đạt được một cái túi trữ vật, hơn nữa còn được Đào sư huynh trợ giúp. Lúc nào ta mới có vận may tốt như thế đây, có thể trả lời vấn đề mà mọi người không biết nhỉ.
Một tên tu sĩ mắt nhỏ đi bên cạnh bật cười:
- Ngươi đừng có mơ mộng nữa, Tấn lão sư mỗi lần truyền đạo đều sẽ hỏi mấy vấn đề, cho đến bây giờ cũng chỉ có Mạt Song sư muội trả lời được. Từ đó xem ra muốn có vận khí tốt trước tiên cần phải có thiên phú và kiến thức tốt cái đã.
Mỗi lần đều hỏi ư? Địch Cửu ngưng tiếp tục dò xét, hắn càng lúc càng cảm thấy chuyện này có chút gì đó cổ quái rồi.
Thần niệm Địch Cửu hiện tại rất cường đại, hắn làm bộ vô tình đi cùng hướng theo phía sau Cảnh Mạt Song. Nơi ở của Cảnh Mạt Song không phải là nơi vắng vẻ gì, nàng cũng ở trong khu vực dành cho đệ tử ngoại môn. Mặc dù linh căn của nàng cũng chẳng tốt bao nhiêu, nhưng so với Địch Cửu và Cảnh Kích thì đã cao hơn hẳn, cho nên nơi ở vẫn tốt hơn hai người bọn họ nhiều.
Chờ sau khi Cảnh Mạt Song tiến vào phòng và đóng cửa lại, Địch Cửu đợi ở ngoài một hồi lâu, xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới đi tới nơi hẻo lánh phía sau phòng Cảnh Mạt Song bố trí một cái cấm chế ẩn thân.
Hắn hiện tại là một Trận Pháp đại sư cấp bốn, dù kinh nghiệm thực tiễn còn rất ít nhưng cấm chế ẩn nấp chỉ cần tiện tay vẫn có thể bố trí, ở khu vực đệ tử ngoại môn này chắc hẳn không ai có thể nhìn ra được đâu.
Sau khi ẩn nấp tốt, thần niệm Địch Cửu liền tiến vào trong phòng Cảnh Mạt Song. Cảnh Mạt Song nắm túi trữ vật trong tay, nàng ngồi ở bên mép giường, thần sắc thoáng nét thẫn thờ.
Địch Cửu hơi giật mình, lúc này hắn mới phát hiện trên người Cảnh Mạt Song có sóng linh khí. Dựa theo hiểu biết của hắn, Cảnh Mạt Song ít nhất đã là tu sĩ Luyện Khí tầng một rồi.
Cảnh Mạt Song tiến vào Tinh Hà Phái chưa được bao lâu mà đã tấn thăng Luyện Khí tầng một, tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh rồi thì phải? Hắn không tin Cảnh Mạt Song giống như hắn, cũng lấy được cục đá màu xám nghịch thiên kia. Loại tốc độ tu luyện này quả thật là người có tam linh căn có thể luyện thành ư?
Hẳn là Cảnh Mạt Song có bí mật gì đó bị Âu Dương Đào nắm thóp. Âu Dương Đào lúc này mới muốn tiếp cận Cảnh Mạt Song chăng? Chờ đợi chừng nửa canh giờ, Địch Cửu vẫn không nhìn thấy tên Âu Dương Đào kia tới, lúc này hắn lại hoài nghi có lẽ bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Lúc Địch Cửu định tiến đến phòng Cảnh Mạt Song để chào hỏi thì một cái bóng đột ngột xuất hiện ở trong thần niệm Địch Cửu.
Tốc độ thân ảnh kia rất nhanh, đảo mắt đã đi tới bên ngoài phòng Cảnh Mạt Song.
Là tên sư huynh Âu Dương Đào, Địch Cửu lập tức nhận ra người tới, xem ra hắn đoán không sai, Âu Dương Đào ra mặt giúp Cảnh Mạt Song khẳng định là có nguyên nhân khác.
Âu Dương Đào gõ cửa, thanh âm nhu hòa vang lên:
- Mạt Song sư muội, muội có ở trong phòng không?
Thần niệm Địch Cửu rõ ràng nhìn thấy tay Cảnh Mạt Song run lên nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh, nàng đeo túi trữ vật ở bên hông, sau đó cấp tốc bước ra mở cửa. Khi nàng nhìn thấy Âu Dương Đào thì trong mắt lộ ra nét kinh hỉ:
- Âu Dương sư huynh, mời vào.
Âu Dương Đào không vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa nói:
- Mạt Song sư muội, ta không vào đâu. Ngày kia ta cùng Vương Kỳ sư muội, Việt Xích sư đệ đi đến Nộ Phong Lĩnh thí luyện. Muội muốn tham gia không?
- Nhưng ta vừa mới gia nhập tông môn, căn bản không có tu vi...
Cảnh Mạt Song bối rối đáp.
Âu Dương Đào khoát tay chặn lại:
- Không thành vấn đề, cũng bởi vì tu vi muội thấp nên mới phải đi thí luyện, năm đó ta cũng đi theo phía sau Bằng sư huynh đến Nộ Phong Lĩnh trải nghiệm. Ài, tông môn lớn, thế nào cũng có vài người phẩm hạnh kém. Muội đã có một cái túi trữ vật rồi, ta chỉ hy vọng muội có thể nhanh chóng bước vào Luyện Khí trung kỳ, lúc đó tên rác rưởi như Kiều Táp mới không dám tìm muội dây phiền toái nữa.
Rất hiển nhiên, Âu Dương Đào có ý muốn giúp Cảnh Mạt Song nhanh chóng đề cao tu vi, để Cảnh Mạt Song có thực lực tự bảo vệ đồ vật của chính mình.
Cảnh Mạt Song ngạc nhiên "a" một tiếng, lập tức khom người thi lễ nói:
- Đa tạ Âu Dương sư huynh, ta minh bạch ý của sư huynh, sư huynh cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở trong tông môn. Vậy ngày mai ta chuẩn bị một chút, ngày kia sẽ cùng các sư huynh sư tỷ đi Nộ Phong Lĩnh.
- Được, vậy ta đi trước đây. Ngày kia chúng ta chờ muội tại đại điện. Trước khi đi chúng ta thuận tiện nhận một cái nhiệm vụ tông môn ở Nộ Phong Lĩnh. Ở Tinh Hà Phái điểm tích lũy là thứ quan trọng nhất, lần này nếu như có thể lấy được một ít điểm tích lũy vậy tu vi của sư muội sẽ tăng nhanh hơn.
Âu Dương Đào nói xong liền cáo từ.
Sau khi Âu Dương Đào rời đi, Địch Cửu không định nói chuyện với Cảnh Mạt Song nữa mà dự tính theo dõi Âu Dương Đào. Thế nhưng ngay lúc ấy, hắn lại nhìn thấy Cảnh Mạt Song nhanh chóng thu thập một chút đồ vật, sau đó đi ra khỏi phòng, cấp tốc chạy về hướng ngược lại với vị Âu sư huynh nọ.
Địch Cửu chẳng quan tâm Cảnh Mạt Song tính đi đâu, hiện giờ hắn chỉ muốn biết Âu Dương Đào đang có âm mưu gì. Cảnh Mạt Song chỉ có một cái túi trữ vật, nếu như gã thích thì trước đó khi nàng ta bảo cho gã cái túi, gã cứ nhận luôn là được, thế nhưng rõ ràng gã đã từ chối. Nếu như nói gã thích Cảnh Mạt Song, vậy đánh chết Địch Cửu cũng không không tin.
Địch Cửu không rõ Âu Dương Đào ở nơi nào. Hắn theo dõi hơn nửa canh giờ mới phát hiện gã đi vào một căn phòng của đệ tử ngoại môn.
Theo Địch Cửu thấy, tu vi Âu Dương Đào hẳn là ở cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, theo lý thuyết sẽ không ở cái nơi tồi tàn như này mới đúng.
Khi thần niệm Địch Cửu tiến vào trong phòng, hắn thấy vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì cái tên xấu xa Kiều Táp cũng đang ở trong đó. Không phải Kiều Táp giở trò đoạt túi trữ vật của Cảnh Mạt Song, sau đó bị Âu Dương Đào giáo huấn rồi sao?
-----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com