Cho đến khi Địch Cửu cầm phi kiếm đi đến trước mặt Âu Dương Đào thì gã mới giật mình tỉnh táo, gã kinh hoảng kêu lên:
- Địch Cửu, ngươi không thể giết ta. Thúc gia của ta là phong chủ Hà Kim Phong, nếu như ngươi giết ta thì thúc thúc sẽ lập tức biết được, lúc đó cho dù ngươi đi đến tận chân trời góc biển cũng đừng hòng trốn thoát.
Địch Cửu hơi khựng lại, ban đầu quả thật hắn muốn hỏi gã vài vấn đề sau đó mới giết gã. Bây giờ Âu Dương Đào nói như vậy khiến hắn có chút cố kỵ.
- Là thật, nếu ta lừa ngươi sẽ chết không yên lành.
Cảm nhận sát khí của Địch Cửu yếu dần, Âu Dương Đào bèn nhanh chóng lấy một cái bình ngọc trong túi trữ ra. Thế nhưng không đợi Âu Dương Đào mở nắp, phi kiếm trong tay Địch Cửu liền chĩa thẳng ngay trước mặt gã:
- Có phải ngươi muốn truyền tin tức về tông môn hay không?
- Không phải, không phải, ta chỉ muốn ăn một viên đan dược chữa thương mà thôi.
Âu Dương Đào bị dọa đến mức tay cầm bình ngọc run run cả lên.
Từ trước đến giờ gã chưa từng trải qua tình huống nào chật vật như vậy. Từ khi tiến vào Tinh Hà Phái đến nay, chỉ có Âu Dương Đào uy hiếp người khác, nào có một ai dám khi dễ gã?
Âu Dương Đào nhanh chóng nuốt viên đan dược vào rồi lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi hỏi đi, nếu như ta biết ta nhất định sẽ nói. Mọi người… mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, nói ra giải quyết là được.
Cảm giác thấy Địch Cửu hình như không dám giết mình, sự khẩn trương trong lòng Âu Dương Đào dần lắng lại một chút.
- Vậy được, theo lý thì Mạt Song sư tỷ đi trước ngươi, ngươi làm sao biết nàng đang đi về hướng nào?
Địch Cửu cười tủm tỉm hỏi.
Nếu như Âu Dương Đào dám nói là y dựa theo nhiệm vụ của Cảnh Mạt Song tìm đến, Địch Cửu lập tức sẽ cho tên gia hỏa này một chút giáo huấn.
- Là ta hạ thần niệm ấn ký lên túi trữ vật của muội ấy.
Âu Dương Đào làm sao dám giấu diếm.
Thần niệm ấn ký là cái quái gì? Địch Cửu lo Âu Dương Đào lừa hắn nên gọi Tiểu Thụ Nhân từ trong nhẫn trữ vật ra:
- Cây nhỏ, nói tôi nghe xem, thần niệm ấn ký là thứ gì vậy?
- Đại ca, chúng ta thoát khỏi Thiên Cương Cung rồi sao?
Tiểu Thụ Nhân vừa ra ngoài liền kích động kêu lên.
Địch Cửu vỗ nhẹ lên đầu nó một cái:
- Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho tôi biết thần niệm ấn ký là gì đi.
Nhóc con lúc này mới kịp phản ứng, tính tình vị đại ca này của mình đôi lúc thất thường, tên gia hỏa đang bị trói gô trên mặt đất chính là ví dụ tốt nhất kia kìa.
- Đại ca, thần niệm kỳ thật cũng có thể xem là một loại cấm chế đó.
Tiểu Thụ Nhân chỉ nói một câu Địch Cửu liền hiểu ra được.
- Chỗ ta có một cái ngọc giản về thần niệm ấn ký đây, ngươi có thể lấy xem xem.
Động tác Âu Dương Đào như muốn lấy thứ gì đó trong túi trữ vật ra.
Địch Cửu ngay lập tức dùng tay đánh ngất Âu Dương Đào, sau đó đoạt lấy cái túi trữ vật nọ.
- Cửu huynh, không ngờ huynh lại lợi hại như vậy. Còn cậu nhóc này là thứ gì vậy?
Cảnh Kích đứng một bên lúc này mới hoàn hồn lại, giọng nói của y tràn ngập vẻ kích động.
Địch Cửu xuất ra một cái hỏa cầu xóa hết toàn bộ dấu vết, sau đó đào một cái hố ném toàn bộ tro bụi xuống dưới. Vừa làm vừa thuận miệng đáp:
- Lúc trước ta hay đánh nhau với người khác thôi. À phải rồi, nơi này không nên ở lâu đâu, chúng ta đến nơi khác rồi hẳn nói.
- Ngươi tên là gì?
Tiểu Thụ Nhân vốn là tên nhóc lắm lời, nó nhìn thấy Cảnh Kích cứ tò tò đi theo sau lưng đại ca nên nhịn không được mở miệng hỏi.
- Ta tên Cảnh Kích Hoa, Cửu huynh cảm thấy tên của ta không dễ nghe nên đổi thành Cảnh Kích rồi. Tại sao trông ngươi lại giống như một cái rễ cây thế?
Cảnh Kích tương đối trung thực, có cái gì thì nói cái đó.
Tiểu Thụ Nhân gắt gỏng:
- Cái gì mà giống rễ cây chứ, ta chính là Tiên Thụ hoá hình.
Cảnh Kích bị lời của nó hù sợ, đang ngơ ngác không biết nên đáp như thế nào thì Tiểu Thụ Nhân đã tiếp tục nói:
- Mà cái tên của ngươi bây giờ cũng chả ra làm sao...
Nói được một nửa, nó chợt nhớ tới cái tên Cảnh Kích này là do đại ca đặt bèn vội vàng chữa lời:
- Tên đại ca đặt cho quả nhiên là hay. Mà này, ta là đàn em của đại ca, đề nghị ngươi về sau gọi ta là Địch Thập.
Lúc Cảnh Kích sờ đầu. Đúng lúc ấy, y nhìn thấy Địch Cửu xách Âu Dương Đào tiến vào rừng cây nhỏ bèn hô lên hỏi:
- Cửu huynh, sao không giải quyết tên này luôn, mang theo hắn vướng víu quá.
- Lời của gã không chừng là thật, chỗ chúng ta hiện nay cách tông môn quá gần, nếu như giết gã rất có thể sẽ kinh động đến vị thúc gia kia. Tạm thời chúng ta cứ nhìn xem bên trong túi trữ vật của gã có những thứ gì cái đã.
Địch Cửu thuận miệng giải thích một câu.
Túi trữ vật của Âu Dương Đào có cấm chế khóa lại, nhưng đối với một trận pháp sư cấp bốn như Địch Cửu thì những cấm chế này chả nhằm nhò gì, hắn chỉ mất một ít sức đã có thể mở túi trữ vật của gã ra.
- Ha ha, chúng ta phát tài rồi.
Địch Cửu bật cười lớn. Hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều linh thạch như vậy. Ở trong túi trữ vật của Âu Dương Đào có tận bốn năm trăm viên linh thạch, đã thế còn có hơn mười khối linh thạch sở hữu lượng linh khí dày đặc. Địch Cửu đoán chừng đây hẳn là linh thạch trung phẩm rồi.
- Đại ca, sau này chúng ta cứ sử dụng thủ đoạn cướp tiền phi nghĩa như vậy sao?
Tiểu Thụ Nhân đã ngây người ở Tiên Nữ Tinh rất nhiều năm, mặc dù nó cảm nhận được nơi này không phải Tiên Nữ Tinh, nhưng chuyện vỗ mông ngựa đại ca chắc chắn sẽ không ăn thiệt thòi.
Địch Cửu lại vỗ đầu nó một phát:
- Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, Âu Dương Đào muốn giết chúng ta, lúc này tôi mới động thủ. Vô duyên vô cớ đi cướp đoạt người khác thì chẳng phải là thành cường đạo sao?
Nói đến đây, Địch Cửu lại nghĩ tới một chuyện, hắn cười lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Thụ Nhân rồi bảo:
- Tôi quên mất cậu chính là tên gia hỏa chuyên giết người vô tội, không biết lúc ở trong hang ổ kia cậu đã giết bao nhiêu người rồi nhỉ?
- Đại ca, từ khi em đi theo anh đã không còn hút máu nữa rồi mà.
Tiểu Thụ Nhân khiếp sợ, lẩm bẩm một câu.
- Cửu ca, huynh nói câu này rất hay, hiện tại ta đã hiểu.
Cảnh Kích mặc dù nghe Địch Cửu nói như thế, nhưng lý giải đối với thiện ác cũng không quá thấu triệt.
Địch Cửu đã lấy toàn bộ đồ có trong túi trữ vật Âu Dương Đào ra, một cây trường thương pháp khí trung phẩm, cộng thêm cực phẩm pháp khí trường kiếm lúc trước, hiện tại Địch Cửu đã có được hai kiện pháp khí. Trừ những thứ đó ra còn có mấy bình đan dược, Địch Cửu ngửi ngửi rồi đoán mấy viên đan dược kia hẳn là dùng để hỗ trợ tu luyện.
Tuy Địch Cửu chưa từng học qua luyện đan nhưng hắn vẫn cảm giác được mấy viên đan dược này có quá nhiều tạp chất.
Điều làm cho Địch Cửu vui mừng chính là bên trong còn có một chiếc phi thuyền nhỏ, đây nhất định chính là phi thuyền pháp khí rồi.
Trong các loại pháp bảo thì pháp bảo phi hành là hiếm gặp nhất. Không chỉ tài liệu luyện chế hiếm thấy, hơn nữa yêu cầu đối với luyện khí sư cũng vô cùng cao, đây chính là nguyên nhân khiến cho mỗi pháp bảo phi hành đều được săn đón cực kỳ.
- Ta lập tức luyện hóa phi thuyền này, các ngươi chờ một chút nhé.
Địch Cửu ra hiệu cho Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân chờ một bên, còn hắn thì bắt đầu luyện hóa phi thuyền.
Địch Cửu mất hơn nửa canh giờ để hoàn toàn luyện hóa chiếc phi thuyền pháp bảo kia. Hắn khu động thần niệm, pháp bảo hóa thành chiếc thuyền dài gần hai trượng, rộng một trượng, lơ lửng ở trước mặt Địch Cửu.
- Đây là thứ tốt đó đại ca.
Tiểu Thụ Nhân biết phi hành pháp bảo là thứ vô cùng quý giá, nó mừng rỡ kêu lên.
- Lên thuyền, chúng ta đi thôi.
Địch Cửu mang theo Âu Dương Đào tiến vào phi thuyền rồi nói với Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân.
Tốc độ của phi thuyền nhanh hơn phi kiếm rất nhiều, hơn nữa còn di chuyển cực kỳ ổn định.
- Cửu ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Cảnh Kích cảm nhận được phi thuyền bay càng lúc càng nhanh, trong lòng y thoáng có chút bất an. Không phải vì y không tin tưởng Địch Cửu, mà là bởi vì y không thể tu luyện được.
Địch Cửu vừa mới nhìn qua mấy cái ngọc giản trong túi trữ vật của Âu Dương Đào, trong lòng hắn đã có chủ ý:
- Đi Chiểu Hải Sâm Lâm trước.
Khoảng cách từ Chiểu Hải Sâm Lâm đến Tinh Hà Phái tương đối xa, cưỡi phi thuyền ba ngày mới đến một cái phường thị nhỏ, sau đó lại từ phường thị truyền tống đến Chiểu Hải trấn.
Chiểu Hải trấn là nơi tập kết bên ngoài Chiểu Hải Sâm Lâm, rất nhiều tu sĩ vào Chiểu Hải Sâm Lâm thí luyện, sau đó trở lại Chiểu Hải trấn nghỉ ngơi bổ sung vật phẩm.
Phi thuyền phi hành được một ngày, Địch Cửu liền vứt Âu Dương Đào xuống một rừng cây nhỏ. Hắn không giết Âu Dương Đào, chỉ là chặt đứt mạch Sinh Cơ của gã, sau một ngày Âu Dương Đào sẽ tự chết. Loại chuyện này Địch Cửu không cần người dạy, bởi vì hắn chính là một y đạo tông sư.
Đối với người muốn giết hắn, hắn chưa từng nương tay bao giờ.
. . .
Bốn ngày sau, Địch Cửu và Cảnh Kích bước ra khỏi truyền tống trận.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu truyền tống, do thần niệm của hắn rất cường đại nên không có cảm giác gì. Cảnh Kích mặc dù dáng dấp cao lớn nhưng lại không có tu vi, vừa bước ra khỏi truyền tống trận y liền bắt đầu nôn mửa không ngừng. Còn tiểu thụ nhân thì Địch Cửu không dám để cho nó ra ngoài nên trực tiếp lưu lại bên trong Linh Dược Viên.
Cũng may mà người phản ứng giống như Cảnh Kích không ít, thế nên chẳng có ai để ý đến bọn họ cả.
Sau khi đến Chiểu Hải trấn, chuyện đầu tiên Địch Cửu làm chính là đi mua sắm địa đồ và ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Chiểu Hải Sâm Lâm. Những thứ này tùy tiện đến một cửa hàng nào cũng đều có bán, đây là những nhu yếu phẩm mà tu sĩ tiến vào Chiểu Hải Sâm Lâm phải mua, hơn nữa giá cũng không đắt. Địa đồ cơ bản và ngọc giản giới thiệu cộng lại chỉ có giá một viên hạ phẩm linh thạch. Tổng cộng chi phí mua sắm chuẩn bị của Địch Cửu chỉ tốn có mỗi ba viên.
Mặc dù ở chỗ này không có ai biết hai người bọn hắn nhưng sau khi tìm được nơi ở, Địch Cửu vẫn bố trí một chút cấm chế. Trong lòng Địch Cửu thầm hạ quyết tâm sau khi vào Chiểu Hải Sâm Lâm nhất định phải gom góp thật nhiều vật liệu để luyện chế trận kỳ.
Cái danh Trận Đạo đại sư cấp bốn chỉ là trên lý thuyết, trình độ thực tiễn của hắn nhiều nhất cũng chỉ ở cấp hai mà thôi.
- Cửu ca, ta không thể tu luyện, lúc này đi theo làm vướng tay huynh..
Cảnh Kích lo lắng nói, chuyện này đã làm hắn bức bối mấy ngày nay rồi.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Huynh không cần lo lắng, nếu như huynh không thể tu luyện được thật vậy lúc trước Úc trưởng lão sẽ không để huynh gia nhập Tinh Hải Phái đâu. Chờ ta xem tình huống bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm như thế nào rồi sẽ tìm cách giúp huynh.
Trong thức hải của hắn vẫn còn có viên đá màu xám kia, Địch Cửu thầm tính sau này sẽ dùng viên đá đó trợ giúp Cảnh Kích tu luyện. Nếu như cục đá xám không giải quyết được thì hắn đi tìm những người có lôi căn không thuần khác, hỏi bọn họ phương pháp tu luyện rồi chỉ lại cho Cảnh Kích.
- Có lẽ lúc đó là nhờ có Mạt Song sư tỷ...
Cảnh Kích không tiếp tục lẩm bẩm nữa, y nhìn thấy Địch Cửu lại bắt đầu nghiên cứu ngọc giản rồi.
Tuy y không thể tu luyện nhưng kiến thức lại không ít. Qua mấy ngày, y tự nghiên cứu được bên trong ngọc giản ghi chép lại rất nhiều thứ hay ho.
Địch Cửu chỉ tốn thời gian vài nén nhang đã đặt ngọc giản xuống, hắn hiểu đại khái về Chiểu Hải Sâm Lâm rồi.
Chiểu Hải Sâm Lâm kỳ thật cũng không phải hoàn toàn là rừng rậm, bởi vì bên trong khu rừng này có khá nhiều đầm lầy xen lẫn. Phần lớn đầm lầy trong đó là tử địa, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng khó có thể tránh thoát. Tuy nguy hiểm luôn rình rập nhưng đi cùng với nó chính là kỳ ngộ, cộng thêm Chiểu Hải Sâm Lâm rộng lớn vô biên, cho nên hầu hết các tu sĩ cấp thấp của Bắc Vực đều muốn đến đây để thí luyện.
-----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com