- Không sai, thúc thúc hắn hẳn là một trong những vị phong chủ, năng lực chắc chắn sẽ rất lợi hại, đáng tiếc ta quên mất một việc.
- Huynh quên gì?
Cảnh Kích hỏi.
- Ta quên hỏi Âu Dương Đào tại sao lại muốn tính kế Cảnh Mạt Song, hiện giờ ta bắt đầu nghi ngờ khả năng rất cao chủ mưu không phải là Âu Dương Đào, một khi không phải là hắn, những chuyện tiếp theo đối với chúng ta khẳng định sẽ không tốt đẹp gì đâu.
Lại tiếp tục thở dài một hơi, hắn quả là đãng trí mà, chuyện quan trọng như thế cũng có thể quên cho được.
Trên thực tế, hắn hoàn toàn không có hứng thú với lý do Âu Dương Đào muốn tính kế Cảnh Mạt Song, thế nên cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó làm gì. Vậy nhưng mới rồi hắn nghĩ lại, vạn nhất không phải gã ta là chủ mưu, mà hắn lại hoàn toàn không biết nguyên nhân gì của chuyện đó thì rõ ràng đối với bản thân mà nói là đang giữ lấy một cái tai họa ngầm.
Cảnh Kích biết bản thân không thể giúp đỡ được gì cho Địch Cửu, chuyện Địch Cửu không nghĩ tới, y tự nhiên cũng không thể nhớ tới được.
- Đừng nói về những chuyện này nữa, trước mắt huynh hãy bắt đầu dùng linh thạch để tu luyện đi, đầu tiên cứ nắm chặt nó trong tay, để ta nhìn xem sẽ có tình huống gì xảy ra tiếp theo nào.
Địch Cửu lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch đưa cho Cảnh Kích.
- Được rồi.
Đối với Cảnh Kích mà nói, chuyện quan trọng nhất đối với y hiện giờ chính là bản thân mình có thể tu luyện được hay không.
Tuy y chưa từng nhìn thấy Địch Cửu tu luyện qua, thế nhưng huynh ấy có thể xử lý được một trong những vị sư huynh có danh vọng cùng uy tín lâu năm tại Tinh Hà Phái, đủ để thấy thực lực huynh ấy không tầm thường chút nào. Còn chưa kể đứa nhỏ mang tên Tiểu Thụ Nhân kia nữa, nhìn qua cũng không hề đơn giản, cho nên y muốn đi theo học tập Địch Cửu.
Sự việc xảy ra trong mấy ngày hôm qua đã in sâu trong tâm khảm của y, khiến y ngày càng bội phục Địch Cửu hơn. Hiện giờ trong tìm thức của Cảnh Kích, năng lực của Địch Cửu là thập phần lợi hại.
Nếu như ngay cả Địch Cửu mà cũng không thể giúp y tu luyện, vậy chắc chẳng còn ai chịu giúp y nữa đâu.
Đây không phải lần đầu tiên Cảnh Kích sử dụng Tinh Hà Quyết, y đã sớm biết cách vận hành từ lâu rồi, nguyên nhân gây trở ngại duy nhất là khi y vận hành Tinh Hà Quyết thì bản thân không có cách nào hấp thụ được linh khí mà thôi.
Thần niệm của Địch Cửu một mực giữ nguyên trên người Cảnh Kích, thời điểm y bắt đầu tu luyện, hắn bắt đầu nắm bắt được hiện trạng. Rất nhanh Địch Cửu liền phát hiện ra được tình trạng của Cảnh Kích không phải là không hấp thụ được linh khí, mà là có hấp thụ được cũng như không hấp thụ vậy.
Sau khi linh khí thông qua Tinh Hà Quyết tiến vào bên trong cơ thể y, không hiểu vì lý do gì mà tự động tiêu tán trong không gian, chẳng giữ lại được một chút gì.
Chẳng lẽ thể trạng của y không thích hợp để tu luyện Tinh Hà Quyết hay sao?
Thần niệm của Địch Cửu không ngừng đảo vài vòng quanh người Cảnh Kích, thậm chí còn thẩm thấu vào vòng chu thiên đang được vận hành bên trong y.
Đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ hãi là gì.
Nếu như là một người khác đang tiến hành tu luyện, bị thần niệm xa lạ nào đó tiến vào bên trong chu thiên thì người đó đã sớm tẩu hỏa nhập ma mất rồi. Còn Cảnh Kích lại là một người có thần kinh siêu thô, cùng với việc y hiểu được Địch Cửu chỉ muốn giúp mình mà thôi, thế nên vòng chu thiên đang vận hành của y không có nửa điểm chần chờ hay trì độn nào cả.
Địch Cửu liên tiếp quan sát chu thiên di chuyển mấy vòng cũng không thu hoạch được thêm bất kỳ thông tin gì khác.
Đừng nói Địch Cửu chỉ vừa mới tiếp xúc với việc tu tiên không bao lâu, cho dù có đem một tên ty sĩ Kết Đan tới đây cũng chưa chắc có thể tra ra vấn đề của Cảnh Kích nữa.
Địch Cửu duỗi một ngón tay đè lên mi tâm của Cảnh Kích, sau đó nói:
- Cảnh Kích, huynh cứ tiếp tục tu luyện đi, không cần để ý đến ta đâu.
Cảnh Kích toàn tâm toàn ý nghe lời Địch Cửu, tiếp tục ngây ngốc tu luyện. Y hoàn toàn không biết chỉ cần động tác của Địch Cửu không cẩn thận một chút thôi sẽ làm cho tử phủ của mình vỡ vụn, thật sự trở thành một phế nhân.
Tuy Địch Cửu là một Y đạo Tông sư, thế nhưng y đạo cùng tu đạo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Do chính bản thân của Địch Cửu cũng không biết cho nên mới có thể không chút suy nghĩ mà làm.
Vào lúc vòng chu thiên của Cảnh Kích đã được vận chuyển gần xong, thần niệm của Địch Cửu liền sử dụng tảng đá màu xám trong thức hải của mình. Linh khí được Cảnh Kích hấp thu trong chớp mắt được tảng đá cọ rửa một lần, sau đó lại được Địch Cửu đưa trở về, tiếp tục để Cảnh Kích vận chuyển hết vòng chu thiên.
Vẻn vẹn hết một vòng, Địch Cửu liền cảm nhận rõ ràng linh khí được chu thiên hấp thụ nhanh chóng biến thành chân nguyên. Điều này làm hắn kích động không thôi. Một lát sau, hắn khẽ thu tay về.
Cảnh Kích vẫn như cũ tiếp tục tu luyện mà không có chút phát giác nào. Từ sau khi Địch Cửu buông tay, thời điểm y vận chuyển vòng chu thiên vẫn có thể đem linh khí chuyển hóa thành tu vi.
Chỉ là lúc này Cảnh Kích đã mải mê đắm chìm trong việc tu luyện mà không biết Địch Cửu đã sớm thu tay lại.
Địch Cửu cực kỳ vui mừng, loại chuyện có xác suất cực nhỏ thế mà vẫn có thể thành công ư?
Cảm nhận được tu vi của Cảnh Kích đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, Địch Cửu bèn cầm một đống linh thạch ra đặt quanh người Cảnh Kích, sau đó đem vật liệu lấy được từ chỗ Âu Dương Đào bắt đầu luyện chế trận pháp.
Qua hết nửa ngày, cuối cùng Địch Cửu cũng làm xong một cái Tụ Linh trận cùng một trận phòng dùng để phòng ngự, hai thứ này đều là pháp trận cấp bậc hai.
Sau khi bố trí xong, Địch Cửu đã có thể thấu hiểu rõ ràng hơn những đạo lý mình chưa ngộ ra được. Lúc trước hắn học một hai năm về trận đạo cũng chỉ là mượn thức hải bên trong tảng đá màu xám để hiểu mà thôi. Hiện giờ tự mình bố trí hai trận pháp cấp hai, hắn mới thật sự trở thành một Đại sư trận pháp.
“Oanh!”
Linh khí trong phòng bắt đầu chấn động một cách kịch liệt, Cảnh Kích không nhịn được mở to hai mắt, khó có thể tin được nhìn chằm chằm Địch Cửu:
- Cửu ca, ta có thể tu luyện, ta thật sự có thể tu luyện…
- Huynh chẳng những có thể tu luyện, mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn ta rất nhiều nữa. Bây giờ chỉ mới qua có nửa ngày thôi mà huynh đã đạt tới Luyện khí Tầng một rồi.
Địch Cửu lắc đầu nói, tư chất của tên gia hỏa này quả thật có điểm đáng sợ. Cho tới tận bây giờ, Địch Cửu mới hiểu được vì cái gì mà Úc trưởng lão lại phá lệ thu nhận Cảnh Kích rồi.
- Cảm ơn… cảm ơn huynh, Cửu ca.
Cảnh Kích kích động đến nỗi nói chuyện lắp bắp:
- Hiện giờ ta có thể cảm nhận được cái loại cảm giác nước chảy thành sông khi tu luyện rồi.
Địch Cửu không khỏi nhớ lại thời điểm bản thân mình tu luyện phải nhờ một phần vào viên đá màu xám kia, để giúp hắn phá vỡ quy tắc trong thiên địa, ngăn bản thân mình không lâm vào trạng thái mơ hồ, làm quá trình tu luyện đình trệ lại. Còn Cảnh Kích thì khác, y chẳng cần tới tảng đá kia giúp, lý giải trong quá trình tu luyện quả nhiên vượt xa người bình thường.
- Huynh khách khí làm gì, nơi này còn một đống linh thạch, huynh nên nhanh chóng tu luyện đi thôi. Tốc độ của ta cũng rất nhanh, đừng để đến lúc đó lại bị ta bỏ rơi đấy.
Hiện giờ trên người bọn hắn có tới mấy trăm khối linh thạch, tất nhiên hắn muốn đem hết tất cả chuyển hóa thành tu vi, sau đó sẽ bắt đầu khởi hành đi tới rừng rậm Chiểu Hải.
- Vâng Cửu ca, nhưng mà ta có chút hoài nghi, không biết có phải ta là người hấp thu linh khí theo phương thức thứ ba hay không nữa, hiện giờ bên trong cơ thể ta có một tinh hà vừa được hình thành, tuy vẫn còn hơi mơ hồ nhưng…
- Phương thức tu luyện Tinh Hà ư?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi ngược lại, nhưng ngay lập tức hắn liền khẳng định lời của Cảnh Kích nói không hề sai.
Thông qua tảng đá màu xám, Địch Cửu có thể mở ra phương thức tu luyện thứ tư, Tinh Thông Mạch Lạc. Khi nãy hắn chỉ dùng tảng đá màu xám này giúp đỡ Cảnh Kích một chút mà thôi, thế mà đã có thể giúp y mở ra phương thứ tu luyện Tinh Hà rồi. Xem ra lai lịch tảng đá này quả thật là cực kỳ khủng bố mà.
- Cảnh Kích, huynh cứ tiếp tục tu luyện đi. Còn việc huynh mở ra được phương thức tu luyện Tinh Hà thì đừng nói với ai hết, biết không?
Địch Cửu thận trọng khuyên bảo Cảnh Kích một chút. Vạn nhất y nhanh mồm nhanh miệng để lộ chuyện này ra ngoài, vậy cái mạng nhỏ của Địch Cửu chắc chắn liền xong đời rồi.
- Cửu ca, huynh yên tâm, cho dù có giết ta, ta cũng sẽ không nói nửa lời.
Thần kinh Cảnh Kích tuy có hơi thô thật, thế nhưng y cũng chẳng phải kẻ ngốc, y dư sức đoán được việc mình mở ra được phương thức tu luyện Tinh Hà là bởi vì có Địch Cửu hỗ trợ. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì chắc chắn Địch Cửu ca sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm ngay.
Địch Cửu thuận tiện gọi Tiểu Thụ Nhân ra:
- Trận pháp bảo hộ này đã được bố trí xong xuôi cả rồi, mọi người cùng nhau tu luyện đi. Chỗ ta còn có một ít Tích Cốc đan, các ngươi có đói thì cứ lấy ăn.
Gốc cây nhỏ vừa nhìn thấy một đống linh thạch được bày ra, hai mắt liền sáng rực cả lên, lại là một tên cuồng tu luyện y chang Cảnh Kích.
Trước kia Địch Cửu không có linh thạch, bây giờ đã có rồi thì đương nhiên sẽ muốn nhanh chóng gia tăng thực lực của bản thân lên.
Ba người điên cuồng tu luyện bên trong Tụ Linh trận, linh khí nhanh chóng tạo thành từng vòng, từng vòng xoáy trong phòng.
Mà động tĩnh ở nơi này lớn đến như vậy thì hiển nhiên không thể nào không truyền ra ngoài được.
…
Người muốn đến trấn Chiểu Hải gần như trải rộng khắp Bắc Vực châu, thậm chí còn có rất nhiều người tại nơi khác cũng kéo tới. Thế lực trấn giữ tại Chiểu Hải trấn cũng không quá lộn xộn, chỉ có năm đại thế lực mà thôi.
Mà năm đại thế lực này theo thứ tự là Lũng Minh Đan Dược, Tinh Dịch Pháp Bảo, Thích Gia Thương Lâu, Chiểu Hải Nguy Gia và Hội Quán Tán Tu.
Dựa theo đạo lý mà nói thì người tại Chiểu Hải trấn đa phần đều là tán tu, hoặc rải rác có ngoại môn đệ tử của những môn phái lớn, có thể nói Hội Quán Tán Tu là thế lực lớn nhất mới đúng.
Thế nhưng trên thực tế, thế lực lớn nhất tại Chiểu Hải trấn lại là Thích Gia Thương Lâu.
Thật ra đây cũng không phải là thế lực bản địa của Chiểu Hải trấn. Nghe đồn nơi đây là một trong những Thương lâu đứng đầu đại lục, bất cứ nơi nào trên đại lục cũng sẽ có một thương lâu của Thích gia tồn tại.
Cho dù ở tại địa phương như Chiểu Hải trấn thì Thích Gia Thương Lâu cũng có một tu sĩ Kim Đan tọa trấn.
Phải biết tu sĩ Kim Đan tại các môn phái ít nhất cũng phải là cấp bậc Trưởng lão đấy.
Giờ khắc này, Thiếu chủ của Thích Gia Thương Lâu - Thích Thiệu đã đạt tới tu vi Luyện Khí tầng chín viên mãn, chỉ còn cách Trúc Cơ nửa bước mà thôi. Gã cũng được xem như là một trong những cường giả của nơi này.
Thích Thiệu là người của dòng chính Thích gia, sở dĩ một lực lưu lại Chiểu Hải trấn không đi là vì gã phát hiện nơi này tuy hoang vắng nhưng lại rất thích hợp để trợ giúp cho quá trình tu luyện của mình. Thời điểm gã vừa tới Chiểu Hải trấn chỉ mới đạt tới Luyện Khí tầng sáu mà thôi, mới có một năm trôi qua, gã đã có thể vươn lên Luyện Khí tầng chín rồi. Cho dù là tu luyện trong môn phái cũng không thể nào nhanh như vậy được.
Nếu có thể sử dụng Trúc Cơ Đan mà mạnh mẽ chọc thủng được tầng ranh giới từ Luyện khí thông qua Trúc Cơ thì Thích Thiệu đã sớm làm từ lâu. Đến tận bây giờ Thích Thiệu còn chưa thành công là bởi vì hai lý do, đầu tiên gã không muốn lợi dụng Trúc Cơ đan để nhanh chóng thăng cấp, thứ hai gã muốn căn cơ của mình phải thập phần vững chắc kia kìa. Làm một đệ tử trong một đại gia tộc, tự nhiên biết rõ việc thông qua Trúc Cơ đan để tiến vào Trúc cơ và không sử dụng Trúc cơ đan thì kết quả khác nhau nhiều như thế nào.
Bên trong gian phòng có linh khí dồi dào nhất Thích Gia Thương Lâu, Thích Thiệu đang nghiên cứu một mảnh ngọc giản về pháp kỹ vừa mới lấy được, bỗng nhiên một đạo tin tức ngay lập tức xuất hiện bên trong viên châu truyền tin của gã.
“Xuất hiện vòng xoáy linh khí bên trong trấn Chiểu Hải, nghe nói là do hai tên tán tu cấp thấp vừa mới tới gây ra.”
Tán tu cấp thấp mà có thể tu luyện ra vòng xoáy linh khí ư? Thích Thiệu vội vàng đứng bật dậy. Gã đến từ Thích Gia Thương Lâu, tự nhiên biết được vòng xoáy linh khí này có ý nghĩa như thế nào. Vào lúc Kim Đan hộ pháp Vạn Lăng của Thích gia tu luyện cũng tạo nên vòng xoáy linh khí như thế.
Gã nhất định phải đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra mới được.
-----------
Nhóm dịch: Thiên Đình
Truyện được đăng tải độc quyền tại web Truyenyy.com