Chiểu Hải trấn vẫn phồn hoa như ngày nào, sự tình Thích Gia Thương Lâu bị đánh cướp vào hai năm trước đã dần lắng xuống. Nếu như không phải ở ngoài trấn vẫn đang dán lệnh truy nã Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa thì có lẽ mọi người ở đây đều đã sớm quên hẳn chuyện đó luôn rồi.
- Cửu ca, đó là...
Cảnh Kích vừa định nói nhưng ngay lập tức đã ngậm miệng lại. Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là người bị Thích Gia Thương Lâu truy nã đấy.
Địch Cửu trái lại không quan tâm nhiều như thế, nếu như Thích Gia Thương Lâu không truy nã bọn hắn, vậy mới đáng sợ. Nếu như đã phát lệnh truy nã, vậy chứng minh Thích Gia Thương Lâu cũng chỉ tới thế.
Nếu như đám người ấy quả thật lợi hại, vậy hà tất phải mượn lực lượng bên ngoài để bắt bọn họ kia chứ.
- Vị huynh đệ này, xin cho ta hỏi một chút, mấy người bị truy nã kia là ai vậy, tại sao lại treo thưởng nhiều như thế?
Địch Cửu nhìn tên tu sĩ đứng bên cạnh, thuận miệng hỏi.
Tên tu sĩ nọ liếc sơ qua Địch Cửu, gã nhìn không thấu tu vi của hắn nên đành ôm quyền, lịch sự đáp:
- Ta nghe nói Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa đều là đệ tử của Tinh Hà Phái, năm đó hai người này gan to bằng trời, dám giết chết Thích Thiệu công tử của Thích Gia Thương Lâu. Thích Thiệu này lại là cháu ruột của trưởng lão Thích Chí Thương cảnh giới Nguyên Hồn, Thích tiền bối đơn thương độc mã đi đến Tinh Hà Phái, muốn tiêu diệt cả môn phái bọn họ...
- Tinh Hà Phái đã bị diệt môn rồi ư?
Trong lòng Địch Cửu kinh hãi, hắn đối với Tinh Hà Phái vẫn có chút tình cảm. Úc trưởng lão đối với hắn có ơn tri ngộ, ông ta đã dẫn hắn bái nhập vào giới tu chân này. Nhờ đó hắn mới có được Tinh Hà Quyết và cảnh giới như hiện tại.
Có một điều có thể chắc chắn, chỉ cần hắn không chết, tu vi sau này không chỉ dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ thôi đâu.
Tên tu sĩ Luyện Khí kia lắc đầu:
- Vốn là diệt môn, nhưng đột nhiên Tinh Hà Phái xuất hiện một vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Hồn, Thích tiền bối chỉ giết được Úc Kinh Ngạn dẫn Địch Cửu vào tông môn và bốn tên tu sĩ Kim Đan khác, đồng thời cũng chém đứt cánh tay tông chủ Hạng Thiên Y, bất quá sau khi rời đi, Thích tiền bối còn tuyên bố sau này sẽ quay lại diệt bằng hết môn phái đấy mới thôi.
Địch Cửu lúc này giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh vậy, hắn không ngờ Thích Gia Thương Lâu lại làm ra cái chuyện giận cá chém thớt như thế.
- Chuyện này hình như cũng không có nhiều quan hệ với Tinh Hà Phái mà, đệ tử tông môn gây chuyện, chẳng lẽ có thể đến tông môn người đó để trút giận sao?
Địch Cửu chưa từng trải qua loại chuyện tương tự nên có chút không tin được.
Người kia bật cười:
- Đây cũng chưa là gì đâu. Thích Gia Thương Lâu ngay cả quê nhà Nhung Di thôn của Cảnh Kích Hoa đều đồ sát sạch sẽ kia kìa.
Sát cơ nồng đậm từ trong lòng Địch Cửu dâng lên, xem ra hắn vẫn còn nghĩ thế giới này quá tốt đẹp. Sinh thời nếu như hắn không nhổ tận gốc Thích Gia Thương Lâu thì khó mà yên lòng nổi.
Lần thứ nhất hắn phẫn nộ như vậy, đó là lúc nghe tin Địch gia ở nước Tề bị tru di. Lần thứ hai, hiển nhiên là sau khi nghe xong tội ác quá sức tàn nhẫn của đám người Thích gia.
Tên tu sĩ Luyện Khí nọ nói xong liền ôm quyền cáo từ, quay người đi vào Chiểu Hải trấn.
Toàn thân Cảnh Kích lúc này run rẩy không ngừng, nước mắt cứ ứ động trong hốc mắt, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn y đều sống ở thôn Nhung Di. Mặc dù nhiều người trong thôn xem thường y nhưng chưa từng có một ai làm gì xấu với y cả. Để y có được thành quả như ngày hôm nay, mẹ của y đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ.
Trước khi Cửu ca xuất hiện, mẹ là người duy nhất đối xử chân thành với y. Thế mà...
Địch Cửu kéo tay Cảnh Kích:
- Đi, chúng ta tạm thời không vào Chiểu Hải trấn nữa.
Hắn thu lại sát ý trong lòng, nếu như Thích Gia Thương Lâu tưởng Địch Cửu là một kẻ dễ bị bắt nạt, vậy bọn chúng lầm to rồi.
- Cửu ca...
Cảnh Kích cố nén nước mắt để nó không chảy ra, lúc này y không biết mình nên làm gì đây.
Địch Cửu lạnh lùng nhìn Chiểu Hải trấn rồi nói:
- Vào tối hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu từ Thích Gia Thương Lâu ở Chiểu Hải trấn, mỗi một biệt viện của bọn họ đều là nơi chúng ta kiếm tài nguyên tu luyện. Huynh nhớ kỹ, nam nhân có thể rơi lệ, nhưng sau khi rơi lệ phải hoàn trả cho kẻ thù gấp trăm gấp ngàn lần.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn đánh cướp Thích Gia Thương Lâu chẳng phải là việc khó khăn gì. Nếu như Tinh Hà Phái bị diệt, hắn ngay cả mặt nạ cũng sẽ không thèm mang nữa. Nhưng hiện tại Tinh Hà Phái vẫn còn, hắn và Cảnh Kích Hoa không thể để cho người khác nhận ra thân phận của mình được. Dù đối phương có thể đoán thì sao chứ, chỉ cần không dùng chân diện mục là được.
Địch Cửu cũng biết, cho dù Thích Gia Thương Lâu không nhận ra bọn hắn hoặc có lẽ sau này không gặp phải người của Thích Gia thương Lâu nữa thì vẫn sẽ có một ngày bọn họ đến diệt Tinh Hà Phái. Từ những sự tình diễn ra, hắn đã biết cách hành xử của đám ác nhân kia chính là như vậy.
. . .
Sau khi đêm xuống, sự náo nhiệt bên trong Chiểu Hải trấn dần vãn bớt. Thời điểm này phần lớn tu sĩ đều đã trở về nhà trọ hoặc động phủ để nghỉ ngơi tu luyện. Sự tình phát sinh trong khoản thời gian này sẽ không có ai đi quản.
Ngay cả Thích Gia Thương Lâu còn bị người ta đánh cướp, ai dám vỗ ngực nói mình mạnh hơn Thích Gia Thương Lâu chứ?
Đúng vào lúc hộ trận của Chiểu Hải trấn sắp đóng lại, một tên nam tử tóc trắng mang theo một cây trường thương tiến vào nội thành.
Hai tên thủ vệ ở cửa chẳng lấy làm kinh ngạc, bởi vì loại tán tu như thế này không phải là dạng hiếm lạ gì. Rất nhiều tán tu không có túi trữ vật nên đều cầm pháp khí theo bên người.
Tên nam tử tóc trắng kia chính là Địch Cửu dịch dung thành, hai năm trước lúc hắn đến Chiểu Hải trấn, nơi đây còn không có thủ vệ. Xem ra sau khi Thích Gia Thương Lâu bị Địch Cửu diệt thì đám người quản lý ở đây mới tăng cường phòng bị lên.
Tòa thương lâu năm đó bị Địch Cửu đánh cướp, giờ phút này đã nhanh chóng khôi phục lại việc làm ăn cực kỳ thịnh vượng.
Ở phía dưới Quang Minh pháp trận, bốn chữ Thích Gia Thương Lâu tỏa ra hào quang chói mắt. Thế nhưng vì lúc này đã là ban đêm nên không còn bao nhiêu khách.
Địch Cửu không lập tức bước vào tòa thương lâu ấy, mà ở xung quanh lặng lẽ bố trí Khốn Sát Trận và Bạo Liệt Trận. Thích Gia Thương Lâu dù sao cũng có hộ trận cấp ba, nhưng loại trận pháp này căn bản không lọt vào mắt Địch Cửu được.
Đương nhiên đối với những người khác mà nói, Thích Gia Thương Lâu căn bản không cần hộ trận.
Sau khi truyền tin tức cho Cảnh Kích và chuẩn bị Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu, Địch Cửu liền đi vào tòa thương quán nọ. Hắn còn phải cảm tạ đám người Thích gia, nếu như không nhờ những ngọc giản của bọn họ thì hắn căn bản không biết sử dụng Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu như thế nào đâu.
- Thương lâu sắp đóng cửa rồi, khách quan cần mua gì xin mời ngày mai lại đến.
Tên tiểu nhị nọ nhìn thấy Địch Cửu bước vào liền lên tiếng ngăn lại.
Địch Cửu dùng thần niệm quét thương lâu một lượt, ở đây có một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hai tên tu sĩ Trúc Cơ. Về phần mấy tên tiểu nhị còn lại đều chỉ là tu sĩ Luyện Khí, tình huống lúc này vẫn còn nằm trong dự liệu của hắn.
- Ta ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm tìm được một viên tinh thạch cổ quái, trong đó có một loại khí tức viễn cổ mênh mông khó mà chạm đến, muốn cầm đến đây xác minh giá cả.
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu thuận tay lấy ra một viên kim cương màu hồng phấn, thần niệm của hắn lén chuyển động, truyền một ít khí tức của đá xám qua viên kim cương này.
- Mặc kệ đây là thứ gì, mai đến rồi tính!
Tên tiểu nhị thiếu kiên nhẫn đáp.
- Đợi đã!
Thanh âm từ trên lầu vang vọng xuống, sau đó một nam tử áo nâu xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu:
- Vui lòng đưa đồ vật huynh đài muốn giám định để ta xem thử nhé.
Người vừa nói chính là Cao Chấn Vĩnh, Kim Đan hộ pháp của Thích Gia Thương Lâu, cảnh giới Kim Đan tầng sáu. Hộ pháp trước đó ở nơi này là Phương Lăng, bởi vì không thể bảo vệ Thích Thiệu nên đã sớm về chầu ông bà rồi.
Mặc dù giờ phút này ngữ khí Cao Chấn Vĩnh có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế nội tâm của gã sớm đã kích động quay cuồng.
Cao Chấn Vĩnh không phải là một tên không có kiến thức, hắn cảm nhận được một loại khí tức thiên địa đại đạo huyền ảo phát ra từ viên kim cương màu hồng ở trong tay Địch Cửu, thần niệm của gã vừa lướt qua thôi mà gã đã cảm thấy mình có cảm ngộ sâu hơn trên con đường tu đạo.
Gã khẳng định chỉ cần mình lấy được viên tinh thể ấy, thậm chí không cần dùng Ngưng Hồn Đan cũng có thể bước vào cảnh giới Nguyên Hồn.
Đây tuyệt đối là Thiên Địa Chí Bảo, rất có thể là đồ vật từ lúc khai thiên tích địa để lại. Thứ này gã vốn nghĩ mình chỉ có thể nhìn thấy trên cổ tịch mà thôi, nhưng hiện tại nó lại xuất hiện ở trước mặt gã, thử hỏi gã làm sao không kích động cho được.
Địch Cửu không vội đưa viên kim cương màu hồng cho Cao Chấn Vĩnh, hắn mỉm cười, nhẹ giọng bảo:
- Chưởng quỹ, món đồ đây là ta ngẫu nhiên thu được từ bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm. Lúc đầu không có ý định bán, đương nhiên nếu như chưởng quỹ có thể ra một cái giá hợp lý, vậy viên tinh thể này liền để lại cho ngài.
Cao Chấn Vĩnh khoát tay, cửa Thích Gia Thương Lâu đóng lại, mở hộ trận ra. Sau đó gã nhìn viên tiểu nhị nọ rồi hất cằm:
- Ngươi đi vào trước đi, sinh ý này sẽ do ta phụ trách.
- Thưa, vâng.
Tiểu nhị lập tức khom người thi lễ rồi lui xuống.
Hậu viện Thích Gia Thương Lâu rất lớn, đám tiểu nhị đều ở bên trong khu vực đó.
- Xin khách quan vui lòng đưa đồ vật cho ta nhìn trước, lúc đó ta mới có thể ra giá.
- 10 vạn thượng phẩm linh thạch, sau khi ngươi đưa linh thạch thì ngươi muốn xem bao lâu cũng được
Địch Cửu cười tủm tỉm.
- Hiện tại ta không có nhiều linh thạch như vậy...
Địch Cửu không đợi Cao Chấn Vĩnh nói xong đã xoay người rời đi.
- Đợi đã!
Cao Chấn Vĩnh vội ngăn cản Địch Cửu.
- Thế nào? Ngươi muốn cứng rắn cướp đoạt sao?
Địch Cửu xòe tay ra, thu lại trường thương phía sau.
Trong lòng Cao Chấn Vĩnh cười lạnh, cho dù ngươi có thu lại pháp bảo để lấy lòng đi nữa, nhưng thứ này Cao Chấn Vĩnh ta đã định rồi. Gã dự tính sau khi đoạt được viên kim cương màu hồng này xong sẽ lập tức rời khỏi Chiểu Hải trấn, tìm cách bước vào cảnh giới Nguyên Hồn rồi tính tiếp.