Nếu một tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường thì bốn, năm trăm viên linh thạch đã đủ dùng vài năm.
Tuy nhiên bọn Địch Cửu lại không nằm trong số những người “bình thường” ấy, thế nên chỉ trong năm ngày, bọn họ đã dùng hơn phân nửa số linh thạch.
Năm ngày vừa qua, Địch Cửu đã khôi phục được tu vi Luyện Khí tầng năm. Cảnh Kích tu luyện còn nhanh hơn cả Địch Cửu, vượt qua hai cảnh giới, đã tới Luyện Khí tầng hai rồi. Tu luyện chậm nhất là Tiểu Thụ Nhân, Tiểu Thụ Nhân không am hiểu tu luyện bằng linh thạch cho nên tốc độ không bằng hai người kia là chuyện dễ hiểu.
Trong lúc cả ba đang bế quan tu luyện thì đột nhiên:
- Rầm!
Một tiếng động ầm ĩ vang lên.
Cấm chế ngoài cửa phòng bị tấn công khiến Địch Cửu giật mình tỉnh lại, lập tức đứng dậy. Tiếng động quá lớn nên cũng khiến cả Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân vội dừng việc tu luyện.
- Cửu ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Cảnh Kích là một tên cuồng tu luyện, nếu không phải gặp chuyện ngoài ý muốn thì y sẽ tập trung miệt mài tới lúc không còn linh khí hoặc là đói bụng mới thôi.
Địch Cửu cau mày đáp:
- Có người đang phá vỡ cấm chế của chúng ta.
- A...
Cảnh Kích giật mình, ba ngày nghe giảng ở Tinh Hà Phái giúp Cảnh Kích hiểu rõ một vài đạo lý cơ bản trong giới tu chân.
Phá hoại lúc người khác đang bế quan tu luyện là đại kỵ giữa các tu sĩ, nếu không có nguyên nhân đúng đắn mà làm phiền người khác bế quan thì coi như hai bên đã kết tử thù.
- Rầm!
Lại là một đòn công kích vào hộ trận của Địch Cửu.
- Rắc!
Hộ trận đã bị đánh vỡ, Địch Cửu nhìn thấy bên ngoài cửa phòng xuất hiện hai người lạ mặt. Địch Cửu thấy rất rõ đòn công kích thứ hai là nhắm thẳng vào trận nhãn, cho nên trong hai tên này ít nhất có một tên tinh thông trận đạo.
Địch Cửu cầm chắc kiếm của u Dương Đào trong tay rồi hỏi:
- Tại hạ đang bế quan tu luyện, ta và hai vị không thù không oán, hai vị làm vậy là có ý gì?
- Ta là Thích Thiệu, đến từ Thích Gia Thương Lâu ở trấn Chiểu Hải. Về phần tại sao phải công kích hộ trận thì ta nghĩ ngươi phải biết nguyên nhân chứ.
Sở dĩ Thích Thiệu dám kiêu ngạo như vậy vì trước khi công kích hộ trận, gã đã điều tra về bọn Địch Cửu. Thích Thiệu biết bên trong phòng chỉ có hai tu sĩ mới đến, một người là Luyện Khí tầng bốn, người kia hình như còn chưa từng tu luyện.
- A, thụ linh.
Địch Cửu còn chưa kịp trả lời thì Thích Thiệu nhìn thấy Tiểu Thụ Nhân sau lưng Địch Cửu nên không kiềm được mà thốt lên, trong mắt gã toát ra sự thèm muốn khó giấu.
Thụ linh đã hóa hình, cho dù là đã nhận chủ rồi thì cũng là bảo vật vô giá.
- Ha ha, quả nhiên là bị ngươi trộm mất, Thích Gia Thương Lâu vừa mới lấy được thụ linh từ Chiểu Hải Sâm Lâm thì đột nhiên lại không thấy đâu, hóa ra là bị các ngươi trộm.
Thích Thiệu cười lớn, sự ngạc nhiên mừng rỡ hiện rõ trên mặt gã.
Một tên tiểu nhị của Hội Quán Tán Tu thấy nhiều người vây xem vội giải thích:
- Các vị, hai người này bố trí tụ linh trận trong phòng làm ảnh hưởng tới người khác, ta vốn muốn tới nhắc nhở, vô tình phát hiện bọn chúng lại to gan dám trộm thụ linh của Thích Gia Thương Lâu. Thích thiếu tới đây muốn hỏi cho rõ, nào ngờ gọi mấy lần mà chúng không có phản ứng cho nên Thích thiếu mới phá cấm chế, quả nhiên là tìm thấy thụ linh bên trong kia kìa.
Địch Cửu nghe tới đây thì đã hiểu, hộ trận do hắn bố trí đã hoàn toàn cách ly gian phòng với bên ngoài, cho nên có người gọi ở bên ngoài cấm chế thì hiển nhiên hắn sẽ không nghe được. Nhưng mà bất luận lí do gì, tên Thích Thiệu này đã phá vỡ hộ trận thì coi như hai bên đã kết tử thù với nhau rồi.
- Tốt nhất là các ngươi theo ta tới Thích Gia Thương Lâu rồi giải thích cho rõ ràng, nếu không đừng trách ta ra tay ngay tại đây.
Thích Thiệu vừa nói xong liền phóng thích khí thế đe dọa, Tiểu Thụ Nhân không phải lần đầu thấy cảnh này nên không hề sợ sệt, Cảnh Kích thì lo lắng lui về sau vài bước.
- Gia tộc của ngươi mở Thương Lâu ư?
Địch Cửu bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan.
- Ha ha, đúng vậy.
Thích Thiệu cười to, đồng thời vung tay lấy ra một cái rìu, lưỡi rìu phát ra sát khí cường đại khiến người khác phải sợ hãi.
Thích Thiệu tự hào là gã khác với những con cháu khác của Thích gia. Trong khi những người khác chỉ biết ngồi nhà tu luyện thì gã đã thường xuyên ra vào Chiểu Hải Sâm Lâm, mặc dù lúc đó có hộ vệ đi theo nhưng nếu không có nguy hiểm chết người thì đều là do Thích Thiệu tự thân chiến đấu.
Thích Thiệu nghĩ Địch Cửu hẳn cũng là kẻ chỉ biết ngồi nhà tu luyện mà thôi, thế nên gã lấy rìu ra thuần túy chỉ muốn đe dọa đối phương một chút.
Dường như bị lưỡi rìu sắc bén dọa sợ, nên Địch Cửu vội giơ tay lên nói:
- Không nên ra tay ở đây, chúng ta cùng tới thương lâu là được, nhân tiện cho ta mở rộng tầm mắt luôn.
Thích Thiệu hài lòng gật đầu:
- Đúng vậy!
- Đã như vậy thì đi thôi, mời dẫn đường.
Thích Thiệu thấy Địch Cửu thoải mái như thế thì hơi ngạc nhiên, gã quan sát cẩn thận Địch Cửu, cho đến khi khẳng định được Địch Cửu chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm, không đủ tạo thành nguy hiểm thì gã mới yên tâm lên đường.
Tên tu sĩ đi cùng Thích Thiệu nhìn chằm chằm Địch Cửu và Cảnh Kích. Hai người này mang theo Tiểu Thụ Nhân đi theo sau Thích Thiệu, tên tu sĩ kia thì đi sau cùng.
Có vài người trong đám đông cảm thán, ai cũng biết Địch Cửu đi chuyến này e là sẽ mất tích mãi mãi.
Theo họ thấy Địch Cửu đúng là ngu ngốc. Thích Gia Thương Lâu đúng là có thế lực rất mạnh ở trấn Chiểu Hải, tuy nhiên chỉ cần đừng chủ động trêu chọc hoặc là lộ ra bảo vật của mình thì Thích Gia Thương Lâu sẽ không vô duyên vô cớ gây sự.
…
Địch Cửu và Cảnh Kích mang theo Tiểu Thụ Nhân đi vào thương lâu, vừa bước vào thì mắt cả hai lập tức phát sáng.
Bảng hiệu bên ngoài đã rất hoành tráng, tuy nhiên đồ vật bên trong càng hấp dẫn Địch Cửu hơn, quả thật là như một kho báu vậy.
Đan dược, công pháp, pháp bảo, nguyên liệu, linh thảo,…
Thần niệm Địch Cửu quét khắp tầng một rồi tới tầng hai, hắn phát hiện đồ trên tầng hai còn tốt hơn nhiều. May mắn hơn, dường như ở đây không có cường giả, thậm chí cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không có. Tu vi cao nhất ở đây chính là tên Thích Thiệu, tu vi của gã hẳn là Luyện Khí đỉnh phong. Trước khi luyện Tinh Hà Quyết thì Địch Cửu còn e ngại không đánh lại Thích Thiệu, còn hiện giờ thì hắn tin chắc Thích Thiệu vốn chẳng phải là đối thủ của mình.
- Chúng ta lên tầng ba nói chuyện đi.
Thích Thiệu quay đầu lại nói với Địch Cửu, giọng điệu tỏ vẻ hết sức thân thiện.
- Ta muốn gặp chưởng quỹ hoặc là tiền bối Trúc Cơ.
Địch Cửu biết Luyện Khí và Trúc Cơ là hai cấp độ rất khác biệt. Cho dù hắn đã nén chân nguyên, thậm chí tạo thành tinh không trong cơ thể, nhưng nếu gặp phải tu sĩ Trúc Cơ thì chút tu vi đó chẳng đủ gãi ngứa cho người ta.
Thích Thiệu cười lớn rồi đáp:
- Haha, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngươi muốn gặp tu sĩ Kim Đan cũng có nữa là. Ngươi đợi ở đây một lát, chút nữa sẽ có hai tu sĩ Trúc Cơ tới, lúc đó ngươi muốn nói gì cũng được.
Nghe Thích Thiệu nói tu sĩ Trúc Cơ hiện tại không có mặt ở đây khiến Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm.
- Nhanh chân lên!
Thích Thiệu thấy Địch Cửu đứng yên liền hối thúc.
Bỗng nhiên, Địch Cửu đột ngột hô lớn:
- Các vị khách quý, xin hãy mau chóng rời khỏi Thích Gia Thương Lâu, Thích thiếu nói sẽ lập tức phong bế nơi đây, nếu có người nào không rời đi thì giết không tha.
Địch Cửu vừa nói vừa lấy trường kiếm ra, lúc này hắn rất nhớ dao phay, nếu có dao phay ở đây thì thực lực Địch Cửu sẽ còn tăng hơn hẳn.
Người trong thương lâu nghe mấy từ “giết không tha”, lại thấy Địch Cửu và Thích Thiệu đứng chung một chỗ thì đâu dám không tin. Tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi thương lâu.
- Ngươi muốn chết sao?
Thích Thiệu giận điên người, gã không ngờ một con kiến hôi Luyện Khí tầng năm mà dám bày trò trước mặt hắn ngay trong Thích Gia Thương Lâu.
Địch Cửu không thèm trả lời, trường kiếm trong tay hắn phóng ra đao thế kinh khủng chém về hướng Thích Thiệu.
Địch Cửu không đánh thì thôi, một khi đã ra tay là lập tức dùng chiêu mạnh nhất, chính là đao thứ tư, Phong Tiêu đao.
- Phốc!
Dù gì Thích Thiệu cũng là Luyện Khí viên mãn, trong nháy mắt khi đao khí ập tới thì gã đã lập tức tránh đi, đao khí đi ngang qua hông gã chỉ lấy được một chút máu chứ không tạo ra được vết thương nặng đối với Thích Thiệu.
Địch Cửu khá kinh hãi, tên này phản ứng nhanh thật, hắn đã đánh lén mà còn không làm gì được.
- Ta không lột da róc xương ngươi thì không phải là con cháu Thích gia.