Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 118: Thì Ra Là Ngươi

Chương 118: Thì Ra Là Ngươi





Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, thế nhưng Địch Cửu vẫn chưa tìm được cơ hội tốt để thực hiện kế hoạch của mình. Địch Cửu không dám tiếp tục đi loanh quanh bên ngoài, cho nên chỉ có thể một mực trốn ở trong Thiên Tích Lâu để nghiên cứu thêm các kiến thức về trận đạo mà thôi.

Thời điểm này tại Tiên Nữ Tinh, kỳ thật Địch Cửu cũng có thể được xem là một Đại sư Trận đạo cấp bốn rồi. Chỉ là hắn vẫn chưa có trải nghiệm thực tế, tự mình luyện chế qua trận kỳ, cho nên nói cấp bậc Đại sư cấp bốn này của hắn cũng chỉ đơn giản là nói trên mặt lý thuyết, còn về thực hành thì vẫn còn thua kém nhiều lắm. Ngoại trừ lúc mới đầu còn bỡ ngỡ ra, hiện tại bất kỳ trận pháp gì hắn đều không câu nệ mà học hết, thậm chí mỗi loại trận pháp đều được hắn tự mình chỉnh sửa qua một lần.

Trình độ của Địch Cửu hiện giờ đã là cấp bốn đỉnh phong, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đột phá giới hạn. Nhất là thời gian nghiên cứu trong vòng nửa tháng này đã giúp trình độ trận đạo của hắn hoàn toàn có thể xem như là Đại sư cấp năm luôn rồi.

Gần một năm nay, Địch Cửu nghiên cứu qua không dưới một ngàn ngọc giản chứa đựng kiến thức trận pháp. Ở đại lục Cực Dạ này, người có thể đạt được trình độ Tông sư cấp bảy là cực kỳ ít. Cho dù là Đại sư cấp sáu cũng hiếm như lông phượng hay sừng kỳ lân vậy. Bây giờ Địch Cửu đã bước vào hàng ngũ Đại sư cấp năm, trình độ về trận đạo gần như đứng ở tầng lớp cao cấp của đại lục Cực Dạ rồi.

Lúc trước ở nước Tề, ngoại trừ tu luyện ra, về mặt học tập cùng tiếp thu kiến thức ở những mảng khác, chưa từng có người nào có thể so sánh được với hắn cả. Bất quá Địch Cửu cũng hiểu rõ ràng, trình độ về trận pháp của hắn có thể cao đến như vậy, ngoại trừ hắn có năng lực nhận thức trời sinh ra, chắc chắn có quan hệ ít nhiều gì đó tới viên đá màu xám.

Căn cứ vào hiểu biết của Địch Cửu, tuyệt đại đa số người bước vào con đường tu luyện Trận pháp này dù có dành cả đời cũng không đủ khả năng bước vào hàng ngũ Đại sư cấp bốn nữa kìa, mà tuổi thọ của những người ấy ít nhất đều từ hai trăm tuổi trở lên.

Xem như thiên tư của hắn hơn người thì cũng không thể nào so sánh được với những cường giả khác trên toàn đại lục này được.

- Cửu ca, cơ hội tới rồi.

Cảnh Kích hớn hở, vừa chạy vào phòng vừa hô to.

- Tu sĩ Nguyên hồn của Thích gia đã rời đi rồi à?

Địch Cửu mừng rỡ không thôi, bật dậy hỏi vọng ra.

Đối với bọn họ mà nói, thời điểm duy nhất thích hợp để đánh cướp Thích Gia Thương Lâu chính là sau khi cường giả cấp bậc Nguyên Hồn của chúng không còn trấn giữ ở nơi đó nữa.

Cảnh Kích vội vã gật đầu:

- Đúng vậy, tu sĩ Nguyên Hồn của chúng khẳng định đã rời khỏi đây rồi. Đại lục Cực Dạ đã mở ra Khai Thiên, rất nhiều cường giả đều nhanh chóng chạy tới đó, chính mắt ta nhìn thấy chúng rời khỏi Bắc Tích Thành cơ mà.

- Mở ra Khai Thiên là sao?

Địch Cửu khó hiểu hỏi.

Trong khoản thời gian này hắn chỉ tập trung nghiên cứu để nâng cao kiến thức về trận pháp của mình, mọi tin tức bên ngoài đều được Cảnh Kích đi nghe ngóng và tìm hiểu.

Cảnh Kích nhanh nhảu giải thích:

- Ta cũng vừa mới biết được gần đây thôi. Nghe đồn tại đại lục Cực Dạ có tồn tại một cái bí cảnh cực kỳ thần bí, mọi người gọi nó là Khai Thiên. Đa số mọi người đều nói kỳ thật Khai Thiên không tồn tại trực tiếp ở trên đại lục, mà thời gian mở ra lại càng không cố định. Cho nên mỗi lần Khai Thiên xuất thế tất cả tu sĩ đều mừng như mở hội vậy. Huynh có biết vì cái gì mà Thích Gia Thương Lâu lại có nhiều tu sĩ cấp bậc Nguyên hồn đến như vậy không? Đa số trong bọn chúng đều là người sống sót trở về từ bí cảnh Khai Thiên đấy. Bên trong bí cảnh có vô số tài nguyên mà có nằm mơ thì ai ai cũng muốn cuớp đoạt được.

- Vậy lần gần nhất bí cảnh Khai Thiên mở ra là lúc nào?

Trong lòng Địch Cửu hiện giờ thập phần hiếu kỳ, rất muốn đi đến đó quan sát xem sao, so với Thích Gia Thương Lâu thì bí cảnh Khai Thiên vẫn hấp dẫn hắn hơn.

- Chính là năm trăm bảy mươi năm trước, nghe nói điều kiện để một người có thể tiến vào Khai Thiên phải là tu sĩ có số tuổi thấp hơn một trăm. Thế nhưng đáng tiếc, chúng ta không có cơ hội tiến vào đâu.

Giọng điệu của Cảnh Kích tràn ngập vẻ tiếc nuối và sự không cam lòng.

Địch Cửu khó hiểu hỏi:

- Vì sao chúng ta không thể đi vào? Khai Thiên cũng đâu phải là nhà người khác, chỉ cần đủ điều kiện đều có thể tham gia mà.

- Không phải vậy.

Cảnh Kích lắc đầu:

- Trước giờ chưa hề có bất kỳ tán tu nào tiến vào trong đó được, mà cho dù có cơ hội thì cũng cực ít. Đại đa số những người có thể đi vào bên trong đều là những đệ tử có tài lực cực lớn của những môn phái cao cấp, trước khi muốn đi vào bí cảnh, các môn phái còn phải tổ chức thi đấu chọn ra người thích hợp nữa kìa, mà những người đứng đầu đều là những đệ tử thiên tài được tỉ mỉ bồi dưỡng ra. Căn cứ vào xếp hạng trên bảng tổng kết để xác định ra ai là người sẽ có cơ hội tham gia đó.

Nghe xong, Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu rõ vì cái gì mà Cảnh Kích nói bọn hắn không có cơ hội rồi. Hai người họ đều là tán tu, mà lại còn không có tư cách thi đấu nữa chứ.

- Vô luận có đi được hay không, chờ sau khi xử lý xong Thích Gia Thương Lâu ở Bắc Tích Thành, chúng ta cứ thử đi tới bí cảnh nhìn một chút đi.

Lúc này Địch Cửu đã hạ quyết tâm phải đi tới đó, nếu không thực hiện được, trong lòng của hắn sẽ thập phần khó chịu.

- Tốt, Cửu ca đi nơi nào, ta liền đi nơi ấy.

Cảnh Kích hưng phấn trả lời, y đã sớm không còn là cậu thiếu niên ngây thơ thuần khiết lúc trước nữa. Bí cảnh Khai Thiên là nơi mà bất kỳ tu sĩ nào cũng đều muốn tới, nếu y nói y không muốn đi mới là nói dối đấy.

- Huynh nên học tập nhiều một chút về phù chú đi, tiến độ hiện giờ của huynh quá chậm rồi. Bây giờ ta cần phải đi bố trí một vài trận pháp bên ngoài Thích Gia Thương Lâu đây.

Địch Cửu vỗ vai Cảnh Kích.

Hiện giờ hắn đã là Đại sư cấp năm. Còn về Tiểu Thụ Nhân, do được cung cấp vô số linh thảo cấp thấp để tu luyện kết hợp với việc thằng nhóc cũng siêng năng, cho nên hiện tại cũng miễn cưỡng luyện chế ra được Linh đan Nhị phẩm. Tốc độ của Cảnh Kích là chậm nhất, chỉ mới luyện chế ra được phù chú cấp một mà thôi.

- Cửu ca tên tâm, ta sẽ cố gắng mà.

Cảnh Kích ngượng ngùng sờ sờ ót.

- Vậy ta đi trước đây.

Địch Cửu không tiếp tục để ý chuyện luyện phù của Cảnh Kích nữa, tu luyện là mỗi người tự nguyện, hắn không thể ép buộc được, mà dù có ép, kết quả cũng chưa chắc đã như ý.



Thích Gia Thương Lâu tại Bắc Tích Thành cực kỳ hùng vĩ và khí thế, bởi vì bị thần niệm ngăn cản, Địch Cửu phải đi một lúc lâu mới có thể tra xét xung quanh tòa thương lâu này một phen.

Đây là thương lâu có quy mô lớn nhất mà hắn từng nhìn thấy. Bình thường những phân bộ kia có sự khác nhau chỉ là do số lượng tầng mà thôi, còn nơi đây lại khác biệt ở chính chỗ bày bán sản phẩm.

Bốn mặt lâu được phân chia rõ ràng, mặt bán đan dược sẽ chỉ hoàn toàn bán đan dược, còn mặt bán pháp khí cùng công pháp lại có riêng một chỗ. Trừ cái đó ra, còn có các tầng lầu dành cho người ở, hoặc là động phủ dùng để tu luyện nữa.

Tất cả những mặt lâu ở phía trên đều được kết nối bằng rất nhiều hành lang huyền không, có thể nhìn thấy được nơi đây không khác gì một Trung tâm thương mại có quy mô lớn ở Địa cẩu cả. Có người muốn tiêu tiền, thì tất nhiên sẽ có nơi đáp ứng nhu cầu đó mà thôi.

Sau khi quan sát một vòng xong, Đại sư cấp năm Địch Cửu liền bắt đầu lặng lẽ tiến hành bố trí Bạo liệt trận cùng Khốn tử trận.

Hộ trận của Thích Gia Thương Lâu là một trận pháp cấp năm, lần này Địch Cửu không giống như lần trước chỉ tùy tiện bố trí một Bạo liệt trận. Để chuẩn bị nguyên liệu, hắn đã phải bỏ ra mất mấy ngày để sắp xếp đấy, rồi lại dùng thêm vài ngày nữa để bố trí một Khốn tử trận cùng Bạo liệt trận nữa. Dù sao tất cả vật liệu đều được Địch Cửu lấy ra từ chỗ Thích gia của bọn họ, thế nên một chút hắn cũng không tiếc. Vào lúc hắn vừa mới bố trí xong vài trận pháp ẩn nấp thì nghe được một tiếng cười lạnh vọng lại từ phía sau lưng.

Địch Cửu bị hù đến giật thót cả người, sau khi chạy về phía đằng trước vài chục mét mới quay đầu lại nhìn.

Không cần sử dụng thần niệm hắn đã thấy được một lão gia hỏa đầu tóc lôi thôi rối bời đang đứng gần đó.

Không chỉ đầu tóc bẩn thôi đâu, mà quần áo của người nọ cũng không biết đã được mặc trên người bao lâu mà bốc ra một mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi. Mà lưng của kẻ đó không rõ do bẩm sinh hay do lão cố ý mà còng sụp xuống, bộ dáng không khác tên ăn mày là bao.

Thế nhưng, Địch Cửu căn bản không dám xem lão già đang đứng trước mặt mình là ăn mày, bởi vì hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy được tu vi của lão.

Lấy vốn kiến thức của hắn mà nói, cho dù là tu sĩ Kim Đan viên mãn đứng trước mặt, hắn vẫn có thể nhìn ra được. Thế mà Địch Cửu hoàn toàn không cảm ứng được cái gì từ trên người đối phương, cho nên càng thêm khẳng định lão chắc chắn là một tu sĩ Nguyên Hồn, thậm chí còn có thể là cường giả có cấp bậc vượt trên Nguyên Hồn nữa kìa.

- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, liên tục xử lý mấy cái phân bộ của Thích Gia Thương Lâu, còn dám đánh chủ ý lên Tổng bộ tại đây nữa. Ha ha… Ngươi là tên to gan nhất mà ta từng gặp đấy.

Trong lòng Địch Cửu không nhịn được trầm xuống, hắn cảm giác được da đầu của mình tê dại đi nên theo bản năng lùi về sau vài bước. Trong đầu hiện lên vô số kế sách đào tẩu, thế nhưng rất nhanh liền tuyệt vọng nhận ra những biện pháp đó không có một cái nào có thể giúp hắn trốn thoát ngay trước mắt lão già lưng còng này cả.

- Ngươi không cần nghĩ cách trốn đâu, để ngươi chạy trốn trước mắt ta, còn không bằng ta nhắm mắt lại cho ngươi chạy luôn cho rồi.

Lão già nọ dường như đọc được suy nghĩ của Địch Cửu, lập tức khinh thường nói.

Giờ phút này Địch Cửu cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, cho tới tận ngày hôm nay mà hắn vẫn chưa học được một công pháp nào để đào thoát những lúc nguy khốn cả. Nếu hôm nay thoát được khỏi nơi đây và còn sống, vô luận ra sao hắn cũng sẽ buông hết mọi chuyện xuống mà học một pháp Độn thuật để bảo toàn tính mạng mới được.

- Không biết tiền bối là người phương nào? Vãn bối thực sự không hiểu người đang nói chuyện gì.

Địch Cửu ôm quyền đáp, hắn biết bản thân có chống chế thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì, thế nhưng nếu hắn tự thừa nhận thì không còn đường lui nữa rồi.

Lão già lưng còng vung tay lên:

- Ngươi không cần để ý ta là ai, ta dám khẳng định cho dù ta không xuất hiện, và ngươi có bố trí xong Bạo liệt trận cùng Khốn tử trận đi nữa, một khi đã bước vào cổng Thích gia thì người chả khác nào đi dâng đồ ăn tới miệng bọn chúng đâu. Tiểu tử nhà ngươi đúng là gan to không sợ chết, ngươi không biết bên trong Thích Gia Thương Lâu có bao nhiêu hộ vệ Kim đan ư? Không chỉ có vậy, nơi này còn có một đám tu sĩ Nguyên hồn tọa trấn nữa, thế mà ngươi vẫn còn dám tới đây khiêu khích bọn chúng. Ngươi nói xem, có phải ngươi ngại mệnh mình quá dài, không muốn sống nữa đúng không?

Nói xong những lời ấy, lão già bí ẩn kia khẽ mỉm cười.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi đã động vào Thích Gia Thương Lâu trong thời gian vừa qua đi, nếu không mạng ngươi đã sớm về chầu trời.

- Thì ra là ông à?

Rốt cuộc Địch Cửu cũng minh bạch cái tên giả mạo hắn đánh cướp những phân khu khác của Thích gia là ai rồi.

------------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch