Ngọc giản này có cấm chế, muốn đọc nội dung bên trong thì trước đó phải phá vỡ cấm chế cái đã.
Địch Cửu là trận pháp Đại sư cấp năm, cấm chế này cũng là cấp năm, bởi vậy nên hắn muốn phá nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Địch Cửu dùng nửa ngày đã mở được ngọc giản, nội dung bên trong rất đầy đủ, hẳn là hắn có thể học được, điều này khiến hắn cực kỳ vui mừng.
Tuy nhiên, chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ sau, Địch Cửu đã thất vọng đặt ngọc giản xuống.
Môn thần thông này thật sự quá yếu, có học cũng chẳng có tác dụng gì, thảo nào gọi nó là “thần thông” nhưng lại đem ra bán ra ngoài.
Sinh Cơ Liễm Tức nghĩa là giữ lại một hơi thở cuối cùng. Nếu như đấy là giúp bản thân sống sót thì sẽ vô cùng giá trị, đằng này lại là giữ lại mạng sống của sủng vật, “vật nuôi” của Địch Cửu chỉ có mỗi Tiểu Thụ Nhân, nếu lỡ hắn bỏ mình thì Tiểu Thụ Nhân cũng buộc phải đi theo, vậy coi như “thần thông” gì đấy đều là thứ vô dụng cả còn gì.
Đúng lúc Địch Cửu đang định vứt ngọc giản vào nhẫn trữ vật, hắn chợt nhớ tới một việc, thời điểm còn ở Tiên Nữ Tinh, hắn đã từng lấy được một cái pháp bảo tàn phiến có sinh cơ. Từ đó đến nay, dù tu vi và kiến thức của Địch Cửu đã tăng lên rất nhiều nhưng vẫn chưa thể tìm được nguyên nhân vì sao sinh cơ lại xuất hiện trên mảnh tàn phiến đó.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là nó đã được người khác dùng thần thông tương tự như Sinh Cơ Liễm Tức che giấu, trải qua thời gian quá lâu, thần thông có sơ hở khiến Địch Cửu cảm nhận được tia sinh cơ ấy.
Nghĩ vậy nên Địch Cửu bắt đầu tập trung lôi pháp bảo tàn phiến ra, đồng thời kỹ lưỡng nghiên cứu lại Sinh Cơ Liễm Tức một phen. Nếu may mắn mà hắn phán đoán chính xác, có thứ gì đó được giấu trong này, vậy chẳng phải là kiếm bộn rồi ư?
Khi Địch Cửu nghiêm túc thì tốc độ học tập của hắn rất thần tốc, không có người sánh bằng. Sau vài ngày, Địch Cửu đã nhập môn, sau nửa tháng, hắn đã có thể sơ bộ thi triển Sinh Cơ Liễm Tức.
Địch Cửu luyện môn thần thông này chỉ là vì nghiên cứu pháp bảo tàn phiến cho nên không cần phải luyện cho thành thục.
Có vài thứ ở ngay trước mặt bạn, nhưng nếu không biết bí quyết thì nó xa tận chân trời. Trường hợp của Địch Cửu chính là như vậy, trước đây dù hắn dùng thần niệm dò xét kĩ đến mấy thì vẫn chẳng thể phát hiện gì, giờ đây, hắn chỉ vừa cầm pháp bảo tàn phiến lên thì lập tức cảm nhận được manh mối của nó rồi.
Đúng như Địch Cửu đã đoán, miếng tàn phiến đấy bị ai đó dùng thần thông tương tự như Sinh Cơ Liễm Tức giấu đi, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu hoặc là do một nguyên nhân nào khác nên đã để lộ sinh cơ ra ngoài.
Địch Cửu bắt đầu dựa theo chỗ sơ hở mà phá giải, do tu vi của hắn mới chỉ đạt đến Trúc Cơ, hơn nữa thần thông cũng chỉ vừa học được, nên mất đến ba ngày hắn mới thành công.
Bên trong pháp bảo tàn phiến là một cấm chế rất lợi hại, may mà nó có chỗ hở, nếu không dù Địch Cửu có là trận pháp Đại sư cấp chín e là vẫn không đủ khả năng mở cấm chế.
Tuy nhiên khi thấy được thứ ẩn nấp trong pháp bảo tàn phiến rồi thì Địch Cửu lại cực kỳ thất vọng, đó chỉ là một con côn trùng màu đen lớn khoảng hạt đậu mà thôi.
Nó có sáu chân, trên đầu có sừng, lớp vỏ màu đen bóng.
Địch Cửu còn tưởng là thứ gì kinh thiên động địa nên mới được giấu kĩ như vậy, té ra chỉ là một con bọ hung.
Khí tức con bọ hung này cực kì yếu ớt, tựa như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể chết ngay lập tức vậy. Địch Cửu do dự hồi lâu không biết có nên vứt nó đi hay không.
Theo lý thuyết, người khác đã cẩn thận giấu nó đi như vậy thì có lẽ con bọ hung này không hề đơn giản như bề ngoài, nhưng biết đâu lại có vài kẻ rảnh rỗi phong ấn một con bọ hung bình thường vào pháp bảo tàn phiến thì sao? Trường hợp như vậy đâu phải là hiếm.
Địch Cửu gọi Tiểu Thụ Nhân ra để nó nhìn thử:
- Gốc cây nhỏ, xem thử đây là loại côn trùng gì đi.
Tiểu Thụ Nhân nhìn trái nhìn phải một lúc, Địch Cửu thấy vậy đoán hẳn gốc cây nhỏ cũng chẳng biết con bọ hung này là loài gì. Địch Cửu đang muốn kêu thôi thì Tiểu Thụ Nhân đột nhiên cất lời:
- Con bọ hung này sắp toi rồi, đại ca cho nó một giọt máu xem có tác dụng gì không, nếu không thì hãy vứt nó đi.
Tiểu Thụ Nhân nghĩ một giọt máu chẳng phải thứ gì to tát, khi lão đại bị thương mất cả lít máu là ít, một giọt tính là gì chứ.
Địch Cửu lại không cho rằng như vậy. Nếu bọ hung không hấp thu được máu thì nó là loài bình thường, lỡ mà hấp thu được thì chưa chắc đã có tác dụng gì tốt cho hắn…
Không đúng, nó nhất định không phải bọ hung tầm thường, côn trùng bình thường không sống lâu như vậy được. Con bọ hung này đã bị nhốt không biết bao nhiêu năm rồi mà giờ vẫn chưa chết, vậy chứng minh sinh mệnh lực của nó mạnh mẽ khôn cùng.
Địch Cửu nghĩ đến đây thì nghe lời gốc cây nhỏ nhà mình, thử nhỏ một giọt máu lên người con bọ hung, chỉ trong tích tắc, giọt máu đã bị nó hấp thu sạch sẽ.
Khí tức của nó mạnh hơn rõ rệt, Địch Cửu cảm nhận được khát vọng của nó, con bọ này đang cần thêm máu.
Qua một lát, thần niệm Địch Cửu đột ngột bắt được một tín hiệu quen thuộc.
Con bọ ấy muốn nhận hắn làm chủ, tín hiệu này Địch Cửu đã từng cảm thụ được lúc thu phục Tiểu Thụ Nhân.
Địch Cửu hơi chần chừ, không biết có nên thu thêm một con bọ hung làm sủng vật hay không, dù gì thì bọ hung vẫn nổi tiếng với việc ăn…
Có lẽ là đợi mãi mà thấy Địch Cửu vẫn không chịu nhận nó làm sủng vật, bọ hung bắt đầu cảm thấy mất mác và đau lòng.
Cảm giác mất mác này tương tự như lúc Địch Cửu kiểm tra không có võ linh căn, và cả khi hắn bị Chân Mạn từ chối vậy…
Địch Cửu thở dài, cho một cái thần niệm ấn ký qua, hắn và con bọ này lại có cảnh ngộ giống nhau sao?
Bọ hung nhận lấy thần niệm của Địch Cửu, lập tức vui vẻ hẳn lên. Hắn móc một quả sinh cơ ném cho Tiểu Thụ Nhân rồi dặn dò:
- Mang nó vào dược viên chăm sóc cho tốt, nếu nó chết mất là ngươi chịu trách nhiệm đó.
- Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt mà.
Lúc trước Tiểu Thụ Nhân có thể chịu được cô đơn vì nó chỉ là một gốc cây, hiện tại nó đã hóa hình thành thụ linh rồi, được đi theo Địch Cửu thấy rất nhiều chỗ phồn hoa, bây giờ mỗi ngày đều phải cắm mặt trong dược viên làm nó buồn đến sắp nổi mốc luôn mất.
May mà có thêm con côn trùng này, tốt xấu gì cũng có thêm đối tượng để trò chuyện.
Địch Cửu không phải lần nào cũng may mắn lấy được đồ tốt, ngoại trừ thần thông Sinh Cơ Liễm Tức và một con bọ thì chẳng có thứ gì đáng để chú ý cả.
Địch Cửu dịch dung thành một tu sĩ bình thường, sau đó quyết định khởi hành tới Thiên Mạc bí cảnh.
Thiên Mạc ở đâu, làm sao vào bí cảnh, Địch Cửu hoàn toàn không biết chút nào hết, tuy nhiên hắn vẫn không hề lo lắng, tất cả mọi người đều đang nói về việc này, hẳn là sẽ có chỗ bán ngọc giản giới thiệu về Thiên Mạc bí cảnh mà thôi.
Dù Dung Biên phường thị rất nhỏ nhưng vẫn có chỗ bán ngọc giản, Địch Cửu tùy tiện mua vài miếng có liên quan tới Thiên Mạc bí cảnh rồi rời khỏi phường thị.
Tại lối ra, Địch Cửu chợt trông thấy một bảng tin tìm tổ đội.
Hắn còn chưa kịp đọc kỹ ghi chép trên đó thì một nam tu sĩ trẻ tuổi đã đi tới trước mặt, chắp tay nói:
- Xin chào, có phải vị bằng hữu này đang muốn đi đến Thiên Mạc bí cảnh không?
- Đúng vậy.
Địch Cửu gật đầu, hắn nhìn ra người này chỉ mới đạt đến tu vi Trúc Cơ tầng hai.
Nam tu sĩ trẻ tuổi nọ lại tiếp tục nói:
- Bằng hữu hẳn là biết vé phi thuyền đi Thiên Mạc bí cảnh cực kỳ đắt, tu sĩ bình thường không thể mua nổi vé phòng riêng trong đó. Phòng tập thể thì chẳng những không an toàn mà lại vô cùng thiếu riêng tư. Hay là bằng hữu cùng đi với chúng ta đi, đội chúng ta dùng chung một phòng riêng, sau này cũng tiện quan tâm, chiếu cố lẫn nhau.
- Ồ, bên các người còn có ai nữa?
Người kia chỉ một nam, hai nữ đang đứng gần đó rồi chủ động giới thiệu:
- Ta tên là Trịnh Phi Sinh, kia là Băng sư muội, Tề Thiển sư muội và Uông sư đệ.
Địch Cửu cảm thấy người gọi là Băng sư muội này trông hơi quen quen, hình như là hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.