- Ta không đi Ngâm Sa thành đâu, chúng ta lên thuyền trước đi.
Địch Cửu chẳng có tẹo hứng thú nào muốn dạo vòng quanh Ngâm Sa thành cả, trên người hắn còn thiếu thứ gì đâu chứ? Thích Gia Thương Lâu đã “cung cấp” đủ cho hắn hết rồi, cần gì phải mua sắm thêm nữa chứ.
Địch Cửu vừa nói xong liền nhìn thấy thần sắc Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh hình như không tốt lắm, hắn hơi nghi hoặc, mình có đi dạo hay không thì có liên quan gì tới bọn họ đâu nhỉ, bày sắc mặt ấy ra cho ai nhìn?
Trịnh Phi Sinh hơi ngây người, sau đó lập tức giảng hòa bầu không khí đột nhiên trầm xuống này:
- Đã như vậy thì mọi người cùng nhau đến nhận phòng rồi mỗi người tự do hoạt động nhé.
Nghe Trịnh Phi Sinh nói vậy, Địch Cửu liền hiểu ra ngọn ngành. Hóa ra Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh lòng dạ tiểu nhân, tưởng hắn muốn đến trước để giành phòng tốt.
Địch Cửu cũng lười vạch trần, hắn vốn muốn đến xem phòng chung có bộ dáng như thế nào, nếu như ổn vậy dùng chung cũng không thành vấn đề gì.
Sau khi nhóm năm người bước vào phi thuyền, Địch Cửu liền dùng thần niệm quét xung quanh một lượt.
Lúc nhìn thấy tình huống khu ở chung, Địch Cửu lập tức hiểu ra tại sao mấy người Trịnh Phi Sinh lại nhịn đau góp tiền thuê một căn phòng lớn như vậy.
Khu ở chung lầu một cực kỳ ồn ào, huyên náo, ấy là lúc này còn chưa đến thời gian khởi hành đâu đấy. Không chỉ thế, hắn thậm chí còn nhìn thấy lối vào khu đó có vết máu, hẳn không lâu trước đây vừa có người xảy ra xung đột.
10.000 linh thạch trung phẩm để ở một nơi như thế này quả thật hơi thiếu an toàn.
Gian phòng Bính số 31 tầng hai cũng không phải quá tốt, bất quá so với khu tập thể dưới kia đã tốt hơn gấp chục lần rồi.
Lúc đầu Địch Cửu còn muốn dùng linh thạch thuê riêng hẳn một gian phòng, nhưng ngẫm lại hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ ấy. Một tên thiếu gia trong gia tộc tu chân cũng không thể nào có nhiều linh thạch như vậy được. Nếu như vung tay quá trán rất dễ bị người khác chú ý đến.
- Gian phòng này không tồi chút nào.
Mấy người vừa bước vào, Tề Thiển lập tức mừng rỡ kêu lên. Dù Địch Cửu chỉ vừa tiếp xúc với Tề Thiển chưa được bao lâu nhưng hắn đại khái đoán được rằng nàng là một người rất dễ thỏa mãn.
Nói gian phòng quả nhiên không sai, không gian rộng rãi khá thoải mái, phòng khách và tu luyện chủ thất là hai nơi lớn nhất.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về Trịnh Phi Sinh, ai cũng muốn mình có thể ở trong tu luyện chủ thất, nhưng nơi đó chỉ có thể ở một người, hiện tại xem xét nên để ai vào là tốt nhất.
Trịnh Phi Sinh ho khan:
- Tổ chúng ta đều là sư huynh sư muội, cũng xem như bằng hữu đồng tâm hiệp lực. Băng sư muội là đệ tử hạch tâm của Chân Ly Kiếm Tông, lần này cũng là bởi vì cùng chúng ta ra ngoài nên mới chậm trễ thời gian đi Thiên Mạc, ta muốn để tu luyện chủ thất cho Băng sư muội. Ý các vị như thế nào?
Uông Tranh và Tề Thiển đều chủ động nói mình không có ý kiến gì, Địch Cửu không muốn làm chim đầu đàn nên chỉ im lặng, không phản đối cũng chẳng đồng tình.
Địch Cửu còn tưởng Cảnh Mạt Băng sẽ chủ động đứng ra đưa đẩy một phen, nhưng làm hắn kinh ngạc là cô nàng đối với việc này lại tỏ vẻ đương nhiên phải thế, sau khi nàng ôm quyền cảm tạ ba người Trịnh Phi Sinh liền trực tiếp đi vào tu luyện chủ thất.
Là da mặt nữ nhân này dày hay là nàng cảm thấy mình hiển nhiên phải được ưu tiên ở trong phòng tu luyện chủ thất vậy? Vô luận là lý do nào thì Địch Cửu cũng cảm thấy Cảnh Mạt Băng rất thích hợp sinh tồn trong tu chân giới. Da mặt nàng ta còn dày hơn hắn lúc còn ở thành phố Minh Châu nữa.
- Tử Mặc đạo hữu, huynh...
Thấy Địch Cửu không nói gì, Trịnh Phi Sinh liền chủ động hỏi thăm. Địch Cửu nãy giờ vẫn im lặng, hẳn là không đồng ý để Cảnh Mạt Băng vào tu luyện chủ thất.
Thấy Trịnh Phi Sinh ngập ngừng, Địch Cửu bèn ôm quyền nhẹ giọng bảo:
- Ta sẽ đến phòng tu luyện phụ. Ta cảm giác dường như mình sắp đột phá cho nên khoảng thời gian này sẽ không ra ngoài đâu.
Phòng tu luyện phụ không hẳn tốt hơn phòng khách, nhưng Địch Cửu lại không muốn mình ở trong phòng tu luyện dành cho sủng vật, càng không muốn dùng chung phòng khách với người khác.
- Được, vậy Tử Mặc đạo hữu đến phòng tu luyện phụ đi. Uông sư đệ, đệ thì sao?
Trịnh Phi Sinh quay sang hỏi Uông Tranh.
Việc này này khiến Địch Cửu đối với Trịnh Phi Sinh sinh ra vài phần hảo cảm, so với Cảnh Mạt Băng ích kỷ, Trịnh Phi Sinh này còn biết cân nhắc chu toàn hơn.
Uông Tranh chỉ chỉ phòng tu luyện thứ ba nói:
- Vậy để đệ ở phòng tu luyện phụ thứ hai nhé.
Đó là phòng tu luyện dành cho sủng vật, nhưng diện tích so với phòng tu luyện phụ cũng không thua kém bao nhiêu.
- Được, đã như vậy thì ta và Tề Thiển sư muội sẽ ngăn cách phòng khách ra.
Trịnh Phi Sinh thoải mái đồng ý.
Tề Thiển rất dễ nói chuyện, nàng vui vẻ nói:
- Linh khí trên thuyền này rất sung túc, sau khi đến Thiên Mạc, muội nhất định sẽ bước vào Trúc Cơ tầng hai cho xem.
. . .
Địch Cửu vừa đến phòng tu luyện phụ liền bày ra một lớp cấm chế, sau đó bố trí một cái Ẩn Linh trận và một cái Phòng Ngự Trận xung quanh.
Căn cứ vào tin tức hắn biết được thì từ Ngâm Sa thành đến Thiên Mạc cần khoảng thời gian sáu tháng. Hắn muốn trong vòng sáu tháng phải bước được vào Trúc Cơ tầng bảy.
Từng đống linh thạch được Địch Cửu lấy ra, hắn bắt đầu điên cuồng tu luyện. Lấy trình độ Trận Đạo của hắn hiện tại, cho dù động tĩnh lúc tu luyện có lớn đi nữa nhưng có Ẩn Linh pháp trận thì người bên ngoài căn bản không phát hiện ra được.
Mấy ngày thoáng chốc trôi qua, Địch Cửu ở bên trong nhưng vẫn có thể cảm giác được phi thuyền đã bắt đầu khởi hành.
Trước khi Địch Cửu bước vào phòng tu luyện đã nói rằng mình muốn bế quan, đám người Trịnh Phi Sinh xem như biết điều, không có ai đến quấy rầy hắn cả.
Địch Cửu vận chuyển chu thiên hình thành tinh không mạch luyện hóa đống tinh thạch thành linh khí tinh khiết, những linh khí này không ngừng bổ sung cho chân nguyên của hắn. Cứ mỗi một ngày trôi qua, tinh không trong cơ thể Địch Cửu càng rõ ràng hơn một chút, tu vi của hắn cũng nhờ thế mà càng thêm hùng hậu.
Hai tháng thấm thoắt trôi qua, một đạo khí tức chân nguyên mạnh mẽ xông phá gông cùm xiềng xích Trúc Cơ tầng sáu, làm cho Địch Cửu thuận lợi bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy.
Do tinh không mạch cường hãn nên Địch Cửu không cần tốn qua nhiều thời gian, một bước đột phá Trúc Cơ tầng bảy, tu vi liền vững chắc.
Địch Cửu lần nữa lấy ra một đống linh thạch, trên người hắn chỉ có Trúc Cơ chân hỏa, học tập luyện khí chẳng có hiệu quả bao nhiêu, còn không bằng tiếp tục tu luyện.
Địch Cửu còn chưa kịp bắt đầu tu luyện thì cấm chế ngoài cửa đã bị dao động một chút.
Địch Cửu hơi nhíu mày, lúc trước khi bế quan hắn đã nói rõ đừng quấy rầy hắn rồi, ai lại đ-ng vào cấm chế của hắn nhỉ? Hắn dùng thần niệm quét ra xem thử, bên ngoài đang đứng ba người, Tề Thiển, Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh. Người đ-ng vào cấm chế chính là Tề Thiển.
Nếu như Uông Tranh hoặc Cảnh Mạt Băng dám đ-ng vào cấm chế, hắn nhất định sẽ mượn danh nghĩa thiếu gia tu chân nổi bão một phen. Thế nhưng là Tề Thiển - người hắn khá có hảo cảm, thì Địch Cửu không thấy tức giận mấy.
Thu hồi linh thạch, thi triển Khứ Trần Quyết, Địch Cửu mở cấm chế ra khỏi phòng tu luyện.
- Tề Thiển sư muội, ta đang bế quan mà, muội tìm ta có chuyện gì không?
Địch Cửu mặc dù sẽ không sinh khí đối với Tề Thiển, nhưng lúc hắn đang bế quan lại gọi hắn ra ngoài, vấn đề này vẫn phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Tề Thiển sợ hãi đáp:
- Thành thật xin lỗi Tử Mặc sư huynh, muội không còn cách nào nên mới quấy rầy sư huynh tu luyện...
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của Tề Thiển, Địch Cửu vô cùng ngạc nhiên:
- Tất cả mọi người đều cùng tổ đội đi Thiên Mạc, nếu có cần giúp đỡ gì thì cứ đến nói với ta. Đúng rồi, Trịnh đạo hữu đâu?
Tề Thiển lau dòng nước mắt ứa ra không ngừng, lắp bắp đáp:
- Sinh sư huynh… Sinh sư huynh xảy ra chuyện rồi, muội không tìm được người đến giúp...
- Cụ thể là chuyện gì?
Địch Cửu hơi nghi hoặc, lúc ở trên thuyền, Trịnh Phi Sinh đã nhắc nhở mọi người không có việc gì thì không nên tùy tiện ra ngoài, bởi vì trên thuyền thường xuyên phát sinh tranh chấp cơ mà.
Nếu Trịnh Phi Sinh có thể nhắc nhở người khác, vậy tại sao y lại là người xảy ra chuyện cơ chứ? Địch Cửu không tin Trịnh Phi Sinh đang bế quan tu luyện còn có thể gặp phải vấn đề gì.
- Buổi sáng Sinh sư huynh nói cho muội biết, huynh ấy nhận được tin tức trên thuyền xuất hiện Trúc Chân Đan. Sư huynh sắp đột phá Trúc Cơ tầng ba rồi, nếu có Trúc Chân Đan, chỉ cần một viên thôi thì huynh ấy liền có thể đột phá, cho nên sư huynh mới đi tìm mua thử. Thế nhưng huynh ấy đi suốt mấy canh giờ rồi. Mãi đến chiều nay mà tin tức muội truyền cho huynh ấy vẫn không có hồi âm, muội sốt ruột quá bèn chạy đến phường thị trên thuyền xem thử thì mới biết được Sinh sư huynh đã xảy ra chuyện...
Ngữ khí Tề Thiển rất sợ hãi.
- Xảy ra chuyện gì?
Địch Cửu đã mơ hồ đoán được vấn đề.
Trúc Chân Đan đích thị là đan dược Trịnh Phi Sinh đang cần gấp, Trịnh Phi Sinh đi cầu mua Trúc Chân Đan cũng chẳng có gì lạ. Kỳ lạ là người phát tin tức cho Trịnh Phi Sinh là ai, tại sao người kia lại biết Trịnh Phi Sinh đang cần đan dược gì?
- Muội đi hỏi mới biết được, Sinh sư huynh không có đi mua Trúc Chân Đan mà lại đi mua Tinh Chân Thảo, kết quả không biết là do nguyên nhân gì mà bị người ta đả thương chế trụ, cần 10 vạn linh thạch thượng phẩm mới có thể chuộc về.
Tề Thiển kể đến đây thì nghẹn ngào khóc nức nở, không có cách nào nói tiếp được nữa.
Đừng nhìn bọn họ ở trong gian phòng 40.000 linh thạch thượng phẩm mà lầm, trên thực tế những linh thạch này đều là do bọn họ để dành rất lâu. Hiện tại muốn 10 vạn linh thạch, tạm thời không nói có hay không, cho dù có thì ai sẽ nguyện ý lấy ra đây?
Vừa rồi nàng đã thử hỏi Cảnh Mạt Băng sư tỷ và Uông Tranh sư huynh, hai người bọn họ đều ngôn từ hàm súc, ngụ ý chính là không thể bỏ ra nổi nhiều linh thạch như vậy.
Nàng cũng là vạn bất đắc dĩ mới cầu xin trợ giúp từ Địch Cửu. Người quen còn chẳng nguyện ý lấy ra số linh thạch này, Địch Cửu bất quá chỉ là người mới đến thuê chung phòng mà thôi, người ta làm sao có thể chịu bỏ ra số linh thạch lớn như thế chứ?
Địch Cửu nhìn hai người Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh, bọn họ đều là đệ tử tông môn đỉnh cấp Chân Ly Kiếm Tông, nhìn hai người đó ngẫu nhiên lấy ra pháp bảo, Địch Cửu suy đoán trên người bọn họ chắc chắn vẫn còn linh thạch dự phòng.
- Nếu cần 10 vạn linh thạch thượng phẩm, vậy mọi người góp một chút đi. Các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu? Ý của ta là mọi người trước gom góp linh thạch, sau đó hỏi thăm nguyên nhân, có lẽ những linh thạch này cũng chưa chắc đã cần dùng đến đâu.
Ấn tượng Địch Cửu đối với Trịnh Phi Sinh cũng không tệ lắm, Trịnh Phi Sinh có chút thích sĩ diện, làm việc gì đều muốn ra mặt, vì muốn mọi người trong đội vừa ý y có thể chịu không ít thiệt thòi.
Dùng một câu tổng kết thì Trịnh Phi Sinh chính là loại người cực kỳ thích làm lãnh đạo.