- Thưa tiền bối, vãn bối tự nhận thực lực mình vẫn còn rất thấp, nếu cùng ngài liên thủ lại thì quả thật vẫn còn có chút thấp thỏm lo âu.
Địch Cửu cảm nhận được trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, cho nên trong lòng càng thêm không muốn hợp tác với Đà Tử - lão giả lưng còng nọ chút nào cả.
Đối phương âm hiểm cười một tiếng rồi bảo:
- Lão nhân gia ta thừa sức nhìn rõ tâm tư đó của ngươi, thế nhưng chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bắt tay với ta, ta thề tuyệt đối sẽ không bao giờ động thủ với ngươi đâu, nhưng mà…
- Vậy ngài có dám thề độc, nếu như ngài động tay động chân với ta thì tiền bối ngài sẽ bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi hay không?
Địch Cửu thừa biết lời hứa trước đó của Đà Tử chả khác gì nước sông đổ biển là bao cả, cho nên hắn mới muốn ông ta phát thệ.
Nghe Địch Cửu nói như thế, trong mắt lão ta liền lóe lên một đạo sát ý, thế nhưng đã nhanh chóng kiềm lại, lão bật cười:
- Tốt, ý tưởng hay, cứ làm như lời ngươi nói đi.
Lúc đầu, lão ta hoàn toàn không hề có dự định sẽ xử lý Địch Cửu, bởi vì lão thừa biết nếu giết hắn, vậy thì kế hoạch lão muốn làm chả phải là dã tràng xây cát rồi sao.
Đối với lão, Địch Cửu bây giờ chả khác nào con kiến hôi cả, Đà Tử căn bản không để tâm tới.
Còn về phía Địch Cửu, hiện giờ thay vì bố trí một Khốn tử trận cấp năm bên ngoài Thích Gia Thương Lâu thì hắn chỉ cần bố trí một Khốn tử trận cấp bốn đỉnh phong mà thôi, sau đó lại tiếp tục vẽ thêm một Bạo liệt trận cấp bốn nữa là đủ.
Bên phía Cảnh Kích, Địch Cửu vốn không hề mong muốn y tham gia vào chuyện này, cho nên đã thông báo cho Cảnh Kích rời khỏi Bắc Tích thành rồi đợi hắn tại một nơi mà cả hai đã ước định trước.
- Không tệ, không tệ, trình độ về trận pháp của ngươi rất tốt đấy.
Đà Tử đứng ở một bên quan sát cách thức bố trí của Địch Cửu, vừa xem vừa chậc lưỡi tán thưởng.
- Vãn bối vẫn còn chưa biết phải xưng hô với ngài như thế nào, không phải tiền bối đã nói hiện tại chúng ta là bằng hữu sao?
Bố trí xong trận pháp cuối cùng, Địch Cửu cười giả lả một tiếng rồi hỏi.
Lão giả lưng còng mỉm cười đáp:
- Ngươi cứ gọi ta là tiền bối hoặc Đà Tử đều được.
- Vậy thì tốt quá, Đà Tử tiền bối, ta đã bố trí xong hết rồi, chúng ta có đi luôn chưa?
Địch Cửu sẽ không khách khí với lão ta đâu, cái tên gia hỏa này rõ ràng là đang muốn lợi dụng hắn mà.
Nghe thấy Địch Cửu thật sự gọi tên mình, lão ta cũng không thèm để ý, lão vốn chỉ muốn lợi dụng Địch Cửu mà thôi, cho nên xưng hô như nào cũng không hề quan trọng.
- Bây giờ lập tức tiến hành luôn đi.
Chưa nói hết câu, Đà Tử đã nhanh chân bước vào bên trong Pháp bảo các của Thích gia.
Trong thời gian ngắn nhất, Địch Cửu liền dịch dung thành diện mạo của Đà Tử, rồi cất bước theo lão ta tiến vào bên trong Pháp bảo các. Hắn có thể khẳng định, khuôn mặt hiện giờ chắc chắn không phải chân diện mục của lão, chỉ là kỹ thuật dịch dung của người nọ tương đối cao tay cho nên hắn mới không nhìn ra sơ hở mà thôi.
- Có địch, mau mở trận phòng ngự cấp một…
Gần như tất cả mọi người trong Thích gia đều hiểu lầm rằng lão già tóc trắng chính là do Địch Cửu giả dạng thành, hiện tại thấy lão ta xuất hiện tại đây, không khẩn trương mới là lạ đó.
- Phòng ngự cái rắm.
Đà Tử cười khinh miệt. Lão vung tay lên, ném vô số đao khí nhọn hoắc ra, giờ khắc này, không chỉ người hầu của Pháp bảo các mà ngay cả những khách nhân xui xẻo cũng vô tình bị liên lụy, chết không ít người.
Trông thấy thế, trong lòng Địch Cửu không nhịn được phát lạnh, Đà Tử ra tay quá mức độc ác rồi.
Oan có đầu nợ có chủ, cho dù Địch Cửu có ra tay với Thích gia thì cũng chưa bao giờ đ-ng tới khách nhân của chúng. Thế mà bây giờ Đà Tử lại không phân biệt ai với ai, mặc những vị khách đó liên tục van xin buông tha, lão cũng không hề ngừng tay lại.
Cùng lúc đó, hai tên tu sĩ Kim đan nhanh chóng phóng từ trên lầu xuống, thế nhưng số phận của bọn họ đều không khác gì những người kia, chưa xuống hết cầu thang đã bị đao khí hình lưỡi bén nhọn của Đà Tử cắt đôi người.
Trông thấy lão ta có thể nhẹ nhàng xử lý hai tên tu sĩ Kim đan sơ kỳ, Địch Cửu liền có thể đoán được Đà Tử chẳng những là một cường giả Nguyên hồn mà còn là một tu sĩ Nguyên hồn cấp bậc cực cao nữa.
Dù sao thì hắn cũng đã thương lượng tốt với Đà Tử rồi, giờ phút này ông ta cứ lo việc chém giết, còn hắn thì nhanh chóng gom tất cả pháp bảo xung quanh mình vào bên trong túi trữ vật. Ngay cả túi trữ vật của hai tên tu sĩ Kim đan vừa bị giết, Địch Cửu cũng tiện tay vơ vét nốt.
Còn về phần nhẫn trữ vật của mình, hắn hoàn toàn không có ý định sẽ để lộ ra trước mắt Đà Tử.
Đà Tử sát phạt quả quyết, chém giết từ Pháp bảo các đến Đan dược lâu, rồi tiếp tục đi qua nơi bán Linh thảo cùng Vật liệu Luyện khí, thậm chí ở Ngọc giản lâu lão cũng càn quét qua một lượt…
Địch Cửu im lặng theo sát sau lưng Đà Tử, lão ta đã từng phát lời thề độc, thế nhưng nếu như lão vẫn muốn giết hắn, thì cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa cũng không tránh thoát nổi.
Chỉ vẻn vẹn có nửa canh giờ, Đà Tử đã chém chết tổng cộng mười chín tên tu sĩ Kim đan, còn Địch Cửu cũng thu được tới tận mấy cái túi trữ vật rồi. Trước đó hắn vốn cũng có thể được coi là nhà giàu mới nổi, thế nhưng so với thu hoạch ngày hôm nay thì chả khác nào muối bỏ biển cả.
- Đà Tử tiền bối, chúng ta đã thu thập hết vật dụng bên trong phân bộ này rồi, không bằng cho nó nổ tung luôn nhé.
Địch Cửu biết rõ nãy giờ thu gom báu vật, Đà Tử vẫn chưa lấy được thứ lão muốn, thế nhưng vẫn cố chấp hỏi thử xem.
Quả nhiên nghe xong, Đà Tử bèn cười lạnh:
- Tiểu tử, đó là đồ vật của ngươi thôi, còn đồ của ta vẫn chưa lấy được đâu.
Đà Tử rẽ hướng đi về phía động phủ sâu nhất của Thích gia, Địch Cửu bèn nhanh chân đuổi theo lão.
Hiện giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì lý do gì Đà Tử lại ra tay ngoan lệ như vậy rồi, đích thật tuy có hơi ác tâm thế nhưng lại cực kỳ hữu dụng.
Lão ta chém tận giết tuyệt người ở nơi đây, sau đó lại khóa Thương lâu bên trong trận pháp, khiến cho từ nãy đến giờ Thích gia vẫn chưa kịp phái người đến ngăn cản.
Đà Tử giống như rất quen thuộc nơi này, một đường đi thẳng tới động phủ sâu nhất bên trong Thích gia như thể đây chỉ là sân sau trong nhà lão vậy.
Vừa nhìn thấy, Địch Cửu liền biết xung quanh động phủ có một Hộ trận cấp năm đỉnh phong, không những vậy, mà Hộ trận còn được kết hợp vói Phát động trận, cho dù hắn đã là Đại sư cũng chỉ có thể từ từ thử nghiệm, muốn nhanh chóng phá giải là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Xem như có cưỡng ép mở trận ra được thì cũng sẽ bị chủ nhân của động phủ lập tức phát hiện.
Đà Tử dẫn hắn tới đây, hiển nhiên là muốn hắn giúp lão phá vỡ Hộ trận này để tiến vào bên trong động phủ tìm đồ rồi.
Vào lúc Địch Cửu tưởng Đà Tử chuẩn bị lên tiếng kêu hắn tiến lên hỗ trợ, hắn lại thấy lão ta bỗng nhiên lấy ra một cái trận bàn rồi thẳng tay ném xuống.
Trông thấy thế, Địch Cửu liền nhớ ngay tới cái trận bàn tại Hội đấu giá. Sau khi thu được về tay, hắn đã từng đem nó đi luyện hóa, thế nhưng sau khi thẩm thấu thần niệm vào thì trận bàn lại chẳng hề có bất kỳ phản ứng gì cả, bên trong nó cũng chẳng có trận văn ba động nữa. Cho nên Địch Cửu liền nghĩ thứ hắn lấy được chỉ là một phế phẩm mà thôi.
Không đợi Địch Cửu kịp suy đoán đây là trận bàn gì thì vật đó đã được Đà Tử kích phát. Chưa tới một phút sau, Địch Cửu trông thấy trận bàn bạo nổ ra từng đạo huyền ảo gợn sóng. Những gợn sóng này đ-ng vào bên trên Hộ trận, làm nó trực tiếp bị nứt ra một đạo đường nhỏ, một cỗ khí cực nóng từ bên trong thẩm thấu ra ngoài.
Địch Cửu không có thời gian suy nghĩ cỗ khí nóng đó là gì, mà chỉ sốt ruột nhìn chằm chằm vào trận bàn của Đà Tử. Đây là lần đầu hắn trông thấy loại thủ đoạn phá trận giống như vậy, Địch Cửu cũng đã nhận ra được món đồ trong tay lão ta rồi, đó chính là trận bàn phá trận cao cấp nhất. Giá trị một góc nhỏ của cái trận bàn này còn cao hơn không biết bao nhiêu lần so với tổng giá trị mà hắn đã thu được ngày hôm nay nữa.
Thế mà Đà Tử có thể hi sinh một cái trận bàn cao cấp để mở Hộ trận, không biết vật tốt mà lão ta đang nhăm nhe sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào nữa.
- Ngươi dẫn đường đi, ta chỉ biết sử dụng trận bàn này thôi, còn lại về trận đạo ta hoàn toàn không tinh thông đâu.
Sau khi mở ra Hộ trận xong, lão ta không lập tức đi vào mà xoay đầu lại nhìn Địch Cửu rồi nói.
Địch Cửu khẳng định những thứ ở phía trước chắc chắn không hề tốt đẹp gì cả, nhưng mà bản thân lại không có năng lực phản kháng, cho nên chỉ đành nhận mệnh thôi.
Trước đó Đà Tử đã nói rồi, chỉ cần hắn ngoan ngoãn hợp tác thì lão ta chắc chắn sẽ không làm hại hắn. Tuy thập phần bất đắc dĩ nhưng Địch Cửu vẫn vâng lời tiến vào bên trong.
Vừa bước vào Hộ trận, cỗ khí cực nóng đó lại càng rõ ràng hơn. Thời điểm trông thấy vật phát ra luồng nhiệt ấy, Địch Cửu thiếu chút nữa là sợ đến ngây người.
Đến tận bây giờ, Địch Cửu rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì cái gì mà Đà Tử chỉ cần có một vật, tất nhiên là do giá trị của nó còn trân quý hơn gấp trăm ngàn lần tất cả những gì hắn lấy được ngoài kia.
Ở phía xa xa kia chính là một đóa hỏa diễm thập phần rực rỡ, hỏa diễm đang bị giam cầm bên trên một khối đá to lớn màu xám, giống như đang hấp thu vật gì trên tảng đấy để trưởng thành vậy.
Khi nãy trông thấy cái trận bàn cao cấp của Đà Tử, Địch Cửu đã thèm đến nhỏ dãi, thế mà bây giờ trông thấy đoàn hỏa diễm, hắn liền cảm thấy trận bàn cao cấp không có cách nào so sánh được cả.
Đây tuyệt đối là Dị hỏa thiên địa thường được nhắc tới trong truyền thuyết. Những năm vừa qua, Địch Cửu đã từng nghiên cứu qua vô số ngọc giản về tu chân giới, làm sao hắn có thể không biết mức độ trân quý của Dị hỏa cho được.
Tại toàn bộ Cực Dạ đại lục này, Dị hỏa chính là một sự tồn tại thần thánh, vậy mà không ngờ Thích Gia Thương Lâu lại sở hữu một đóa.
- Ngươi có thấy cấm chế bên trên ngọn lửa đó không? Ngươi mau giúp ta luyện chế nó đi. Tất nhiên trong lúc luyện chế sẽ có tu sĩ Nguyên hồn truyền tống tới, nhưng ngươi không cần lo, ta sẽ phụ trách ngăn cản bọn họ để cho ngươi có thời gian tranh thủ lấy được hỏa diễm.
Đà Tử chỉ tay vào Dị hỏa rồi nói.
- Với thực lực này của vãn bối chỉ sợ không có cách nào đ-ng vào được Dị hỏa đâu.
Trong lòng Địch Cửu chưa bao giờ cảm thấy bất an kịch liệt như thế cả.
- Ngươi mau lên đi, ta không biết nhiều về trận đạo cho nên không cách nào có thể phá giải cấm chế cả, mà nhiệt độ của ngọn lửa đã bị phong tỏa lại rồi, cho dù có đ-ng vào cấm chế thì nó cũng không gây ra uy hiếp gì với ngươi hết.
Đà Tử khó chịu thúc giục.
Cuối cùng Địch Cửu cũng hiểu rõ, khi nãy Đà Tử giết sạch người bên trong lâu là vì muốn phong tỏa tin tức, đồng thời lão ta cũng muốn nói cho hắn biết: Đồ vật của ngươi đã lấy được rồi, vậy thì bây giờ nên ngoan ngoãn trợ giúp ta. Nếu như ngươi dám đổi ý, vậy thì chờ ngươi chỉ có một con đường chết thôi đấy!
Địch Cửu im lặng tiến lên một bước, hai tay bày ra vài đạo thủ quyết, bắt đầu tiến hành phá giải cấm chế của Dị hỏa. Hắn tuyệt đối không phải dạng người ấp a ấp úng, những người như thế chắc chắn không có khả năng làm việc lớn gì cả.
Trong nháy mắt thủ quyết của Địch Cửu chạm đến cấm chế của hỏa diễm thì một đạo đao khí bắn ra bên ngoài cấm chế làm cho hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại quét ngang qua người của mình.
“Phốc!”
Ngay sau đó, huyết quang văng tung tóe, đạo đao khí bén nhọn xuyên thẳng qua tim của Địch Cửu.
Đồng thời, một tiếng gầm thét xuyên qua không gian truyền tới, đi kèm là một bóng người xuất hiện. Địch Cửu thập phần rõ ràng, cường giả Nguyên hồn đã tới đây rồi.