WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 112: Phong Loan Như Tụ, Ba Đào Như Nộ

Chương 112: Phong Loan Như Tụ, Ba Đào Như Nộ





- Ầm!

Bên ngoài đầm lầy, Địch Cửu tung ra một đấm thẳng vào tảng đá có đường kính hơn một trượng, khiến nó ngay lập tức biến thành bột vụn.

Thấy vậy, hắn dừng lại nhíu mày suy nghĩ. Cú đấm vừa rồi hắn đã kiên trì luyện hơn cả tháng, nhưng tổng thể vẫn cứ cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì đấy.

Một đấm vừa rồi có tư thế rất hoàn mỹ, uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng không hiểu sao Địch Cửu lại mơ hồ cảm giác cú đấm ấy còn có thể lợi hại hơn chứ không chỉ dừng lại tới đó. Cái suy nghĩ ấy cứ bám riết lấy hắn, quả thật là kỳ lạ.

Địch Cửu, Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân tu luyện bên cạnh đầm lầy này đã hơn một năm, có lẽ là do bọn họ trốn đủ xa nên thời gian qua ngoại trừ số ít yêu thú trong rừng rậm thỉnh thoảng xuất hiện, thì còn lại chẳng có bất kì ai tới làm phiền họ cả.

Tính ra thì thời gian mà Địch Cửu thật sự dùng cho việc tu luyện chỉ mất năm tháng, ấy vậy mà hắn đã lên tới Luyện Khí viên mãn. Thế nhưng, sau đó cho dù Địch Cửu cố gắng cách mấy thì vẫn cứ cách Trúc Cơ một bước.

Địch Cửu đành dùng thời gian còn lại để học tập luyện khí, sở dĩ học luyện khí là vì hắn muốn tự tay luyện chế một thanh đao phù hợp nhất cho mình. Tuy hiện tại hắn đã có một thanh trường đao, thế nhưng Địch Cửu vẫn rất nhớ nhung con dao phay lấy được ở Tiên Nữ Tinh dạo nọ.

Chỉ tiếc là thiên phú luyện khí của Địch Cửu thua xa thiên phú tu luyện. Vật liệu lấy được trong Thích Gia Thương Lâu đã dùng hết mà trình độ luyện khí của hắn hầu như chẳng tiến bộ mấy. Không biết là do không có sư phụ hay là không có hỏa diễm tốt, mất hơn nửa năm nhưng Địch Cửu cũng chỉ có thể luyện chế được hạ phẩm pháp khí mà thôi.

Không đột phá lên được Trúc Cơ, vật liệu luyện khí cũng đã hết sạch, Địch Cửu đành chuyển sang tu luyện một loại quyền pháp trên ngọc giản lấy được từ chỗ Thích Thiệu.

Địch Cửu cứ nghĩ là hắn rất nhanh sẽ học được loại quyền pháp này giống như tốc độ học tập trước nay của hắn. Nhưng nào ngờ hắn đã luyện suốt một tháng mà vẫn không chạm tới được tinh túy của nó.

Theo như lời giới thiệu trên ngọc giản, một đấm đánh ra không những có uy lực mạnh mẽ mà tất cả mọi vật trong phạm vi của quyền thế đều bị làm chậm. Đấy gọi là kiểm soát không gian chiến đấu. Hiện tại một đấm của Địch Cửu tuy đã có uy lực rồi, vậy nhưng hắn vẫn chưa có cảm giác mình khống chế được không gian.

Địch Cửu cứ đứng như vậy để cảm ngộ bên ngoài đầm lầy. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên hắn mẫn cảm cảm giác được có uy hiếp bèn tức khắc tỉnh táo lại.

Một con Song Vĩ Báo - yêu thú cấp hai, từ trên không trung đang vồ xuống với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt nó đã phóng tới sát đỉnh đầu Địch Cửu.

Địch Cửu không hề chần chừ, lập tức tung thẳng một đấm về phía nó. Cú tấn công ấy hắn đã luyện suốt một tháng ròng, thế nên khi đấm gần như là tuân theo bản năng vậy.

Hiện giờ Địch Cửu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phải giết chết con báo này.

Đúng lúc đó, không hiểu sao Địch Cửu lại cảm nhận được tất cả mọi vật trong không gian, rõ ràng chỉ là một đấm bình thường như mọi lần, nhưng bây giờ hắn lại có cảm giác như một đấm đấy đã hội tụ tất cả sát thế mà hắn muốn.

Nắm tay trống rỗng nhưng lại giống như có một ngọn núi khổng lồ trong đó đang phóng thẳng về phía Song Vĩ Báo.

Thật sự là quyền ý ư? Địch Cửu cực kỳ vui sướng, đây chính là thứ mà hắn đã tìm kiếm suốt cả tháng nay.

- Rắc!

Một đấm nặng tựa ngọn núi đánh vào cái đầu của Song Vĩ Báo. Tiếng nứt vỡ truyền ra, Song Vĩ Báo chẳng khác nào quả bong bóng xì hơi, lập tức rơi thẳng xuống đất.

Lúc bấy giờ, Địch Cửu như lâm vào ý cảnh của quyền thế, hắn cảm giác một đấm vừa rồi vẫn chưa kết thúc, tiếp sau ngọn núi lại là một ngọn núi khác.

Vô số núi non liên miên, sau đó là sóng biển vô tận muốn xông ra. Đáng tiếc là quyền thế của Địch Cửu đã suy yếu nên ngọn sóng chưa thể hình thành.

Địch Cửu lại tung ra một đấm, những cơn sóng cuồng nộ rốt cuộc đã thành hình, từng làn sóng nối tiếp nhau tạo nên một khí thế dũng mãnh hào hùng.

- Rầm!

Mặt đất bị Địch Cửu đấm ra vết nứt dài đến hơn mười trượng.

Liên tục vận sức khiến cả cơ thể của hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy một loại nhiệt huyết vô cùng sôi trào trong mạch máu. Người khác đánh ra là nắm đấm, nhưng hắn đấm ra lại là núi cao cơ đấy. Địch Cửu cảm nhận được quyền thế của hắn bao hàm vô số ngọn núi liên tiếp nhau, chưa hết, sau núi non trùng điệp còn là sóng cả gầm thét nữa.

- Phong loan như tụ, ba đào như nộ.

Đấm thứ nhất Phong Loan Tụ, đấm thứ hai Ba Đào Nộ.

Hai đấm vừa rồi đáng sợ hơn cả vài đao chiêu của hắn, hơn nữa Địch Cửu cho rằng hắn mới chỉ học được phần râu ria của loại quyền pháp này mà thôi. Hẳn là còn có một loại cấp độ ý cảnh thâm ảo hơn, tuy nhiên do cảnh giới của hắn còn quá thấp nên chỉ mới cảm thụ được một chút quyền ý trong đó.

Giống như lời một bài hát của Trương Dưỡng Hạo: “Phong loan như tụ, ba đào như nộ, sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ. Vọng tây đô, ý chần chừ.”

Ý của Trương Dưỡng Hạo trong ca khúc là: “Thương tâm Tần Hán kinh hành xử, cung khuyết vạn gian đô tố thổ. Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.”

Hai đấm của Địch Cửu cũng có ý tương tự như thế: “Núi non sóng dữ bao trùm, quyền thế trải rộng khắp không gian. Ngăn cản, ngươi chết. Trốn, ngươi cũng chết.”

Hai đấm đó tiêu hao quá nhiều tinh, khí, thần của Địch Cửu, vậy nên hắn mau chóng lả cả người đi, tuy nhiên tinh thần của hắn lại đang rất phấn chấn.

Hắn khẳng định hai đấm ấy đã vượt qua quyền pháp trong ngọc giản, đạt tới một trình độ còn cao hơn. Nếu có một ngày, hai đấm của Địch Cửu tạo thành ý cảnh “cung khuyết vạn gian đô tố thổ”, vậy đó chính là lúc sức mạnh của hắn đại thành.

Một cảm giác khó diễn tả được bằng lời xông lên đầu, Địch Cửu tự vận hành Tinh Hà Quyết. Kinh mạch trong cơ thể hắn hóa thành tinh không ngày càng rõ ràng hơn, cũng ngày càng mênh mông hơn.

- Rắc!

Chướng ngại ngăn cản Địch Cửu đột phá cảnh giới lúc này lại giống như vỏ trứng vậy, bị phá vỡ một cách rất dễ dàng và đơn giản.

Khí thế Địch Cửu không ngừng tăng lên, hắn biết giờ khắc này mình đang đột phá cảnh giới Trúc Cơ rồi.

Địch Cửu bèn nhanh chóng lấy ra một đống linh thạch để ở xung quanh mình.

Những linh thạch này thoáng chốc vỡ vụn, linh khí từ linh thạch và linh khí có sẵn trong thiên địa đều bị Địch Cửu hút vào trong thân thể.

Địch Cửu không còn thời gian quan tâm xem chỗ hắn đang ngồi có an toàn hay không. Hắn vừa nắm được một loại phương pháp tu luyện mới, loại phương pháp này chỉ dẫn cách vận hành chu thiên sau Trúc Cơ. Cho dù không hiểu nhưng Địch Cửu cũng biết đấy là do viên đá màu xám trong thức hải dung hợp với cảm ngộ của hắn, tạo ra công pháp nối tiếp Tinh Hà Quyết.

- Oanh!

Địch Cửu hấp thu linh khí tới mức cực hạn khiến cho tu vi đột phá Trúc Cơ tầng một thẳng tiến tới Trúc Cơ tầng hai.

Tới đây, Địch Cửu mới tỉnh lại, linh thạch quanh người hắn đều đã biến thành bột.

Địch Cửu hét lên một tiếng thật dài, sau đó rút trường đao sau lưng chém mạnh xuống đất.

Vết nứt do hai đấm của Địch Cửu tạo ra ban nãy, bị một đao này làm rộng ra thêm vài trượng.

- Cửu ca, đao pháp của huynh đại thành rồi sao?

Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân nghe thấy Địch Cửu hét lớn tiếng nên vội vàng vọt lên từ dưới đầm lầy hỏi.

- Không phải đao pháp đại thành mà là…

Địch Cửu đang tính nói hết thì liếc mắt trông thấy tu vi của Cảnh Kích, nhịn không được mừng rỡ hỏi:

- Cảnh Kích, huynh cũng lên Trúc Cơ thành công rồi sao?

Cảnh Kích cực kỳ phấn khích, đáp:

- Đúng vậy, Cửu ca. Ta đã đạt Luyện Khí viên mãn từ lâu, chỉ là do Tinh Hà Quyết của chúng ta không có phương pháp Trúc Cơ, ta đã thử rất nhiều loại phương thức khác nhau mà vẫn chưa thể tấn cấp thành công. Lúc ta đang nghĩ có nên rời khỏi chỗ này để tìm cơ duyên gì khác không thì đột ngột cảm nhận được một quy tắc Trúc Cơ. Tinh Hà Quyết vận chuyển theo quy tắc ấy thì rõ rệt hơn nhiều, ngay cả tinh hà trong cơ thể cũng ngưng tụ chân thật hơn, sau đó hiển nhiên ta thuận lợi lên Trúc Cơ thành công rồi.

- Vậy huynh có cảm ngộ ra công pháp vận chuyển chu thiên không?

Địch Cửu tò mò hỏi.

Cảnh Kích gật đầu đáp:

- Đúng vậy, ta đang muốn nói với huynh đây. Ta cảm ứng được phương thức vận hành chu thiên hoàn toàn khác biệt.

Sau đó, Cảnh Kích nói rõ cho Địch Cửu nghe về phương thức vận hành chu thiên mới, Địch Cửu nghe xong thì cảm thán không thôi.

Hắn và Cảnh Kích đều tu luyện Tinh Hà Quyết, ngặt nỗi Cảnh Kích là thông qua tinh hà để hấp thu linh khí, còn Địch Cửu là thông qua tinh không. Hiện tại cả hai đều đã đạt đến tu vi Trúc Co, tuy nhiên phương thức vận hành chu thiên của bọn họ lại hoàn toàn khác biệt.

Địch Cửu khẳng định tinh hà trong cơ thể Cảnh Kích có thể diễn sinh ra công pháp tu luyện sau Trúc Cơ là do viên đá màu xám.

Viên đá màu xám có chứa tia sét vàng kia không biết là bảo vật gì mà lại có thể nghịch thiên như vậy.

- Cửu ca, huynh xem lôi kiếm của ta này.

Cảnh Kích nói xong thì giơ tay làm một số thủ quyết.

Vài tia lôi kiếm đánh vào vết nứt mà Địch Cửu tạo ra. Lôi quang văng ra tứ phía tạo thành rất nhiều vô số vết nứt nhỏ bên cạnh vết nứt lớn của Địch Cửu.

Tiểu Thụ Nhân cũng muốn biểu diễn, nó đã là yêu thú cấp hai, tiếc rằng thủ đoạn công kích của nó là trói buộc và hút máu nên không thể biểu diễn màu mè như hai người kia được.

- Cửu ca, ta cảm giác ta sắp tấn cấp rồi, chúng ta tu luyện thêm một thời gian nữa được không?

Cảnh Kích thấy bộ dáng Địch Cửu trông có vẻ muốn rời khỏi bèn vội hỏi, y tin tưởng chỉ cần mấy ngày nữa thôi là mình có thể bước vào Trúc Cơ tầng hai rồi.

Địch Cửu vỗ vai Cảnh Kích, bảo:

- Không nên tiếp tục ở lại đây, chúng ta không cần cứ mãi bế quan tu luyện đâu. Chỉ tăng tu vi lên thì không có ý nghĩa gì cả, chúng ta cần tấn cấp trong ma luyện, như vậy mới thu hoạch được nhiều lợi ích.

Địch Cửu âm thầm suy nghĩ, hắn đã cảm ngộ được hai đấm, đấm thứ nhất Phong Loan Tụ, đấm thứ hai Ba Đào Nộ, ngay sau đó liền đột phá Trúc Cơ. Cái này còn hiệu quả hơn so với việc bế quan nửa năm ấy chứ.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.