Sở dĩ nơi này được gọi là rừng rậm Chiểu Hải là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, khắp nơi trong rừng đều là cây Mật Bố Sâm trải dài vô biên vô tận. Thứ hai, bên trong Chiểu Hải vô cùng khác biệt với các nơi khác, bất kỳ nơi nào tại đây cũng có thể dễ dàng bắt gặp một vùng đầm lầy rộng lớn. Từ bên ngoài nhìn vào thì không có gì bất thường cả, thế nhưng chỉ cần có người bước nhầm một bước, thì khả năng rất cao nơi ngươi vừa tiến vào chính là đầm lầy. Một khi đã lọt vào đó, khả năng thoát ra là vô cùng thấp.
Nếu như không phải Tiểu Thụ Nhân vô cùng mẫn cảm với những nơi nguy hiểm thì không biết ba người đã gặp biết bao nhiêu phiền phức rồi. Nhờ có khúc cây nhỏ nên dọc đường đi bọn họ chỉ gặp một ít yêu thú cản trở mà thôi, ngoài ra không lâm vào bất kỳ tình trạng nguy hiểm nào khác cả.
Mọi chuyện vẫn duy trì như vậy, thế nhưng sau hai ngày loanh quanh, Cảnh Kích vẫn không thoát khỏi thảm cảnh bước nhầm vào bên trong đầm lầy.
Khi nãy nơi đó rõ ràng là một hòn đá to, tuy nhiên khi Cảnh Kích vừa đạp lên nó một bước. Hòn đá trong chớp mắt liền tan rã vào hư không, trong nháy mắt, xung quanh Cảnh Kích liền bị bao phủ bởi một đầm lầy sâu hun hút. Tuy rằng y đã bước vào Luyện khí Tầng hai, thế nhưng vẫn chẳng có cách nào tự mình thoát ra khỏi đấy.
Trông thấy như thế, Địch Cửu vốn định thử lấy kiếm ra phi hành, thế nhưng không khác gì những thông tin hắn đã đọc được trên ngọc giản, nơi này vô pháp sử dụng vật thể bay. Không những vậy, một khi có người muốn bay lên trên đầm lầy, ngay lập tức sẽ bị nó hút xuống dưới, căn bản là hệt như chữa lợn lành thành lợn què mà thôi.
- Huynh đừng cử động, đợi ta luyện chế một sợi dây thừng rồi kéo huynh lên.
Trông thấy Cảnh Kích vùng vẫy một hồi cũng không đem lại kết quả gì khả quan hơn, ngược lại còn làm gia tăng tốc độ lún xuống của y, Địch Cửu bèn vội vã hô lên.
- Không kịp đâu…
Cảnh Kích thừa sức hiểu rõ mọi chuyện đã quá muộn, chờ đến lúc Địch Cửu luyện chế xong sợi dây thừng để kéo y lên thì y đã sớm chui vào đầm lầy từ kiếp nào rồi. Vốn dĩ Cảnh Kích vẫn nghĩ bản thân vượt qua bao nhiêu gian nan để đi tới được đây, tu vi cũng an ổn giữ vững tại Luyện khí Tầng hai, bao nhiêu hoài bão và mơ ước y còn chưa thực hiện được, không nghĩ tới định mệnh của mình là chôn thân tại nơi đây. Nếu mẹ y biết được con trai mình không còn nữa thì chắc chắn sẽ thương tâm đến chết mất.
Một khi đã rơi vào bên trong đầm lầy, cho dù Cảnh Kích có đứng yên bất động thì tới cùng cũng sẽ bị cái đầm lầy này từ từ nuốt gọn mà thôi.
Không đợi Địch Cửu trả lời, Tiểu Thụ Nhân đã tạo ra một nhánh cây mây, vươn ra cuốn lấy Cảnh Kích đang bị chôn vùi trong đầm lầy rồi cuộn thành một đường cong để vớt y lên.
Địch Cửu không khỏi vui mừng khôn xiết, thế mà hắn lại lú lẫn đến nỗi quên mất khả năng của khúc cây nhỏ.
Được cứu trở về từ cõi chết, Cảnh Kích không ngừng cảm tạ Tiểu Thụ Nhân:
- Cám ơn đệ Tiểu Thụ Nhân, nếu không có đệ thì chắc chắn huynh phải vùi thân tại nơi này rồi.
Làm ra được một chuyện tốt, trong lòng thụ linh thập phần đắc ý, nó vốn đang muốn tìm vài từ ngữ để mô tả sự lợi hại của bản thân, thế nhưng không biết từ đâu, một đầu yêu thú mang theo ngọn lửa đỏ hồng to lớn từ bên trong rừng rậm đột ngột vọt ra.
- Mọi người mau trốn đi, con yêu thú ấy chúng ta không giải quyết được đâu.
Sau khi xem xét khí thế của đầu yêu thú vừa tới, Địch Cửu liền biết mình không phải đối thủ của nó. Hắn đã từng thấy qua bên trong ngọc giản có nói về con yêu thú mang theo ngọn lửa đỏ này, tên của nó là Chiểu Trạch Sư.
Chiểu Trạch Sư có một khuyết điểm, đó chính là nó không thể di chuyển quá xa khỏi đầm lầy được.
- Cửu ca, chúng ta nên đi hướng nào đây?
Tận đến lúc chạy ra khỏi phạm vi nguy hiểm mà Chiểu Trạch Sư có thể công kích được, nỗi sợ hãi của Cảnh Kích vẫn còn y nguyên, chưa giảm đi chút nào.
- Nãy giờ chúng ta đã di chuyển lệch đường nửa ngày rồi, nơi chúng ta đang đứng không được đánh dấu trên bản đồ, ta nghĩ chúng ta cứ tiếp tục đi vào sâu bên trong đi. Vừa đi vừa tu luyện.
Địch Cửu vẫn cứ cảm thấy chưa hề an toàn, nơi này của bọn hắn còn cách Chiểu Hải trấn quá gần.
Tiểu Thụ Nhân và Cảnh Kích hiển nhiên sẽ không phản đối, hiện tại bọn họ đều răm rắp nghe lời Địch Cửu.
…
“Phốc!”
Địch Cửu dùng một đao chém rơi đầu của con Chiểu Trạch Sư, sau đó quay sang nói với Cảnh Kích đang đánh nhau với một con khác ở đằng xa xa:
- Chúng ta ở xung quanh đây tu luyện một vài ngày nhé. Ta còn muốn tìm một chút đồ để chuẩn bị lên đường tiếp nữa.
Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân vừa giết một con Chiểu Trạch Sư vừa hô to đồng ý.
Đã ba tháng kể từ khi bọn họ đi vào sâu bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm. Trong khoảng thời gian này, Địch Cửu vẫn luôn tập trung luyện hóa thanh trường đao Thượng phẩm Pháp khí mà bản thân đoạt được, hoàn toàn không có ý định để tâm tới những thứ khác.
Đã từng đào vong qua nên Địch Cửu vô cùng rõ ràng, thời gian tốt nhất để chạy trốn chính là trong vòng một tháng sau đó. Hiện tại bọn họ đã trốn được ba tháng rồi, trên lý thuyết hẳn là đã an toàn hơn rất nhiều.
Nơi này xem như là chỗ sâu nhất của rừng rậm Chiểu Hải, ba tháng qua, bọn họ đã đối đầu với không biết bao nhiêu yêu thú cường đại. Có lần Địch Cửu còn hoài nghi mình gặp phải một đầu yêu thú siêu việt có tu vi Kim Đan đại yêu nữa kìa, cũng may con yêu thú kia chướng mắt mấy con kiến hôi như bọn họ, không thèm động thủ mà thôi.
Tiểu Thụ Nhân thật sự rất có ích, nếu không nhờ thằng nhóc nhiều phen hỗ trợ, đoán chừng cả nhóm bọn họ đã sớm bị yêu thú chén sạch, trở thành phân bón của Chiểu Hải Sâm Lâm từ lâu rồi.
Hơn ba tháng chạy trốn cùng với một đường liên tục chém giết yêu thú, tu vi của Địch Cửu đã sớm khôi phục lại Luyện khí Tầng bảy, hơn nữa việc hắn thường xuyên sử dụng trận pháp giúp hắn đã có thể bố trí pháp trận cấp bốn một cách nhẹ nhàng rồi. Còn vật liệu luyện khí và các loại linh thảo cao cấp khác đều chứa đầy bên trong vườn linh dược của hắn.
Tiến bộ của Tiểu Thụ Nhân cũng đặc biệt rõ rệt, dựa theo tu vi bình thường để tính toán, gốc cây nhỏ đã đạt tới đỉnh Luyện khí. Chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa thôi là nó có thể bước vào hàng ngũ yêu thú cấp hai.
Mà người có biến hóa lớn nhất đó chính là Cảnh Kích, tu vi của y đã đạt tới Luyện khí Tầng ba viên mãn.
Còn nói về vấn đề tu luyện, ba người bọn họ từ khi tiến vào Chiêu Hải Sâm Lâm đều chưa từng chân chính an tâm tu luyện bao giờ. Cùng lắm chỉ là đi vài ngày lại dành nửa ngày tu luyện mà thôi, sau đó lại tiếp tục thu dọn để lên đường.
Thứ chân chính biến hóa ở Cảnh Kích đó chính là sức chiến đấu của y. Lúc trước khi Địch Cửu động thủ với Thích Thiện, y thậm chí còn không kịp phản ứng, mà cho dù có phản ứng kịp đi nữa, y cũng chả dám động thủ.
Hiện tại chuôi cự phủ của y đã chém giết ít nhất hơn mười con yêu thú hậu cấp trung kỳ rồi. Còn những con yêu thú cấp thấp hơn thì nhiều đến không kể xiết.
Hiện tại cự phủ của y vẫn còn chưa bộc phát được kỹ năng, khi ra tay hoàn toàn đều là sử dụng chân khí hùng hậu của bản thân mình. Điều này làm Địch Cửu cảm thán không thôi, nếu Cảnh Kích sống vào thời chiến, chắc chắn sẽ trở thành một chiến tướng bẩm sinh.
Cũng vì bọn họ càng lúc càng xâm nhập sâu hơn vào Chiểu Hải, mà yêu thú gặp phải cũng càng lúc càng mạnh hơn rất nhiều, cho nên lúc này Địch Cửu mới muốn tìm một chỗ để tu luyện một đoạn thời gian. Tuy kinh nghiệm thực chiến của ba người bọn họ đã tăng lên không ít, thế nhưng thực lực lại quá yếu, kinh nghiệm căn bản không cách nào bù đắp được thiếu hụt này.
Cảnh Kích không chỉ cần tu luyện pháp kỹ, mà chính Địch Cửu cũng cần phải nâng cao pháp kỹ của mình nữa.
- Để em tìm chỗ cho.
Tiểu Thụ Nhân xung phong nhận nhiệm vụ. Cảm giác về nguy hiểm của nó vẫn là mẫn cảm nhất trong ba người bọn họ, suốt đoạn đường đi này, mọi chuyện đều trải qua bình an vô sự thì chín phần mười công lao đều là nhờ nó hết.
Tiểu Thụ Nhân không hề khoác lác, sau nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng nó cũng tìm ra một cái hang động chứa đầm lầy hoang phế làm chỗ trú chân cho cả bọn.
Bên trong rừng rậm Chiểu Hải, chỗ nguy hiểm nhất là đầm lầy, mà chỗ an toàn nhất cũng chính là đầm lầy. Trong mười cái đầm lầy thì có hết chín cái sẽ không thể phi hành trên đó được, cũng ẩn giấu rất nhiều yêu thú bên trong nó. Thế nhưng vẫn còn một số rất ít những đầm lầy được xếp vào dạng bình thường, thậm chí còn cực kỳ thích hợp làm động phủ để tu luyện. Cái động phủ này là cái đầu tiên Tiểu Thụ Nhân tìm ra.
Bởi vì động phủ nằm ở chỗ sâu bên trong đầm lầy cho nên trở thành một chỗ ẩn giấu vô cùng tốt, người bình thường rất khó có thể phát hiện ra được.
Một khi tiến vào bên trong tu luyện, an toàn trên cơ bản của bọn họ đều sẽ được đảm bảo hơn rất nhiều.
Kích thước động phủ mà Tiểu Thụ Nhân tìm được không quá lớn cũng không quá bé, vừa đủ để tách ra ba cái thạch thất cho ba người bọn họ mỗi người một cái.
Trong lòng Tiểu Thụ Nhân đã cấp bách muốn tiến vào hàng ngũ yêu thú cấp hai lắm rồi, cộng thêm Cảnh Kích còn là một tên cuồng tu luyện, cho nên hai người nhanh chóng tiến vào hang động, lập tức chiếm lấy một gian thạch thất để tiến hành cường hóa bản thân.
Địch Cửu vẫn đang ở bên ngoài bố trí các loại pháp trận mang tính cấm chế cao nhằm đảm bảo an toàn trong lúc tu luyện cho ba người bọn họ, hắn sẽ không bày ra Tụ Linh trận nữa, loại trận pháp này sẽ thu hút yêu thú đến rất nhanh. Đồng thời Địch Cửu cũng bày một pháp trận vây giết bên trong đầm lầy nhằm cảnh báo người hoặc yêu thú muốn tiến vào, còn bên ngoài động phủ thì bố trí một pháp trận phòng ngự. Để cho chắc chắn hơn, Địch Cửu lại tiếp tục bày thêm một Ẩn Linh trận nữa.
Tác dụng lớn nhất của Ẩn Linh trận chính là có thể đem làn sóng linh khí khi bọn họ tu luyện ẩn giấu đi.
Sau lần ăn thua thiệt ở Chiểu Hải trấn, hiển nhiên Địch Cửu sẽ không tiếp tục phạm sai lầm tương tự như vậy nữa.
Bố trí xong xuôi tất cả các trận pháp, hắn nhanh chân trở lại gian thạch thất bên trong động phủ, rồi chỉnh lý lại những gì đã đoạt được ở Thích Gia Thương Lâu.
….
Bắc Tích thành, thành thị tu chân lớn nhất Bắc Vực châu, không có bất kỳ thành trì nào có thể so với nơi này cả.
Tổng bộ của Thích Gia Thương Lâu tọa lạc tại Bắc Tích thành, đây là một địa phương được mệnh danh là tấc đất tấc vàng, việc làm ăn của họ đã trải rộng từ xưa đến nay, cơ hồ là chiếm hết nửa thành trì ấy.
Thích Gia Thương Lâu không chỉ có đa dạng các loại cửa hàng, mà còn có rất nhiều động phủ tu luyện khác nữa.
Thích Chí Thương vô cùng hài lòng với động phủ tu luyện thuộc về riêng mình, bế quan hơn nửa năm, lão ta đã đạt tới cảnh giới Nguyên hồn Tầng năm rồi.
Tuy Chưởng quỹ Thích Gia Thương Lâu tại Bắc Tích thành không phải là Thích Chí Thương, thế nhưng địa vị của lão ta ở nơi này là cao nhất. Trở thành một trong Thập đại lão tổ Nguyên Hồn của Thích gia, danh vọng đã thừa sức cho Thích Chí Thương có đủ quyền để quyết định đa số chuyện trọng đại tại nơi đây.
- Văn Tân, chuyện gì đã xảy ra?
Vừa mới ra khỏi động phủ, Thích Chí Thương không nhịn được nhíu mày, bởi vì lão nhìn thấy người đang đứng đợi ở phía trước chính là Chưởng quỹ Thích Văn Tân. Để Thích Văn Tân phải đứng bên ngoài động phủ để chờ mình, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Thích Văn Tân là tu sĩ đạt tới tu vi Kim đan Tầng bảy, nhưng lại không đủ tiềm lực để bước vào cảnh giới Nguyên Hồn, chỉ có thể trở thành người chủ sự tại thương lâu của Bắc Tích thành mà thôi.
- Bẩm Trưởng lão, ba tháng trước tại Chiểu Hải trấn truyền đến tin dữ, có người đã tấn công phân bộ tại Chiểu Hải của chúng ta, giết chết Thiệu Thiếu chủ rồi.
Ngữ khí Thích Văn Tân không nhịn được thấp thỏm lo âu.
Ông ta biết rõ Thích Thiệu đã mất kia chính là cháu trai ruột của vị Nguyên hồn lão tổ trước mặt này, hơn nữa còn là một người cháu trai cực kỳ có tiền đồ nữa chứ. Sở dĩ Thích Thiệu ở lại cái địa phương hoang vắng ấy là bởi vì hắn ta không chịu thua kém, muốn mau chóng nâng tu vi của bản thân lên mà thôi.
Hơn nữa Thích Thiệu rất được Thích Chí Thương coi trọng, cho nên gã vẫn luôn được tu sĩ Kim đan Thích Lăng dưới trướng Thích Chí Thương bảo vệ bên người. Thích Văn Tân quả thật không ngờ tới có người cả gan dám giết chết Thích Thiệu, còn cướp mất rất nhiều bảo vật của thương lâu nữa.
- Tốt, tốt, tốt…
Thích Chí Thương bị kích động đến nỗi nói liền ba chữ tốt, sát khí quanh thân không thể ngăn chặn được lan tràn ra xung quanh, cho dù Thích Văn Tân đã đạt tới chu vi Kim đan Tầng bảy cũng không nhịn được cả người phát lạnh, từ trong ra ngoài đều run lên.