- Lúc đó Phương Lăng đang mang theo hai tu sĩ Trúc Cơ đi làm việc ở nơi khác, cho nên gã Luyện Khí kia mới có cơ hội đánh lén Thiệu thiếu chủ…
Thích Chí Thương ngắt lời, lạnh lùng bảo:
- Để Phương Lăng và hai tên Trúc Cơ kia chôn cùng Thích Thiệu đi.
- Vâng… vâng.
Thích Văn Tân không dám biện hộ cho Phương Lăng, mặc dù rõ ràng lúc đó Phương Lăng ra ngoài làm việc là do lệnh của Thích Gia Thương Lâu, thế nhưng tội không bảo vệ chu toàn được cho Thích Thiệu vẫn không thể bỏ qua, Phương Lăng chỉ có thể dùng cái chết đền tội mmaf thôi.
- Đã bắt được thủ phạm chưa?
Thích Chí Thương hít một hơi thật sâu, cố thu liễm sát khí của mình lại. Lão nhất định sẽ khiến cái tên đã dám cả gan giết Thích Thiệu phải hối hận vì đã sinh ra trên đời, bất kể kẻ đó là ai.
Thích Văn Tân chột dạ đáp:
- Thưa, hiện tại vẫn chưa bắt được, nghe nói thủ phạm đã trốn vào Chiểu Hải Sâm Lâm. Thích Gia Thương Lâu đã ban bố nhiệm vụ truy nã, hơn nữa cũng đã phái ba tu sĩ Kim Đan và mười tu sĩ Trúc Cơ lùng bắt kẻ đó rồi ạ.
- Một đám vô dụng!
Thích Chí Thương thấy cả đám ở Chiểu Hải Sâm Lâm đúng là ăn hại, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí cũng có thể cướp đồ ở Thích Gia Thương Lâu, thậm chí còn giết cháu của lão mà vẫn có thể trốn chạy. Đây không chỉ là nỗi sỉ nhục của riêng lão mà là sự sỉ nhục đối với toàn bộ Thích Gia Thương Lâu đấy.
Thích Văn Tân nhận thấy trưởng lão đã thu bớt sát khí thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức bẩm báo:
- Thưa, hung thủ gồm hai kẻ, một tên tự xưng là Địch Cửu, tên kia là Cảnh Kích Hoa, lúc đó chúng còn dẫn theo một thụ linh nữa ạ.
- Thụ linh ư?
Thích Chí Thương kinh ngạc lặp lại.
Lão đã hiểu vì sao đứa cháu của mình lại vô duyên vô cớ xảy ra chuyện rồi, cho dù là thụ linh này chưa hóa hình đi chăng nữa thì tác dụng của nó đối với Thích Thiệu là không gì sánh bằng.
Lão biết Thích Thiệu không muốn dùng Trúc Cơ đan vì muốn tạo căn cơ thật vững. Nếu lấy được thụ linh thì có thể xây dựng căn cơ tốt nhất, tiềm lực phát triển so với những tu sĩ khác sẽ cao hơn rất nhiều.
Biết được điều này càng làm cho Thích Chí Thương căm thù Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa hơn, lão hoàn toàn mặc kệ việc Thích Thiệu muốn cướp bảo vật của người khác. Thích Thiệu có thể cướp thụ linh nhưng kẻ khác không thể động đến Thích Thiệu, đây là lí lẽ của Thích Chí Thương, bởi vì đại lục Cực Dạ này là thế giới cường giả vi tôn, cường giả đương nhiên phải được tôn kính. Thích gia có tư cách và cũng có năng lực để nhận mình là cường giả.
Thích Văn Tân đáp:
- Đúng là thụ linh ạ, hẳn là thụ linh cấp một, đã nhận tên gọi là Địch Cửu kia làm chủ rồi. Hiện tại chúng ta vẫn chưa điều tra được lai lịch của tên Địch Cửu này, chỉ biết hắn trộm đồ ở Chung gia, bị Chung gia bắt được. Sau đó hắn bị lấy làm vật thế thân cho Chung Hạ Thiên tới ở rể Cảnh gia. Thê tử của hắn là Cảnh Mạt Song, Cảnh Mạt Song đi cùng hắn đến Tịch Xuyên Thành tham dự buổi chiêu mộ đệ tử của các tông môn. Ngày thứ hai của buổi chiêu mộ, Cảnh Mạt Song có linh căn tam hệ được Tinh Hà Phái thu làm đệ tử ngoại môn, Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa do tư chất quá kém nên chẳng có môn phái nào nhận. Sau đó, Úc Kinh Ngạn - trưởng lão Tinh Hà Phái vì nể mặt Cảnh Mạt Song mà phá lệ nhận hai tên kia vào phái mình.
Thích Chí Thương hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Ngươi cho rằng lão thành tinh như Úc Kinh Ngạn sẽ vì một đệ tử ngoại môn có linh căn tam hệ mà đặc biệt thu nhận hai đệ tử tư chất kém cỏi sao? Còn nữa, một tên tư chất kém cỏi có thể giết được Thích Thiệu ấy à? Ta thấy hai tên kia vốn là tán tu đã có tu vi nhất định thì có.
Thích Văn Tân nhanh chóng tiếp lời:
- Vâng, trưởng lão. Khi Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa vào trấn Chiểu Hải thì chúng mới chỉ gia nhập Tinh Hà Phái có mấy ngày thôi. Lúc đó bọn chúng vào trọ tại Hội Quán Tán Tu. Ban đầu, Địch Cửu là Luyện Khí tầng bốn, còn Cảnh Kích Hoa dường như chưa hề tu luyện. Tuy nhiên năm ngày sau, lúc Thiệu thiếu chủ tới tìm chúng thì Địch Cửu đã là Luyện Khí tầng năm, còn Cảnh Kích Hoa đã đạt tu vi Luyện Khí tầng hai rồi đấy ạ.
Thích Chí Thương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, xem ra trên người hai tên này có bí mật lớn, nhất định phải bắt sống hai con kiến hôi này về tra hỏi rõ ràng mới được.
Thích Văn Tân cũng đoán được Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa chắc chắn đang che giấu một bí mật gì đó, nhưng gã lại không quan tâm nhiều, bí mật của tu sĩ Luyện Khí thì có thể lớn tới đâu được cơ chứ.
- Nói tiếp đi.
- Vâng. Cảnh Kích Hoa tới từ một cái thôn hẻo lánh gọi là thôn Nhung Di. Tên này có mẫu thân, một đệ đệ và một muội muội. Người trong thôn gọi mẫu thân Cảnh Kích Hoa là thất nương, đệ đệ là Cái Vũ, muội muội là Cái m.
Thích Chí Thương lại ngắt lời:
- Ngươi nói là chúng nó khác họ à?
Thích Văn Tân kính cẩn đáp:
- Thưa, đúng vậy. Có người nói Cảnh Kích Hoa là họ hàng với Cái Vũ, Cái m. Sau khi Cảnh Kích Hoa đi tìm tiên môn thì thất nương đã mang theo hai đứa nhỏ kia rời khỏi thôn Nhung Di, hiện tại không rõ tung tích nữa. Người của chúng ta đã xóa sổ cái thôn Nhung Di đấy rồi ạ.
Thích Văn Tân nói xóa sổ thôn Nhung Di một cách rất bình thản, dường như việc tàn sát cả một thôn chỉ như người ta uống một ngụm nước vậy.
Thích Chí Thương hiển nhiên cũng không lưu ý đến một thôn làng tầm thường ấy làm gì, lão gật đầu rồi hỏi:
- Xử lý Cảnh gia như thế nào rồi?
Sở dĩ không hỏi tới Tinh Hà Phái là vì môn phái như vậy thì phải cần đích thân lão ra mặt mới được.
- Cảnh Mạt Song có hai tỷ tỷ là Cảnh Mạt Tuyết và Cảnh Mạt Băng. Các nàng là môn hạ của Quá Kiếm Tử - phong chủ Bán Kiếm Phong, thuộc Chân Ly Kiếm Tông, cho nên…
Thích Văn Tân không cần nói hết thì Thích Chí Thương đã hiểu ý, lão nhíu mày suy nghĩ, sau một lát mới lên tiếng:
- Ta đi một chuyến tới Tinh Hà Phái.
Chân Ly Kiếm Tông là đệ nhất tông môn ở Bắc Vực, không phải Thích gia yếu hơn, nhưng cũng không thể tùy tiện khiêu khích môn phái người ta được. Huống chi chuyện này vốn không có quan hệ gì với Cảnh Mạt Song, nếu Cảnh gia đã có quan hệ với Chân Ly Kiếm Tông thì đành bỏ qua vậy.
Tinh Hà Phái thì lại khác. Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa chính là đệ tử Tinh Hà Phái, đệ tử Tinh Hà Phái dám giết con cháu dòng chính Thích gia, việc này không thể đơn giản cho qua được.
- Thưa, tiểu nhân đã an bài năm tu sĩ Kim Đan đi cùng Thương trưởng lão đến Tinh Hà Phái rồi ạ.
Thích Chí Thương khoát tay:
- Không cần, chỉ là một cái Tinh Hà Phái nho nhỏ mà thôi, một mình ta đi là đủ.
Tinh Hà Phái chỉ là một tông môn nhị đẳng, nghe đồn trăm năm trước, thái thượng trưởng lão của Tinh Hà Phái đã bế quan đột phá cảnh giới Nguyên Hồn, tới nay vẫn chưa có tin tức gì, đoán chừng hẳn đã bỏ mình.
Huống hồ, coi như là tên thái thượng trưởng lão kia đã đột phá cảnh giới Nguyên Hồn thì có làm sao? Thích Chí Thương lão chỉ thiếu một bước để trở thành cường giả Nguyên Hồn tầng năm đây này.
…
Trong đại điện nghị sự của Tinh Hà Phái, lúc này đang có hơn hai mươi người ngồi trong đó.
Có tông chủ Hạng Thiên Y, phong chủ ngũ nội phong, phong chủ lục ngoại phong và vài điện chủ khác.
- Lần Cực Dạ Thiên Khư chiến trường này đã kết thúc, Tinh Hà Phái chúng ta tổn thất hai tu sĩ Kim Đan, Úc trưởng lão trọng thương, nhưng mà chiến lợi phẩm chúng ta thu được lại gần như là ít nhất. Qua chuyện này có thể thấy được, nếu không có cường giả Nguyên Hồn thì chúng ta không có quyền nói chuyện. Ta quyết định, lần này cho dù phải trả giá lớn đến mấy đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải tìm cho bằng được Hồn Nguyên Quả. Tinh Hà Phái phải có cường giả cảnh giới Nguyên Hồn tọa trấn thì mới có quyền nói chuyện ở đại lục Cực Dạ.
Ngữ điệu của tông chủ Hạng Thiên Y cực kỳ nghiêm túc.
Lần Cực Dạ Thiên Khư chiến trường vừa rồi do đích thân Hạng Thiên Y dẫn đội, Tinh Hà Phái đã hy sinh rất nhiều, thế nhưng lại chỉ lấy được một ít cặn bã do người khác chừa lại, thật sự là được không bằng mất mà.
Trong đại điện tĩnh lặng như tờ, dù tất cả những người ngồi trong đây đều biết Hồn Nguyên Quả là thứ gì nhưng không ai dám lên tiếng cả. Đó chính là linh thảo chủ yếu để luyện chế Ngưng Hồn Đan, tu sĩ Kim Đan muốn đột phá vào cảnh giới Nguyên Hồn thì nhất định phải có Ngưng Hồn Đan.
- Ầm!
Hạng Thiên Y đang muốn tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên nghe một tiếng nổ khiến cho đại trận hộ tông phải chấn động.
Mọi người trong đại điện ngay lập tức kinh hãi, đứng bật dậy. Đang có người tấn công trận pháp bảo vệ môn phái của Tinh Hà Phái ư? Kẻ nào dám tấn công đại trận hộ tông thì coi như đã kết tử thù với cả Tinh Hà Phái này rồi.
- Tất cả tu sĩ Kim Đan theo ta bảo vệ tông môn!
Hạng Thiên Y quát lớn, ông ta đã dùng thần niệm nhìn thấy một gã trung niên đang công kích trận pháp của Tinh Hà Phái.
Hạng Thiên Y cảm nhận được sự nguy hiểm cực đại, rõ ràng người này không phải chỉ uy hiếp ông ta mà là muốn uy hiếp cả Tinh Hà Phái.
Gần như là trong thời gian ngắn nhất, tất cả tu sĩ Kim Đan của Tinh Hà Phái đã tề tụ đông đủ trước cửa vào tông môn. Thậm chí chín phần mười tu sĩ Trúc Cơ cũng đã có mặt.
Đại trận hộ tông bị công phá nghĩa là môn phái đang đối mặt với thời khắc sinh tử tồn vong.
- Thì ra là Thương trưởng lão đấy ư? Tinh Hà Phái chúng ta vẫn luôn kính trọng Thích Gia Thương Lâu, không biết vì sao trưởng lão vô duyên vô cớ tấn công đại trận hộ tông của môn phái ta?
Hạng Thiên Y chắp tay, dùng giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh mở lời.
Tuy rằng nói năng có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng thật ra nội tâm Hạng Thiên Y lại đang vô cùng tức giận.
Bởi vì thực lực không đủ nên Hạng Thiên Y mới phải nói chuyện hòa hoãn như vậy, nếu Tinh Hà Phái đủ mạnh mẽ thì ông ta đã lập tức xông lên giết Thích Chí Thương rồi, đâu cần phải biết lão vì nguyên nhân gì mà tới cơ chứ.
Nhưng Thích Chí Thương quá mạnh mẽ, phía sau lão còn có Thích Gia Thương Lâu chống lưng, Thích Gia Thương Lâu muốn diệt Tinh Hà Phái dễ như trở bàn tay vậy.
Thích Chí Thương bật cười, cao giọng đáp:
- Ha ha ha. Tinh Hà Phái dạy đệ tử tốt lắm, ngoại môn đệ tử của các ngươi là Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa đã giết cháu ta, còn cướp đoạt bảo vật ở phân bộ Thích Gia Thương Lâu ở trấn Chiểu Hải nữa. Đây gọi là vô duyên vô cớ sao?