Cơn đau từ vết thương nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân Địch Cửu. Hắn cảm thấy sinh mệnh của bản thân đang dần yếu đi.
Đà Tử vội đút một viên đan dược vào trong miệng Địch Cửu rồi nói:
- Đây là đan dược chữa thương đỉnh cấp, nó có thể tạm thời áp chế thương thế của ngươi, mau nuốt đi.
Địch Cửu không hề cảm kích với việc Đà Tử chữa thương cho mình, lão chỉ muốn Địch Cửu bán mạng mà thôi. Địch Cửu cảm giác được cường giả Nguyên Hồn đang tới kém hơn Đà Tử một cấp bậc. Xem ra lão không gạt Địch Cửu, tên kia hẳn là thông qua phù định vị mà đến, Thích gia đúng là có định vị phù thật.
Đúng lúc Địch Cửu cho rằng Đà Tử sẽ ra tay thì lão lại kích phát trận bàn trong tay, từng làn sóng chấn động tỏa ra, trong nháy mắt đã tạo thành một kết giới bao phủ toàn bộ chỗ này.
- Rầm!
Cường giả Nguyên Hồn đang xông tới va thẳng vào kết giới, văng ngược ra ngoài.
Địch Cửu cả kinh, cái trận bàn này có đẳng cấp gì mà có thể dễ dàng đánh bay cả tu sĩ cảnh giới Nguyên Hồn vậy?
- Kết giới này không trụ được lâu đâu, sao ngươi còn chưa ra tay đi? Nếu người của Thích gia phá được kết giới thì ta sẽ ngay lập tức rời khỏi đây. Lúc đó kết cục của ngươi như thế nào thì không phải chuyện của ta nữa đâu đấy.
Đà Tử hối thúc Địch Cửu tiếp tục làm việc, trong lời nói hàm chứa sự uy hiếp rõ rệt.
Tuy không biết vì lí do gì mà Đà Tử muốn Địch Cửu phá vỡ cấm chế này, nhưng lão nói đúng một chuyện, một khi lão bỏ trốn thì hắn chắc chắn không thể sống nổi.
Cho nên Địch Cửu không dám chậm trễ, ra sức phá giải cấm chế.
Khi cấm chế vừa được mở ra, Địch Cửu thấy trước mắt mình có một đóa hỏa diễm, đồng thời trong cơ thể hắn dường như có thêm thứ gì đó, nhưng khi hắn chưa kịp phản ứng thì nó đã bị Đà Tử cuốn đi.
- Ầm, ầm!
Tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia đang liên tục công kích kết giới.
Địch Cửu có thể khẳng định trận bàn không thể kiên trì thêm mười phút nữa, thậm chí là thêm một nén nhang cũng chưa chắc đã được.
Đà Tử mỉm cười, nhìn Địch Cửu bảo:
- Trận đạo của ngươi quả nhiên lợi hại.
Địch Cửu nghe vậy liền biết lão đã phát hiện hắn không cố dùng hết sức.
- Đi thôi.
Đà Tử vừa nói vừa dùng chân nguyên bao phủ Địch Cửu rồi ngay lập tức rời khỏi động phủ.
Tuy bị chân nguyên bao bọc nhưng Địch Cửu vẫn có thể cảm nhận Đà Tử thu lấy một tia sáng từ đằng xa, đó chính là trận bàn của lão.
Đang nghĩ vậy thì Địch Cửu đột ngột cảm giác đầu óc vô cùng choáng váng, hắn cảm thấy bản thân cứ hoán vị liên tục, chắc chắn Đà Tử đang dùng độn thuật rồi. Chậc, hắn muốn học thành kỹ năng này đã lâu mà vẫn chưa được.
- Bạch!
Liền ngay sau đó, Địch Cửu bị Đà Tử ném xuống đất, lão hất cằm bảo:
- Ta cũng vừa cứu ngươi, xem như không ai nợ ai nữa nhé. À phải, ngươi hãy ngưng tơ tưởng tới hỏa diễm của ta đi. Ở trong Thiên Mạc bí cảnh có những loại hỏa diễm còn tốt hơn, biết đâu ngươi có thể lấy được đấy. Phía trước có một cái động phủ, ngươi có thể vào đó chữa trị vết thương. Chúc ngươi may mắn.
Dứt lời thì Đà Tử lập tức biến mất.
Địch Cửu hiểu vì sao Đà Tử cứ khăng khăng đòi hợp tác, với bản lĩnh của lão thì thừa sức lấy được hỏa diễm. Thế nhưng Đà Tử vẫn muốn Địch Cửu đi theo hỗ trợ, thực tế chính là muốn hắn làm thế thân cho lão, trở thành mục tiêu để cường giả của Thích gia nhắm vào.
Lão có thể giết chết tu sĩ Nguyên Hồn của Thích Gia nhưng hết lần này tới lần khác lại phải dùng trận bàn để ngăn cản. Lúc đó Địch Cửu thấy được tên kia, vậy đối phương cũng sẽ nhìn thấy Địch Cửu, còn Đà Tử thì trăm phần trăm là đã ra khỏi tầm quan sát của đối phương rồi. Lão ta để tu sĩ Nguyên Hồn sống sót chính là muốn cho tất cả đều biết người cướp đóa hỏa diễm là lão già tóc trắng.
Lão già tóc trắng không đủ thực lực, phải dựa vào trận bàn để ngăn cản cường giả Nguyên Hồn, cho nên hắn chắc chắn sẽ bị Thích Gia Thương Lâu hoài nghi đầu tiên. Địch Cửu có trận bàn đủ sức ngăn cản cường giả Nguyên Hồn, vậy thì dù tu vi Địch Cửu hơi yếu nhưng có vài món bảo vật đủ sức giết tu sĩ Kim Đan cũng là chuyện hợp tình hợp lí.
Hơn nữa Đà Tử khẳng định Thích Gia Thương Lâu sẽ nhanh chóng bắt được Địch Cửu cho nên lão mới để lại toàn bộ số linh thạch và tài vật cho hắn. Tất cả mọi thứ lão làm chung quy lại chỉ là để Địch Cửu làm bia đỡ đạn mà thôi.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Địch Cửu cảm thấy sinh mệnh lại dần yếu đi, mới chốc lát mà hắn đã cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi.
- Tên vương bát đản âm hiểm.
Địch Cửu tức giận, chửi ầm lên.
Viên đan dược Đà Tử cho hắn chẳng phải đan dược chữa thương đỉnh cấp gì cả, chỉ là có tác dụng ngăn chặn thương thế tạm thời, nếu không thì Địch Cửu đã chết ở trong động phủ mất rồi. Mục đích lão làm vậy để hắn có thể chạy ra ngoài, sau đó Thích Gia Thương Lâu sẽ phát hiện thi thể thủ phạm ở đây.
Đáng tiếc là Đà Tử đã xem thường Địch Cửu, khả năng hồi phục của hắn rất mạnh mẽ, huống chi trên người hắn còn có một quả sinh cơ lớn gần bằng nắm đấm cơ mà.
Không đúng.
Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vì sao Đà Tử lại cho rằng người của Thích Gia Thương Lâu sẽ phát hiện được thi thể hắn nhỉ? Những tu sĩ bên ngoài cũng có thể thấy thi thể hắn cơ mà? Hẳn là không phải Thích Gia Thương Lâu may mắn mà có thứ gì đó giúp chúng phát hiện được hắn chứ?
Địch Cửu đột nhiên nhớ lại, lúc phá vỡ cấm chế, trên người hắn hình như đã có thêm một thứ gì đó, thứ đó thoáng ẩn hiện như có như không nên mới khiến hắn chẳng mấy để ý.
Là thứ gì mà lại như có như không? Lẽ nào là thần niệm ấn ký sao?
Chắc chắn là ấn ký của Thích Gia Thương Lâu rồi. Địch Cửu nghĩ tới đây thì vội vàng lấy phi thuyền pháp khí, đồng thời gọi Tiểu Thụ Nhân ra để nó điều khiển phi thuyền chạy với tốc độ cao nhất có thể.
Địch Cửu phải cố hết sức trong thời gian ngắn nhất tìm ra và xóa ấn ký đi, nếu không thì hắn chết chắc rồi.
Mấy năm nay Địch Cửu đã gặp phải rất nhiều chuyện, trải đủ chuyện đời, bởi vậy bình thường thì hắn sẽ không để người ta gài bẫy. Nhưng hôm nay, so sánh với Đà Tử thì Địch Cửu chỉ như em bé mới chập chững bước đi vậy. Suýt chút nữa thì hắn đã chạy trời không khỏi nắng, còn may là hắn chợt nhận ra thần niệm ấn ký trong cơ thể.
Tiểu Thụ Nhân tiến bộ rất nhanh, không bao lâu mà đã là nhị cấp trung kỳ. Biết tình hình khẩn cấp của Địch Cửu khiến nó không dám chậm trễ, ngay lập tức dùng toàn lực, thậm chí là cả thượng phẩm linh thạch để điều khiển phi thuyền bay với tốc độ cao nhất.
Một khi để tu sĩ cảnh giới Nguyên Hồn bắt được thì không chỉ đại ca mất mạng, mà gốc cây nhỏ như nó cũng toi luôn.
Địch Cửu không quan tâm Tiểu Thụ Nhân lái phi thuyền đi đâu, hắn đốt bỏ tất cả quần áo trên người, sau đó lập tức dùng thần niệm kiểm tra toàn bộ cơ thể.
Sau thời gian một nén nhang, dù đã tìm từng chân tơ kẽ tóc nhưng Địch Cửu vẫn không phát hiện được ấn ký. Điều này chẳng những không làm hắn vui vẻ mà còn vô cùng tuyệt vọng, bởi vì hắn không tin thần niệm ấn ký sẽ ở trên quần áo, nó chắc chắn phải nằm trong thân thể hắn mới đúng.
Địch Cửu lấy ra một đống linh thạch rồi điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết.
Lúc Tinh Hà Quyết được vận chuyển thì trong cơ thể Địch Cửu sẽ xuất hiện tinh không, hắn có thể khống chế toàn bộ tinh không tương đương với việc tăng khả năng khống chế cơ thể, cũng là tăng cường xác xuất tìm ra thần niệm ấn ký.
Tinh Hà Quyết chưa vận chuyển trọn vẹn một chu thiên, thậm chí tinh không còn chưa kịp hình thành thì Địch Cửu đã phát hiện một cái ấn ký mờ ảo.
Ấn ký này nằm sâu trong kinh mạch nên trước đó hắn không tìm thấy, chỉ khi tu luyện thì mới phát hiện được.
Nếu chậm thêm chút nữa thì ấn ký sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong kinh mạch, ngay cả khi tu luyện cũng sẽ không còn có khả năng nhìn thấy được nữa.
Địch Cửu lập tức dùng thần niệm bao vây cái ấn ký, muốn xóa nó đi. Nhưng không ngờ thần niệm của hắn không cách nào phong tỏa được ấn ký, thậm chí còn khiến nó càng mờ nhạt hơn, dường như sắp hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể luôn rồi.
Địch Cửu tiếp tục vận chuyển Tinh Hà Quyết, đồng thời dùng thần niệm chạm tới viên đá màu xám trong thức hải.
Ngay lập tức hắn cảm nhận được thần niệm ấn ký nhàn nhạt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, vốn trước đó Địch Cửu còn không cách nào động chạm được, thì bây giờ hắn đã có thể dễ dàng lấy nó ra khỏi cơ thể.
Địch Cửu vội vàng lấy thêm một cái phi hành pháp khí ra, ném ấn ký lên đó rồi đặt một đám linh thạch vào để nó tự động bay về một hướng khác.
Cho đến khi phi hành pháp khí mang theo ấn ký bay khuất khỏi tầm mắt Địch Cửu thì cảm giác bị uy hiếp đáng sợ nãy giờ mới dần biến mất.