Đến lúc này mà Địch Cửu còn không biết kẻ lấy danh nghĩa của hắn đi tiêu diệt ba phân bộ còn lại của Thích Gia Thương Lâu chính là lão già còng lưng đang đứng trước mắt mình thì hắn quá ngốc rồi.
Lão giả ấy khẽ hắng giọng rồi nói tiếp:
- Đúng vậy, chính là ta, không phải ngươi từng nói kẻ thù của kẻ thù thì nên giúp đỡ nhau sao? Chúng ta đều có chung kẻ thù là đám người Thích gia, cho nên cứ để ta…
- Ngươi vậy mà lại đi nghe lén bọn ta nói chuyện à?
Trong lòng Địch Cửu càng lúc càng lạnh lẽo, thời điểm hắn nói chuyện với Cảnh Kích sớm đã dùng thần niệm bao phủ xung quanh rồi, không nghĩ tới cư nhiên vẫn bị người nghe được.
Nếu lão giả này thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, cho dù có thêm một trăm Địch Cửu đi nữa cũng không thể chống cự lại. Điều này làm hắn không nhịn được mà rét lạnh cả người, chớ nhìn hắn vẫn luôn miệng nói không sợ chết, thế nhưng nếu không phải đến đường cùng, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không bao giờ nguyện ý khoanh tay buông xuôi.
Rất nhanh hắn liền tỉnh táo trở lại, hắn buộc bản thân ngừng suy nghĩ về những chuyện khác, chỉ lo tập trung ứng phó tình huống trước mắt này.
Nếu như ông lão lưng còng trước mắt không lấy danh nghĩa của hắn đi diệt trừ ba phân bộ khác của Thích Gia Thương Lâu, có lẽ hắn sẽ nghĩ đối phương đến là muốn giúp đỡ mình. Thế nhưng hiện tại, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không tin tưởng ông ta chút nào cả.
- Các ngươi đứng trên đường cái nói chuyện với nhau, ta cũng chỉ là tiện đường đi ngang qua cho nên mới nghe được mà thôi. Mà ta cũng rất tán thành câu nói đó của ngươi, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Hiện tại chúng ta cùng chung một kẻ thù, không phải đồng nghĩa với việc chúng ta chính là bằng hữu hay sao?
Lão giả đó không để ý đến hình tượng, cứ vừa nói vừa vung tay lên.
Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu ư? Trong lòng Địch Cửu không nhịn được cười lạnh, sao hắn chẳng thấy như vậy chút nào hết. Bất quá lời này vẫn nên giữ trong lòng, không nên thốt ra thì hơn.
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Tiền bối vừa nói nếu bây giờ ta tiến vào thương lâu sẽ chết, đây là có ý gì?
Vô luận như thế nào, ông lão đây chắc hẳn không phải là cường giả của Thích gia, điều này ít nhiều khiến cho Địch Cửu tạm thời gác lại đề phòng với ông ta qua một bên. Hắn tin tưởng ông ấy không phải chỉ nói vậy để hù hắn. Nếu như bên trong Thích Gia Thương Lâu có chỗ nào nguy hiểm mà hắn chưa biết, bây giờ vẫn còn cơ hội điều tra rõ.
Trước đó, mỗi lần Địch Cửu chuẩn bị đối phó với Thích gia, hắn đều sẽ quan sát vài ngày, sau khi xác định bên trong lâu không còn gì có thể uy hiếp đến sự an toàn của hắn, hắn vẫn cẩn thận dò la xung quanh thêm một lần nữa rồi mới ra tay.
Lấy tu vi hiện tại của Địch Cửu mà nói, sẽ không có bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào có thể ẩn giấu trước mặt của hắn được cả, trừ phi đó là tu sĩ Nguyên Hồn. Thế nhưng Địch Cửu tin tưởng rằng tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia không phải rau cải trắng, hắn cũng đâu thể xui xẻo đến nỗi đi một bước lại gặp vài người được.
Hắn vẫn luôn tự hỏi phân bộ thương lâu tại Bắc Vực rốt cuộc có bao nhiêu nhân số? Đoán chừng cho dù là người của Thích gia chắc cũng không rõ trong tộc của mình có bao nhiêu người đâu. Không lẽ cứ mỗi một phân bộ của chúng đều sẽ để một tu sĩ Nguyên hồn tới trấn giữ sao? Như thế thì không khỏi rất nực cười đi.
- Căn cứ vào tin tức ta biết được, từ lúc Thích Gia Thương Lâu tại Duy Xuân bị tiêu diệt, tổng bộ Thích gia đã lấy ra hai cái định vị truyền tống phù chuẩn bị để đối phó với ngươi đấy.
Thấy trong mắt của Địch Cửu có vài tia mơ hồ, lão giả còng lưng đắc ý cười cười, lộ ra mấy cái răng vàng trong miệng rồi tiếp tục nói:
- Ngươi không biết định vị truyền tống phù là gì à? Ta có thể dạy dỗ cho ngươi. Định vị truyền tống phù chính là một loại phù chú có thể truyền tống ngươi đến một địa phương nhất định trong chớp mắt mà thôi.
Nghe ông ta giải thích, Địch Cửu liền hiểu ngay:
- Tiền bối, ý của người là nói, một khi vãn bối tùy tiện tiến công vào bất kỳ một phân bộ nào của Thích gia, vậy thì những trưởng lão Nguyên hồn khác có thể lập tức truyền tống tới đúng không?
- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc lắm nhỉ, ý tứ của ta chính là như vậy đấy. Bất quá hai cái Định vị truyền tống phù của Thích gia thập phần trân quý, không phải bất cứ chỗ nào cũng sẽ được sử dụng nó, nhiều nhất chỉ được sử dụng với phân bộ nằm bên trong phạm vi Bắc Vực mà thôi.
Lão giả còng lưng làm ra một bộ dáng như đang dạy trẻ nhỏ giải thích với Địch Cửu.
Sau khi nói xong, dường như ông ta còn sợ không dọa được Địch Cửu bèn chỉ chỉ vào tòa thương lâu ở phía xa xa rồi nói:
- Bên trong phân bộ này có hai mươi mốt tên tu sĩ Kim đan đang tu luyện, trong đó có ba tên đã đạt đến Kim đan viên mãn rồi. Trừ mấy tên đó ra, cái gã tu sĩ Nguyên hồn vừa rời khỏi có khả năng sẽ trở về bất kỳ lúc nào. Ngươi nói xem, không phải là ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết ư?
Lần này đúng là Địch Cửu phải cảm tạ ông ta rồi, cho nên hắn liền lập tức cúi đầu hành lễ:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm một phen, nếu không chắc ta sẽ phải bỏ xác ở chỗ này rồi. Tiền bối cao thượng, vãn bối chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng.
Địch Cửu không khỏi cảm thấy bản thân mình còn quá cuồng vọng, tu vi hắn cao thì không nói làm gì, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ mới đạt tới Trúc cơ mà thôi. Sở dĩ bản thân cuồng vọng như thế, Địch Cửu tự mình lý giải chính là do hắn ỷ vào việc trước đây mọi chuyện mình làm đều thuận buồm xuôi gió, hắn còn ỷ cả vào việc bản thân mình hiện giờ đã là Đại sư cấp năm nữa.
Trên thực tế, hai mươi mốt tên tu sĩ Kim đan kia không phải là thứ mà Địch Cửu cần phải e sợ, bởi vì hắn tới đây đâu phải để liều mạng đâu. Điều hắn e ngại chính là tu sĩ cấp bậc Nguyên hồn kia kìa, tu sĩ Kim đan cho dù có nhiều, hắn cũng có thể phát động Khốn tử trận để vây giết bọn họ, sau đó liền thong dong rời đi. Thế nhưng một khi tu sĩ Nguyên hồn trở về, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa, hắn phải chết là chắc rồi.
Hiện tại Địch Cửu chỉ muốn rời khỏi Bắc Tích thành sớm một chút, cường giả Nguyên hồn của Thích gia có thể dùng Định vị truyền tống phù để tới đây bất kỳ lúc nào, hắn mà còn tiếp tục lì lợm ở lại thì ắt hẳn nắm chắc con đường chết rồi. Chẳng những hắn muốn rời đi, mà còn phải rời đi không bị phát hiện tung tích nữa kìa.
Địch Cửu không khỏi nghi hoặc nhìn người đang chặn trước mặt mình, thực lực của ông ta cực kỳ cường đại, nếu như ông ấy không cho hắn đi, hắn khẳng định sẽ không có cách nào rời khỏi cả.
Từ sau khi bước vào Trúc cơ, đồng thời lĩnh ngộ được Phong Loan Tụ và Ba Đào Nộ, Địch Cửu đích thật là hùng tâm vạn trượng, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh để đột phá tu vi lên Kim Đan. Cảnh giới Trúc cơ trong mắt những trưởng lão Nguyên hồn kia chẳng khác nào con sâu con kiến. Thế nhưng nếu hắn đột phá Kim đan thì lại khác, hẳn là vẫn có thể miễn cưỡng bảo toàn tính mạng được. Nếu đánh không lại thì cứ chạy trốn là xong.
Lão giả kia bật cười, một lần nữa lộ ra mấy chiếc răng vàng khè của mình, sau đó lại dùng một bộ dáng hèn mọn mà nói:
- Tiểu tử, chúng ta có thể hợp tác mà…
- Ý của tiền bối là?
Địch Cửu đứng ngay ngắn lại, nếu hợp tác cùng với ông ta, chắc chắn hắn sẽ rơi vào thế yếu hơn.
Dựa vào tâm tư của Địch Cửu, hắn thật sự không hề muốn hợp tác với lão một chút nào, hắn chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi Bắc Tích thành mà thôi.
Lão giả nọ xích lại gần Địch Cửu hơn, trông lão thập thò cứ như thể sắp ăn trộm gì đó vậy, lão giảm thấp âm lượng lại, khẽ bảo:
- Như vầy đi, ngươi vẫn dựa vào kế hoạch của ngươi mà làm, ta sẽ đứng bên cạnh giúp đỡ.
Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, Địch Cửu cau mày đáp:
- Hiện tại vãn bối biết rõ Thích gia là nơi thập phần nguy hiểm, với thực lực của tiền bối hiển nhiên là không có vấn đề gì, thế nhưng tu vi vãn bối vẫn còn rất thấp, một khi phải đối chiến với tu sĩ Nguyên hồn ắt hẳn chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nghe vậy, lão giả còng lưng bèn từ tốn nói:
- Nếu không hợp tác thì ta đi đây, mà cái tên tu sĩ Nguyên hồn kia chắc là còn chưa đi xa đâu, nói không chừng các ngươi chưa kịp rời khỏi thành thì hắn ta đã trở về rồi.
Địch Cửu cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị uy hiếp, thế nhưng thực lực của người ta vẫn còn bày ra đấy, hắn chỉ đành cắn răng đáp:
- Tiền bối, ngài cứ thoải mái nói thẳng ra đi, rốt cuộc thì ngài muốn cái gì, còn nữa, vì sao ngài cứ phải đòi một tiểu bối tu vi Trúc cơ giúp ngài chứ?
Lão giả vỗ vỗ đầu Địch Cửu, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Tiểu gia hỏa có tiền đồ lắm, sau khi vào được Thích Gia Thương Lâu rồi thì ta chỉ muốn lấy một món đồ, còn những vật khác đều là của ngươi hết, có được không? Ta đang cần một người hợp tác, mà ngươi lại đặc biệt thuận mắt ta, không phải kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu sao, chẳng lẽ ngươi quên câu đó rồi à?
Nghe vậy, hắn càng thêm khẳng định, đối phương chắc chắn không phải vì nhìn trúng trận pháp của hắn mà muốn hắn giúp đỡ. Bây giờ ông ta không muốn nói thật thì hắn cũng chẳng có biện pháp tránh thoát được, cho nên chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.
- Vậy tiền bối đang chuẩn bị làm cái gì?
Hiện tại Địch Cửu nếu đã quyết định hợp tác cùng ông ta thì cũng chỉ có thể tận lực tìm biện pháp bảo vệ chính mình.
Lão giả vỗ ngực, đắc ý bảo:
- Ngươi bố trí Khốn tử trận này cũng không có tác dụng gì mấy đâu, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản tu sĩ Kim Đan cùng Nguyên hồn lại.
Nghe lão nói xong, trong lòng Địch Cửu càng thêm bất an, ông ta không phải quá tự tin rồi chứ? Hơn nữa chỉ muốn lấy có một món đồ mà hết lần này đến lần khác lại nhận những công việc khó khăn nhất, còn tài bảo gì cũng nhường lại hết cho hắn và Cảnh Kích ư?
Chuyện này khẳng định không ổn, thế nhưng trong nhất thời Địch Cửu lại không nghĩ ra là không ổn chỗ nào, hắn lắc đầu nói:
- Như vậy vẫn chưa đủ…
- Tiểu tử, đừng có một tấc lại muốn một thước. Lão nhân ta làm thế đã xem như rất nhường nhịn hậu bối rồi, cho nên mới có thể hi sinh lớn đến vậy.
Trông thấy Địch Cửu lắc đầu, lão giả kia nhịn không được nhíu mày bảo.
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Tiền bối, tuy nói là chúng ta động thủ, thế nhưng nếu bị truy nã thì chỉ có một mình ta mà thôi, về phần tiền bối, đối phương cũng đâu có biết ngài là ai… Cho nên ta hi vọng ngài có thể giúp ta một chuyện, nghe nói bí cảnh Khai Thiên đã mở ra rồi…
- Ngươi muốn ta giúp ngươi có một suất tiến vào bí cảnh à?
Lão giả còng lưng trừng mắt hỏi.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, mà không chỉ một chỗ, ta muốn hai chỗ, ắt hẳn tiền bối cũng dư sức tìm được cách, đúng không? Một khi Thích Gia Thương Lâu hoài nghi là vãn bối làm thì tương lai chắc chắn sẽ tru sát ta ở khắp nơi. Chỉ có trốn vào bên trong bí cảnh, ta mới có cơ hội sống sót mà thôi.
Ông ta khẽ suy nghĩ một lát, cuối cùng nghiến răng nói:
- Tốt, như ngươi mong muốn, hai chỗ thì hai chỗ.
Địch Cửu mỉm cười, vươn tay ra trước:
- Muốn tiến vào bí cảnh chắc chắn cần phải có vật chứng minh thân phận, mong tiền bối có thể đưa nó cho ta.
- Muốn vào bên trong bí cảnh Khai Thiên thì phải tham gia tỷ thí giữa các môn phái, hiện giờ ta lấy đâu ra mà cho ngươi chứ?
Lão ta không nhịn được cau mày.
- Tiền bối thật sự không có ư?
Địch Cửu rõ ràng là không hề tín nhiệm lão chút nào. Cho nên ông ta đành bất đắc dĩ xòe bàn tay ra, trên tay là một ngọc bài hình thác nước.
- Cái này cho ngươi, những chuyện còn lại ngươi phải làm cho tốt đấy.
Có vấn đền, tuyệt đối có vấn đề! Địch Cửu càng ngày càng khẳng định suy đoán của hắn chắc chắn không sai.