Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 125: Lập Thành Tổ Đội

Chương 125: Lập Thành Tổ Đội





- Một người thì không thể tiến vào bí cảnh ư?

Vừa mới mua xong ngọc giản, Địch Cửu còn chưa kịp nhìn sơ qua nội dung của nó, liền nghe được tin tức bất ngờ này.

Trịnh Phi Sinh ngạc nhiên:

- Vị bằng hữu này hẳn là còn chưa có hiểu hết về bí cảnh Thiên Mạc rồi, đúng không? Bí cảnh nằm ở nơi xa nhất về phía tây của Cực Dạ đại lục, từ trước đến nay, xem như là tu sĩ ở cấp bậc Kim Đan, muốn một mình tiến vào đó cũng là chuyện cửu tử nhất sinh. Nói một cách khác, cho dù huynh dám đi một mình thì cũng rất dễ dàng bị lạc đường. Ở Ngâm Sa thành mỗi tháng chỉ có một chiếc thuyền dùng để di chuyển mà thôi, này là do bí cảnh Thiên Mạc sắp mở ra mới có thể như vậy đó, bằng không, cho dù mất mấy năm cũng chưa chắc nhìn thấy được một góc của chiếc thuyền nữa là.

Nguyên lai để đi đến Thiên Mạc từ Ngâm Sa thành thì phải ngồi thuyền, tin tức này thập phần hữu dụng đối với tình hình hiện giờ của Địch Cửu.

- Vậy muốn có một chỗ trên thuyền phải tốn bao nhiêu linh thạch?

Hắn đoán chừng giá cả chắc chắn sẽ không thấp đâu, nếu thấp quá, mấy người trước mặt đây cũng sẽ chẳng phải ghép thành tổ đội làm gì.

Trịnh Phi nghe xong câu hỏi của Địch Cửu bèn thở dài một hơi rồi nói:

- Nếu ở phòng chung thì cũng không quá đắt, chỉ tốn một vạn linh thạch trung phẩm thôi…

- Thế mà không đắt sao?

Địch Cửu kinh hô.

Con số này đối với hắn hiện tại mà nói chỉ là một con số rất nhỏ, bởi vì hắn vừa mới vơ vét được lượng tài sản khổng lồ ở Thích Gia Thương Lâu. Thế nhưng đối với tu sĩ bình thường, vô luận có phải là tán tu hay không, thì đấy cũng là một khoảng cực kỳ lớn.

Trịnh Phi bật cười:

- Huynh còn than đắt ư? Giá này đã là rất tốt rồi đấy. Muốn ở một phòng ít người hơn thì giá vé phải lên đến năm ngàn linh thạch thượng phẩm lận cơ, phòng đơn thậm chí còn tốn tới hai vạn linh thạch thượng phẩm đấy. Nếu huynh còn muốn có thêm một gian thạch thất riêng để tu luyện, vậy tổng cộng phải chi ít nhất bốn vạn linh thạch thượng phẩm. Chúng ta có năm ngươi, thuê một căn phòng đơn là được, chia ra mỗi người khoảng tám ngàn tám linh thạch thượng phẩm.

Địch Cửu cũng không phải người ngốc nghếch chưa trải sự đời, phòng đơn trong miệng Trịnh Phi kỳ thật cũng chỉ là một căn phòng bình thường như trong khách điếm mà thôi. Chỉ có những tu sĩ giàu có chịu bỏ một lượng lớn linh thạch thì mới có thể thuê được một gian phòng thượng đẳng có phòng khách, phòng cho sủng vật, phòng tu luyện và luyện đan.

- Trịnh đạo hữu, ta nghe nói muốn đi vào bí cảnh Thiên Mạc chỉ có một số lượng người nhất định, phải có tên trong danh sách mới được. Rất nhiều tông môn lớn đều tới đó cạnh tranh nhằm tranh lấy một chỗ. Vì sao người bình thường lại tốn một số lớn linh thạch để đi tới Thiên Mạc làm gì?

Địch Cửu theo bản năng hỏi một câu.

Một lần nữa, Trịnh Phi không nhịn được, kinh ngạc nói.

- Chẳng lẽ huynh đến Thiên Mạc không phải vì tham quan thôi à?

Địch Cửu biết mình hỏi thừa nữa rồi, sở dĩ hắn hỏi như vậy, đó là bởi vì hắn có ngọc bài Thiên Mạc, có đủ tư cách tiến vào trong bí cảnh. Thế nên nghe người kia bảo vậy chỉ đành đáp:

- Ta nghe nói vào lúc bí cảnh vừa mở ra, có một số ít tán tu có thể tiến vào, ta cũng muốn thử xem số mình có may mắn hay không.

Câu này là Địch Cửu nói bậy nói bạ, chứ hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói qua chuyện đó cả.

- Ha ha, nếu huynh nghĩ vậy thì hẳn sẽ thất vọng rồi. Thiên Mạc đúng thật là có đài thi đấu dành cho tán tu, thế nhưng danh sách những ai được chọn đều có sẵn cả rồi, thi cũng chỉ là làm cho có mà thôi. Chỉ có những người không biết gì mới lên đó thi đấu, cho dù huynh có thắng thì cũng không sống lâu nổi đâu.

Đáp lời không phải là Trịnh Phi Sinh mà là vị Uông sư đệ kia.

Người này trông thấy sư huynh của mình cùng Địch Cửu trò chuyện quá lâu, cho nên mới đến gần xem sao. Cô nàng Băng sư muội còn lại cũng tò mò tiến tới.

Trịnh Phi Sinh nghe xong liền thận trọng giải thích:

- Uông sư đệ nói không sai, huynh cũng đừng đánh chủ ý lên danh sách tán tu nữa, kỳ thật lần này Thiên Mạc còn có Hội đấu giá và Hội trao đổi bảo vật nữa, nhưng ta khuyên huynh đừng nên nghĩ tới những nơi này. Cũng giống như việc chúng ta có đủ khả năng ngồi thuyền đến Thiên Mạc vậy, không nên để lộ việc mình giàu có cho người khác biết, chỉ đem tới tai họa và nguy cơ cho huynh mà thôi. Huống hồ người quản thuyền sẽ không quan tâm về việc hành khách đánh nhau, nếu xui xẻo đ-ng phải chuyện cũng chỉ có thể tự nhận mình không may. Ta quan sát thấy huynh là người bên trong một gia tộc lớn, hẳn cũng sẽ hiểu những đạo lý này.

Nghe xong, Địch Cửu bèn mỉm cười đáp:

- Không sai, Địch gia ta tuy không phải là một đại gia tộc tại tu chân giới, nhưng cũng không phải là hạng tép riu mà ai cũng chà đạp được.

- Không biết có thể gọi huynh như thế nào đây?

Nghe thấy Địch Cửu tự giới thiệu mình là người của đại gia tộc, Trịnh Phi Sinh bèn tò mò hỏi.

- Rất hân hạnh, ta tên là Địch Tử Mặc.

Thần niệm Địch Cửu cũng đã quét qua xong cái ngọc giản vừa mua được, biết đến bên ngoài bí cảnh hiện giờ là tình huống như thế nào rồi.

Từ lúc bí cảnh Thiên Mạc bắt đầu mở ra, bên ngoài bí cảnh sẽ xuất hiện một nơi có vô số linh thảo trân quý cùng với khoáng thạch hiếm có. Thậm chí có vài người đã từng nhìn thấy cảnh vật có vô số bảo bối ở bên trong bí cảnh nữa kìa.

- Uông sư đệ gọi là Uông Tranh, hắn và Cảnh Mặt Băng sư muội đều là đệ tử của Chân Ly Kiếm Phái. Ta và Tề Thiển sư muội đến từ Nghê Côn phái, lúc đầu Băng sư muội vốn có thể dùng phi thuyền của tông môn để tới thẳng Thiên Mạc luôn, nhưng bởi vì chúng ta muốn luyện tập thêm, cho nên mới bỏ qua, đến đây ngồi thuyền này.

Dường như cảm nhận được Địch Cửu có ý định lập tổ đội cùng với bọn họ, thế nên Trịnh Phi Sinh bèn nhiệt tình giới thiệu tường tận hơn về tình huống của nhóm mình.

Địch Cửu biết rõ Chân Ly Kiếm Phái và Nghê Công phái đều là một trong những môn phái nhất lưu tại Cực Dạ đại lục, lúc trước hắn đã từng muốn tham gia tuyển chọn đệ tử của bọn họ, chỉ là linh căn hắn còn chưa phục hồi nên không được chọn.

Cô gái Cảnh Mạt Băng kia Địch Cửu có chút ấn tượng, hẳn là người của Cảnh gia, đoán chừng là tỷ tỷ hoặc muội muội của Cảnh Mạt Song cũng nên.

Sở dĩ hắn có cảm giác quen thuộc là bởi vì lúc trước khi còn ở nhờ trong viện của Cảnh Mạt Song, hắn đã từng nhìn thấy bóng lưng của Cảnh Mạt Băng đi ngang qua viện.

Địch Cửu khẳng định Cảnh Mạt Băng đã gia nhập Chân Ly Kiếm Phái từ rất sớm rồi, còn sớm hơn so với thời gian Cảnh Mạt Song gia nhập Tinh Hà phái nữa. Bằng không, chỉ với ba năm mà muốn tiến vào Trúc Cơ là việc tuyệt đối không có khả năng, không phải ai cũng may mắn sở hữu được Ẩn Thạch như hắn cả (tảng đá màu xám). Còn về Cảnh Kích là do được hắn hỗ trợ cùng với việc linh căn của y cũng thuộc dạng thượng thừa, nên mới có được thành tựu như bây giờ.

Không biết có phải cảm thấy Địch Cửu không đủ tư cách nói chuyện cùng mình hay không, mà thái độ của Cảnh Mạt Băng đối với hắn có chút lạnh nhạt, thậm chứ ngay cả nhìn một cái cũng lười. Ngược lại, Tề Thiển lại vô cùng nhiệt tình kêu hắn là Mặc sư huynh.

Địch Cửu không nhịn được suy đoán quan hệ thật sự của Cảnh Mạt Băng và Cảnh Mạt Song là như thế nào. Nếu quan hệ tốt, Cảnh Mạt Song tuyệt đối sẽ không cường điệu nói với hắn tên của nàng là Song chứ không phải Sương. Mà hiện giờ Cảnh Mạt Băng không ngó ngàng gì đến hắn thế này, hắn đương nhiên sẽ không rảnh mà đi dây vào rồi.

- Tử Mặc huynh, nếu không huynh đi cùng bọn ta đi.

Trịnh Phi Sinh cũng học theo Tề Thiển, xưng hô so với nãy giờ càng thêm mấy phần nhiệt tình.

- Cũng được, so ra vẫn tốt hơn ngồi chung với nhiều người, mà giá cả cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, chúng ta cùng đi thôi.

Địch Cửu không chút do dự đồng ý với yêu cầu của Trịnh Phi Sinh.

Chí ít hắn cảm thấy câu này của Trịnh Phi Sinh thập phần chính xác, nếu hắn đơn độc thuê hẳn một gian phòng, rất có khả năng sẽ bị những người có ý đồ xấu để mắt tới.

Đổi thành nơi khác, Địch Cửu không thèm sợ mấy chuyện vớ vẩn như vậy. Thế nhưng ở những nơi hỗn tạp như thế này, hắn vẫn nên khiêm tốn lại thì hơn. Vạn nhất bị người khác nắm được nhược điểm rồi dẫn cường giả Nguyên Hồn của Thích gia tới, vậy hắn khẳng định sẽ thảm rồi.

- Tốt, Tử Mặc huynh quả là người hào sảng mà.

Trịnh Phi Sinh mừng rỡ không thôi. Tại phường thị nhỏ nhoi xa xôi này mà vẫn có người nguyện ý cùng tổ đội với đám người tu vi Trúc Cơ sơ kỳ như bọn họ thật đúng là rất khó tìm. Lúc đầu bọn họ tính nếu không tìm thấy ai thì bốn người sẽ cùng nhau thuê một gian phòng. Thế nhưng nói là nói vậy thôi, chi một lần hết hơn vạn thượng phẩm linh thạch thì có chút làm khó họ rồi.

Trịnh Phi Sinh quả thật không biết Địch Cửu chỉ còn cách một khoảng nhỏ nữa là đã bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, nếu biết được, y tuyệt đối sẽ không mời Địch Cửu lập thành tổ đội cùng với mình đâu.

...

Khoảng cách từ Ngâm Sa Thành tới Thiên Mạc không phải là quá xa, nếu Trịnh Phi Sinh sử dụng Phi thuyền Thượng phẩm Pháp khí cũng chỉ mất nửa ngày là tới.

Bên ngoài Ngâm Sa thành, một chiếc phi thuyền Cực Vô Phách đang đậu. Bất luận là người nào đến nơi này đều không thể không nhìn thấy nó được.

- Cái phi thuyền ấy chính là thuyền đi tới Thiên Mạc, chỉ mất vài ngày mà thôi. Hiện giờ chúng ta đi mua vé tàu trước, sau đó lại sắm thêm vài món đồ cần thiết nữa. Nếu không đợi đến lúc lên tới thuyền, giá đồ trên đó đắt gấp năm đến mười ở ngoài lận đấy.

Tu vi Trịnh Phi Sinh ở trong đám bọn họ là cao nhất - Trúc cơ tầng hai, thế nên mỗi lần ra quyết định gì đều do y nói chuyện cả.

- Ta đi mua vé tàu, mỗi người đưa ta tám ngàn tám linh thạch thượng phẩm nhé.

Nói xong, Trịnh Phi Sinh bèn nhìn Địch Cửu giải thích:

- Mỗi người phải đưa thêm tám trăm linh thạch thượng phẩm là vì khi chúng ta lên thuyền sẽ phải mua thêm một cái giường chung với vé tàu nữa, nếu không sẽ không được tiến vào.

Địch Cửu đoán chừng là do Trịnh Phi Sinh sợ hắn không muốn đưa thêm, tám chín ngàn tử linh thạch thượng phẩm đối với hắn hiện giờ mà nói cũng không tính là vấn đề gì to lớn. Cho nên hắn cũng không có ý định cù cưa gì mà thoải mái cầm một cái bao to ra đưa cho Trịnh Phi Sinh, bên trong vừa đủ tám ngàn tám linh thạch thượng phẩm.

- Tử Mặc huynh thật là sảng khoái.

Trịnh Phi sinh giơ ngón cái lên khen ngợi Địch Cửu, rồi tranh thủ thu linh thạch của những người khác, cất bước đi mua vé tàu.

Địch Cửu quan sát thấy bên ngoài phòng bán vé có đề một cái bảng giá, mà trong đó đúng là có một gian phòng bao lớn phải tốn bốn vạn linh thạch thượng phẩm mới mua được, mà giá bốn vạn linh thạch thượng phẩm đã là loại rẻ nhất rồi.

Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ vì cái gì mà đám người Trịnh Phi Sinh không muốn tìm người ở đây. Xung quanh rồng rắn hỗn tạp, muốn tìm một người trung thực để hợp tác quả thật rất khó.

Mà hiệu suất làm việc của Trịnh Phi Sinh cũng khá cao, rất nhanh y đã mua được vé tàu. Mặc dù có rất nhiều người muốn đi tới Thiên Mạc, thế nhưng mỗi tháng Ngâm Sa thành đều sẽ có một chiếc khởi hành, thế nên mọi người cũng không quá khẩn trương.

Trịnh Phi Sinh đi tới, đưa một vé tàu có kèm phiếu nhận giường cho Địch Cửu rồi cười bảo:

- Tử Mặc huynh, vé phòng lớn của chúng ta là gian phòng Bính số 31, tầng hai. Hiện tại chúng ta chia ra đi dạo Ngâm Sa thành để mua các vật dụng cần thiết, rồi tập họp tại gian phòng lớn trên tàu nhé!

------------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch