Nếu như nói Chiểu Hải Sâm Lâm là nơi thí luyện dành cho những tu sĩ cấp thấp ở Bắc Vực châu, vậy Bách Vạn Thiên Khư chính là chỗ thí luyện tốt nhất dành cho toàn bộ tu sĩ trên đại lục Cực Dạ.
Bách Vạn Thiên Khư nằm ở Đông Vực châu, tuy nhiên tu sĩ vào đây thí luyện không chỉ có người bản địa, mà còn có vô số tu sĩ từ các châu khác đến, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng tiến vào Bách Vạn Thiên Khư để tìm tài nguyên tu luyện.
Bách Vạn Thiên Khư sở dĩ nổi danh như vậy cũng bởi vì nó nằm gần với chiến trường Cực Dạ Thiên Khư, mà Cực Dạ Thiên Khư lại là chiến trường lớn nhất ở Cực Dạ đại lục.
Nghe đồn từ thời xa xưa, đại lục Cực Dạ thuộc về Xá Dạ tinh lục. Không biết vì nguyên do gì mà Xá Dạ tinh lục đột ngột chia ra thành làm hai nửa. Đại lục Cực Dạ chính là một trong hai nửa đó, một nửa còn lại có tên là Bán Mạc.
Sau khi Cực Dạ đại lục và Bán Mạc đại lục tách nhau ra, ở giữa tạo thành Thiên Khư to lớn vô cùng. Cứ vài năm, Thiên Khư sẽ tự động nối liền lại. Thời điểm đó chính là lúc mà tu sĩ hai đại lục quyết chiến với nhau.
Nguyên nhân cuộc chiến kể ra lại khá đơn giản, đó chính là vùng Thiên Khư được nối tiếp sẽ xuất hiện linh mạch và mỏ linh thạch. Ngoài ra còn có một số nguyên liệu dùng để luyện khí và một ít pháp bảo cao cấp.
Xá Dạ tinh lục không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tài nguyên tu luyện vốn đã thiếu thốn vô cùng, vậy nên vì cơ hội có được tài nguyên để tu luyện mà tu sĩ của hai bên bất chấp lao vào chém giết lẫn nhau cực kỳ man rợ.
Sau khi cuộc chém giết đẫm máu ấy kết thúc, hai đại lục lần nữa tách nhau ra, ở giữa vẫn là Thiên Khư sừng sững rộng lớn.
Một vài tu sĩ tới tham gia chiến đấu ở Cực Dạ Thiên Khư, lúc đại chiến chưa diễn ra bọn họ đều tiến vào Bách Vạn Thiên Khư để tìm kiếm kỳ ngộ cho riêng mình.
Chiểu Hải Sâm Lâm mặc dù lớn, nhưng so với Bách Vạn Thiên Khư mà nói nói chỉ như một cái góc nhỏ mà thôi.
Bên trong Bách Vạn Thiên Khư không chỉ có có rừng rậm, đầm lầy, sa mạc, dãy núi mà thậm chí còn có cả núi lửa và sông băng. Ngoại trừ biển ra thì bất kỳ loại địa hình nào cũng đều có mặt hết ở nơi đây.
Nguyên bản ở bên ngoài Bách Vạn Thiên Khư có một cái phường thị lộ thiên gọi là Biên Khư phường thị. Do tu sĩ lui đến đây nhiều nên dần dần mọi người đổi lại gọi là Biên Khư thành.
Giờ khắc này, ở bên ngoài Biên Khư thành có hai nữ tử mang mạng che mặt đang ngạc nhiên đọc tờ cáo thị được dán trên tường.
Chân dung trên tờ cáo thị kia rất rõ ràng, phía trên viết vô cùng chi tiết, người bị truy nã chính là Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa, lý do là bọn họ đã đánh cướp Thích Gia Thương Lâu. Những ai có tin tức liên quan đến hai người này đều có thể báo cho bất kỳ chi nhánh Thích Gia Thương Lâu nào, phần thưởng là 10 vạn hạ phẩm linh thạch, 50.000 linh thạch trung phẩm, mười viên tam phẩm linh đan, hoặc có thể yêu cầu Trúc Cơ Đan.
Nếu như có thể bắt sống được Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa, người đó sẽ được ban thưởng 10 vạn linh thạch trung phẩm, trăm vạn hạ phẩm linh thạch, hoặc có thể yêu cầu Trúc Cơ Đan hay Bồi Chân Đan.
Trúc Cơ Đan đã cực kỳ khan hiếm rồi, mà Bồi Chân Đan chính là đan dược dùng khi tu sĩ Trúc Cơ viên mãn muốn bước vào cảnh giới Kim Đan, nói nó có giá trị liên thành cũng không sai. Dưới loại khen thưởng này, cho dù là một cây kim ở trong biển thì mọi người cũng sẽ dốc sức tìm cho bằng được.
Hai thiếu nữ nọ vừa nhìn liền biết loại ban thưởng ấy đáng sợ đến cỡ nào, sau khi bọn họ xem xong bèn theo bản năng liếc nhau một cái, rồi lắc đầu ra ý đừng nói gì.
Sau nửa canh giờ, trong một động phủ giản dị tít ngoài rìa Biên Khư thành, nữ tử mặc áo xám cởi khăn lụa xuống, trong mắt vẫn có vương đầy nét hoang mang.
- Du tỷ, chúng ta không nhìn lầm chứ, người bị truy nã kia chính là Địch Cửu sao?
Vị nữ tử được gọi là Du tỷ cũng cởi mạng che mặt xuống, nếu như Địch Cửu ở đây nhất định sẽ nhận ra hai người này, bọn họ chính là Du Tiệp và Tằng Bắc Tử, đều đến từ Địa Cầu giống như hắn.
Tư chất hai người xem như không tệ, ở Địa Cầu các nàng một mực tu võ, sau khi đến nơi này mới bắt đầu tu chân.
Thời gian thấm thoát đã qua hai năm, tu vi Du Tiệp hiện tại là Luyện Khí tầng sáu, Tằng Bắc Tử là Luyện Khí tầng năm. Cộng thêm lúc trước hai người từng luyện võ cho nên sức chiến đấu của cả hai đều hơn hẳn tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường.
Du Tiệp thấp giọng đáp:
- Chắc hẳn là thật rồi, lúc còn ở Tiên Nữ Tinh Địch Cửu đã rất thần bí, thực lực phi thường cường đại. Lúc trước chính hắn đã cứu ta, hiện tại đến thế giới này hẳn là như cá gặp nước. Nhưng ngay cả Thích Gia Thương Lâu mà hắn cũng dám đánh cướp, quả thật là không muốn sống nữa rồi.
- Ta vẫn còn nợ hắn, không biết làm sao mới có thể giúp được cho hắn đây...
Trong lòng Tằng Bắc Tử vẫn còn hơi áy náy.
Du Tiệp mím môi:
- Hắn còn cứu mạng ta kia kìa. Thế nhưng tu vi của chúng ta hiện tại hoàn toàn không thể giúp gì được cho Địch Cửu. Muốn giúp hắn, tu vi ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ. Trong Bách Vạn Thiên Khư có một dòng sông băng, bên trong sông băng kia có Băng Linh Liên Hoa, hiệu quả loại hoa sen này mang lại còn tốt hơn cả Trúc Cơ Đan. Chúng ta tu luyện thêm một khoản thời gian nữa, chờ đến lúc đạt Luyện Khí hậu kỳ rồi đi đến nơi đó xem thử.
- Đi vào sông băng không phải chỉ có vài người còn sống quay lại hay sao? Cho dù mấy người may mắn quay trở về cũng nói rất khó để lấy được Băng Linh Liên Hoa đấy.
Tăng Bắc Tử có chút do dự.
Du Tiệp thở dài:
- Bắc Tử, hiện tại chúng ta không thể gia nhập tông môn được. Ta nghe nói tông môn ở đây rất ít khi chiêu thu đệ tử, vả lại đường xá xa xôi, nếu đi cũng phải mất thời gian vài năm. Nếu như chúng ta đạt tới Trúc Cơ, vậy có thể tùy ý rời khỏi Bách Vạn Thiên Khư rồi. Nhược bằng không thể lên được Trúc Cơ, thế thì chúng ta ở trong này cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Chết sớm chết muộn có gì khác nhau đâu.
Sau khi chứng kiến khung cảnh đáng sợ - quảng trường Tiên Nữ Tinh bị yêu thú công phá, Du Tiệp đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi.
Con người luôn luôn phải chết, sợ trước sợ sau chết đi còn không bằng dứt khoát đi làm chuyện mà mình muốn làm.
- Du tỷ, ta nghe lời tỷ.
Tằng Bắc Tử cảm thấy Du Tiệp nói rất có lý. Nếu không thể đạt đến Trúc Cơ thì sống một ngày liền ít đi một ngày. Nhưng nghe bảo sau khi đạt thành tu vi Trúc Cơ thì sẽ gia tăng trăm năm tuổi thọ, có thể sống đến hơn 200 tuổi. Nếu có ngày đó, biết đâu nàng còn có cơ hội để trở về Địa Cầu thì sao?
. . .
- Phốc! Phốc! Phốc!
Trường đao trong tay Địch Cửu biến thành đao mang vặn vẹo, đánh vào trên thân một con Chiểu Trạch Sư cấp hai đỉnh phong.
Từng đạo huyết mang trên người Chiểu Trạch Sư vẩy ra, Chiểu Trạch Sư gầm thét thê lương, quay người muốn bỏ chạy. Nhưng nó vừa bước đi mấy bước thì đã gục xuống, sinh cơ trên người nhanh chóng tản đi.
Trong lòng Địch Cửu cực kỳ vui sướng, đao vừa rồi chính là đao thứ năm của hắn. Đao thứ năm này cũng giống như Phong Tiêu Đao, không có dựa vào Địch Thị Thất Đao. Bất quá có thể lĩnh ngộ đao thứ năm này đều là do lĩnh ngộ quyền thứ hai Đào Như Nộ.
Sau khi hắn oanh ra quyền thứ hai, quyền thế giống như tạo thành sóng biển liên miên bất tận vậy. Mà đao thứ năm của hắn lại càng giống như trảm phá sóng biển.
Sóng lớn va vào đá ngầm, tất nhiên sẽ tan ra thành từng mảnh, hóa thành vô số bọt nước nhỏ bé. Đao thứ năm sau khi chém trúng đối thủ cũng tương tự vậy, sẽ nổ tung ra vô số đao quang. Mà quá trình ấy có khi lại diễn ra ngay bên trong thân thể của kẻ địch.
Giống như con Chiểu Trạch Sư vừa rồi, hắn chém ra một đao cũng không làm Chiểu Trạch Sư chết ngay. Nhưng sau khi đao mang nổ tung ở miệng vết thương thì đao khí sẽ xé nát nhục thân và kinh mạch của nó. Đây chính là chỗ lợi hại của đao thứ năm.
Về sau gọi chiêu này là Liệt Văn Đao đi. Vừa nghĩ, Địch Cửu vừa cảm thấy may mắn với quyết định lúc trước của mình.
Sáu tháng trước, hắn quyết định cùng Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân rời khỏi Chiểu Hải Sâm Lâm. Bọn hắn trên đường đi không biết đã chém giết bao nhiêu yêu thú. Sáu tháng trôi qua, Cảnh Kích đã bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng ba. Mà hắn hiện tại là Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa sẽ bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng bốn rồi.
Nơi xa xa không ngừng truyền đến âm thanh lôi minh, Địch Cửu biết đó là Cảnh Kích đang dùng Lôi Kiếm chiến đấu với yêu thú.
- Cảnh Kích, mau nhanh kết thúc đi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục đi đường.
Địch Cửu đoán chừng một hai tháng sau bọn họ sẽ có thể rời khỏi Chiểu Hải Sâm Lâm.
Lấy loại tốc độ tu luyện này, sau khi ra khỏi đây, bọn họ chắc hẳn sẽ đạt đến cấp độ Trúc Cơ trung kỳ. Cả gốc cây nhỏ có lẽ cũng sẽ bước vào cảnh giới yêu thú cấp hai trung kỳ.
Cảnh Kích vừa chuẩn bị đáp lời thì bọn họ bỗng dưng cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung động mãnh liệt.
- Đại ca, đệ có một loại dự cảm không tốt lắm.
Tiểu Thụ Nhân lo lắng nhìn mặt đất chấn động.
Thần niệm Địch Cửu quét xung quanh một vòng, lúc hắn nhìn thấy việc gì đang diễn ra thì da đầu cũng run run cả lên.
Vô số Chiểu Trạch Sư giống như đang phát điên, bọn chúng dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng đến vị trí của ba người bọn họ.
- Cảnh Kích, nhanh chóng lui về bên cạnh ta.
Địch Cửu hét lên.
Hắn ở trong ngọc giản đã từng nhìn thấy qua tin tức liên quan, Chiểu Trạch Sư thỉnh thoảng sẽ bạo động tập thể, một khi gặp phải loại tình huống này, cơ hồ không có tu sĩ nào sống sót được.
Ba người Địch Cửu thí luyện ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm đã hai năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh nguy hiểm đến như thế.