- Ngươi nói đúng, quả thật là ta muốn cứng rắn cướp đoạt đấy!
Cao Chấn Vĩnh giương tay chộp tới viên kim cương màu hồng trong tay Địch Cửu. Nếu như chỉ là một món đồ bình thường, gã sẽ không trở mặt thẳng thừng như thế, nhưng món đồ này lại ẩn chứa khí tức đại đạo, nếu như có thể lấy được vậy thành quả tương lai ắt sẽ bất khả hạn lượng.
Cho dù bảo gã đi liều mạng thì gã cũng nhất định phải thu nó về tay.
Huống chi ở trong mắt Cao Chấn Vĩnh, Địch Cửu chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn yếu ớt như sâu kiến, gã giơ tay liền có thể dễ dàng đập chết. Thậm chí một trảo này gã còn chưa dùng đến một nửa thực lực nữa là.
Địch Cửu từng giết qua Chiểu Trạch Sư cấp ba tương đương với Kim Đan hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu của Chiểu Trạch Sư bên trong đám yêu thú cũng không cao. Hiện tại hắn sẽ phải đối chiến với tu sĩ Kim Đan trung kỳ chân chính, mặc dù bên ngoài có bố trí Khốn Sát Trận nhưng hắn vẫn không dám khinh địch.
Khi nãy Địch Cửu thu hồi trường thương chính là để Cao Chấn Vĩnh tưởng rằng hắn không dám động thủ. Hiện tại Cao Chấn Vĩnh chủ động ra tay trước, trong nháy mắt hắn liền tế ra trường đao, trường đao hóa thành một đạo sát lục đao khí, mạnh mẽ bổ về phía Cao Chấn Vĩnh.
- A.
Cao Chấn Vĩnh cảm nhận được tiêu sát đao ý trong một đao này liền kinh hoảng kêu lên. Nếu như là một tên Kim Đan sơ kỳ nói không chừng đã phải ăn thiệt thòi dưới một đao này rồi. Uy lực chiêu đó còn mạnh hơn cả công kích của Trúc Cơ viên mãn, cơ hồ đã bước vào cánh cửa Đao Đạo.
Cao Chấn Vĩnh vẫn không tế ra pháp bảo, gã chỉ nghiêng người một chút, lực lượng đánh xuống lại gia tăng thêm hai tầng. Trong lòng của gã lúc này đã tràn ngập lửa nóng, Địch Cửu có thể bổ ra một đao lợi hại như vậy, vậy có thể chứng minh điều gì? Chắc chắn đối phương đã nhận ra chỗ tốt khi dùng viên tinh thạch kia tu luyện rồi!
Không đúng, Cao Chấn Vĩnh bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Địch Cửu biết chỗ tốt viên tinh thể kia mang lại, làm sao lại muốn bán nó đi? Hơn nữa dùng tu vi Trúc Cơ đưa đến trước mặt tu sĩ Kim Đan ư? Rõ ràng chuyện này có vấn đề.
Một loại cảm giác nguy hiểm xông thẳng lên đầu, Cao Chấn Vĩnh bèn lập tức tế ra pháp bảo của mình, nhưng không đợi pháp bảo tế ra hoàn tất thì gã đã nhìn thấy một quyền của Địch Cửu đánh tới.
Hắn nhìn thấy Địch Cửu oanh ra một quyền, thế nhưng một quyền kia lại có cảm giác như vài ngọn núi ép xuống.
Không gian xung quanh thoáng chốc bỗng trở nên cực kỳ chậm chạp, trong lòng Cao Chấn Vĩnh kinh hãi không thôi, chỉ có thần thông mới có thể tạo thành loại tình huống không gian trì độn thế này.
- Răng rắc!
Phong Tiêu Đao va chạm với trảo của Cao Chấn Vĩnh, sát ý bay tán loạn.
Nhưng một đao ấy vốn không phải là thủ đoạn công kích chủ lực của Địch Cửu, mà công kích chính của hắn vẫn là Phong Loan Tụ.
Lúc Cao Chấn Vĩnh phát hiện không ổn muốn nghiêng người tránh né thì đạo sơn phong thứ nhất đã đánh tới trước mặt gã.
Trong lúc cấp bách, Cao Chấn Vĩnh chỉ có thể giương tay vỗ ra lần nữa, gã muốn đỡ lấy một quyền của Địch Cửu.
- Oanh! Răng rắc!
Cự phong vỡ vụn, xương tay gã cũng đồng thời vỡ nát. Giờ phút này pháp bảo m Dương Chùy của gã đã được tế ra, nó biến thành hai đạo hắc bạch âm dương, một đạo đánh về hướng Địch Cửu, một đạo muốn ngăn cản nhị phong sắp đến trước mặt.
Tuy Địch Cửu chiếm tiên cơ nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Cao Chấn Vĩnh một nhịp.
Lúc m Dương Chùy gào thét đánh đến, trường đao của hắn lần nữa hóa thành một đạo đao văn gợn sóng xông ra. Nếu có người ở đây quan chiến, chắc chắn họ sẽ nghĩ chiêu này của Địch Cửu dùng để ngăn cản công kích của m Dương Chùy.
Nhưng thực tế đao văn gợn sóng này lại giống như vô số bọt nước lao về phía Cao Chấn Vĩnh.
Nếu như đây là công kích của tu sĩ Trúc Cơ, có lẽ Địch Cửu chẳng thèm ra chiêu ngăn cản mà sẽ cố chịu đòn để tấn công.
Nhưng Cao Chấn Vĩnh chính là tu sĩ Kim Đan, cho dù Địch Cửu tin tưởng vào nội giáp của mình nhưng hắn cũng không dám cứng rắn chịu đựng m Dương Chùy công kích. Sau khi bổ ra Liệt Văn Đao, Địch Cửu lại đấm một quyền, chính là quyền thứ hai Đào Như Nộ.
Một quyền này giống như từng cơn sóng cả, mãnh liệt liên miên.
- Rắc!
Chỉ thoáng chốc, Phong Loan Tụ của Địch Cửu đã bị Cao Chấn Vĩnh đập nát triệt để. Nhưng lực lượng quyền này gần kết thúc thì Địch Cửu lại bồi thêm quyền thứ hai Đào Như Nộ lên.
Đào Như Nộ mặc dù mãnh liệt nhưng cũng chỉ có thể ngăn trở nhuệ khí của m Dương Chùy chứ không thể ngăn trở toàn bộ công kích của Cao Chấn Vĩnh được. Một đạo chùy ảnh phá vỡ Đào Như Nộ, không chút khó khăn đánh thẳng vào ngực Địch Cửu.
Địch Cửu âm thầm lo lắng, tên gia hỏa Cảnh Kích này tại sao còn chưa đến? Hắn không ngờ một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ dưới tình huống bị đánh lén còn lợi hại như vậy, loại thực lực này con Chiểu Trạch Sư kia chẳng thể nào bì được.
Cùng một thời gian, Liệt Văn Đao bổ vào một đạo chùy ảnh khác của Cao Chấn Vĩnh. Đao mang Liệt Văn Đao vỡ ra nhưng không tán loạn, chỉ là uy thế yếu đi một chút, nó vẫn thành công oanh lên người gã.
Cao Chấn Vĩnh không hề để ý đến một đao ấy, gã cảm thấy uy thế chiêu này còn không mạnh bằng chiêu trước, huống hồ m Dương Chùy đã ngăn cản lại một phần. Gã nghĩ chiêu mới rồi cùng lắm chỉ để lại vài vết thương nhẹ mà thôi. Chỉ cần tránh thoát được đòn đánh lén đó, vậy thì việc giết Địch Cửu sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Đối với Cao Chấn Vĩnh mà nói, hiện tại việc quan trọng nhất chính là ngăn cản quyền thứ hai Đào Như Nộ. Một quyền này mặc dù bị m Dương Chùy ngăn cản một chút nhưng lại không suy yếu. Sau khi cảm nhận được uy lực của Phong Loan Tụ, Cao Chấn Vĩnh biết một quyền kia đáng sợ như nào, bởi vì đây là thần thông. Hắn không tiếp tục công kích Địch Cửu nữa, m Dương Chùy nhanh chóng hóa thành Hư Không Bát Quái ngăn cản Đào Như Nộ đánh tới.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Quyền thế bọt nước của Đào Như Nộ đánh lên trên Hư Không Bát Quái làm bắn ra từng đạo chân nguyên ba động. Tuy một quyền này rất mạnh nhưng vẫn không cách nào đánh xuyên qua Hư Không Bát Quái được.
- Phốc!
Lúc này Liệt Văn Đao đã bổ lên trên người Cao Chấn Vĩnh. Đúng như Cao Chấn Vĩnh dự liệu, chiêu này của Địch Cửu chỉ để lại một rãnh máu sâu trên người gã mà thôi. Đối với một tên tu sĩ Kim Đan tầng sáu thì đây chả thấm vào đâu cả.
Thế công của Địch Cửu như nỏ mạnh hết đà dần suy yếu, Cao Chấn Vĩnh nhếch miệng cười lạnh, khí thế m Dương Chùy tăng vọt, Hắc Bạch m Dương hóa thành sát ý bao phủ lại Địch Cửu. Giờ phút này vị trí công thủ đổi cho nhau, Cao Chấn Vĩnh gã trở thành người chiếm lấy thượng phong.
Nếu như trước khi nhìn thấy viên kim cương màu hồng kia có lẽ gã sẽ còn kinh ngạc tại sao một tên tu sĩ Trúc Cơ cơ lại lợi hại như vậy. Thế nhưng trong lòng gã hiện tại chỉ thấy cực kỳ sốt ruột, bởi vì nếu như gã có thể đoạt được viên tinh thể ẩn chứa quy tắc thiên địa đó, nói không chừng khi đạt đến cảnh giới Kim Đan viên mãn sẽ có thực lực chiến đấu ngang hàng với tu sĩ Nguyên Hồn.
Nhưng không đợi Cao Chấn Vĩnh diệt sát Địch Cửu, đao khí Liệt Văn Đao từ bên trong rãnh máu trên người gã bỗng nhiên nổ tung. Giống như sóng biển va vào đá ngầm, những đao văn bạo liệt tiến thẳng vào bên trong cơ thể của gã.
- Rắc rắc rắc!
Cao Chấn Vĩnh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh xương cốt và kinh mạch đứt gãy của mình, gã nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hốt hoảng vội quay đầu bỏ chạy ra cửa.
Không phải gã đánh không lại Địch Cửu mà là bị Địch Cửu đánh lén làm cho trọng thương. Trong lòng gã lúc này vô cùng hối hận, cơ duyên rành rành trước mắt thế mà không thể chiếm được.
Địch Cửu hiện tại cũng đã bị trọng thương, hắn không có cách nào để lưu Cao Chấn Vĩnh lại.
Thế nhưng, không ngờ khi Cao Chấn Vĩnh vừa chạy đến cửa ra vào thì tiếp đón gã là một cây cự phủ vô cùng to lớn.
Còn có mai phục ư? Trong lòng Cao Chấn Vĩnh trầm xuống, thân thể cấp tốc lui lại.
- Phốc!
Dù tốc độ Cao Chấn Vĩnh rất nhanh nhưng cự phủ vẫn mém chút chặt đứt cả người gã, máu tươi trong hư không bay phụt tận mấy mét.
Cao Chấn Vĩnh lần này không còn tiếc nuối vì không lấy được cơ duyên nữa, gã đang cực kỳ hối hận rằng tại sao ban nãy mình lại quay đầu bỏ chạy, nếu như xử lý Địch Cửu trước là xong chuyện rồi.
- Các ngươi không thể giết ta, ta...
Cao Chấn Vĩnh còn chưa nói hết lời thì đã bị Địch Cửu dùng một đao chém bay đầu.
- Cửu ca, ta tới muộn.
Cảnh Kích có chút hổ thẹn, Địch Cửu đưa cho y trận kỳ, lại còn tỉ mỉ dạy y làm cách nào để mở Khốn Sát Trận ra, thế nhưng y vẫn phải mò mẫm nửa ngày trời mới mở ra được.
Địch Cửu nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, sau đó xuất ra một cái hỏa cầu đốt Cao Chấn Vĩnh thành tro bụi.
- Tới rất đúng lúc, hiện tại chúng ta phải xử lý sạch sẽ nơi này, một tên cũng không tha.
- Cửu ca yên tâm, dù là một con chó ta cũng sẽ không bỏ qua.
Cảnh Kích đằng đằng sát khí nói.
Y lúc này đã không còn là y của hai năm trước. Sau khi nhận được tin quê nhà bị đồ sát, y còn hận không thể lập tức hủy diệt toàn bộ Thích Gia Thương Lâu kia kìa.
. . .
Hộ trận Chiểu Hải trấn hoàn toàn không ngăn được bước chân của Địch Cửu.
Khi Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa rời khỏi Chiểu Hải trấn, vị trí Thích Gia Thương Lâu phát ra một tiếng bạo liệt kinh khủng. Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Thích Gia Thương Lâu đã biến thành bình địa rồi.
Những người hiểu một chút về Trận Đạo đều biết, đây là có người dùng Bạo Liệt Trận tự bạo phương thức, đem Thích gia thương lâu tạc bằng.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao về việc xảy ra tối qua. Hai năm trước, Thích Gia Thương Lâu bị Địch Cửu - đệ tử Tinh Hà Phái đánh cướp, hôm nay Thích Gia Thương Lâu lần nữa bị người ta phá hủy.
Lần này người nọ không chỉ hủy Thích Gia Thương Lâu mà còn giết cả Kim Đan hộ pháp và Trúc Cơ chấp sự, trước khi đi còn oanh nổ sạch sẽ, đây rõ ràng không phải sự tình cướp bóc vì tiền tài đơn thuần.
Tất cả mọi người đều biết đây là do một nam tử tóc trắng làm, bởi vì sau khi người nam tử kia đi vào thì chưa từng bước ra, sau đó mọi người liền nghe thấy âm thanh bạo liệt truyền từ Thích Gia Thương Lâu đến.
Thích Gia Thương Lâu triệt để phẫn nộ, từ trước tới nay chỉ có phân bộ ở Chiểu Hải trấn bị đánh cướp liên tục hai lần. Nếu như bọn họ không bắt được kẻ cầm đầu thì sau này làm sao dám vỗ ngực tự xưng mình là một trong những thương lâu đỉnh cấp ở Cực Dạ đại lục nữa chứ?
Sự tình Thích Gia Thương Lâu ở Chiểu Hải trấn còn chưa tra xong thì phân bộ Thích Gia Thương Lâu tại An Xích phường thị lại tiếp tục truyền đến tin báo bị cướp.
Lần này một tên tu sĩ Trúc Cơ viên mãn tại phân bộ An Xích bị giết chết, ngoài ra tất cả mọi thứ đều bị cướp sạch sẽ, cuối cùng thương lâu bị oanh tạc thành bình địa.
Người xử lý phân bộ Thích Gia Thương Lâu tại An Xích phường thị vẫn là nam tử tóc trắng kia, xem ra hắn chỉ nhằm vào Thích Gia Thương Lâu mà thôi, những thương lâu khác vẫn bình yên vô sự.