Tên chưởng quầy béo mập mờ mịt nhìn đám người Địch Cửu, sau khi suy nghĩ một hồi thì giả bộ hồ đồ hỏi:
- Các ngươi đang nói cái gì thế, hắn bồi thường cho ta khi nào?
Trông thấy tên mập có vẻ muốn lật lọng, Địch Cửu bèn truyền âm hỏi Trịnh Phi Sinh:
- Trịnh huynh, lúc huynh đưa đồ cho gã ta thì có ghi lại hình ảnh hoặc có thứ gì làm bằng chứng không?
Hiện tại mười vạn linh thạch thượng phẩm đối với Địch Cửu mà nói hoàn toàn không hề trọng yếu, thứ mà hắn để ý chính là khối Thiên Đao Tinh Kim kia kìa. Chỉ cần lấy được Thiên Đao Tinh Kim, hắn sẽ nhanh chóng luyện chế được một thanh đao vừa ý mình. Tuy không có Tử Sa Sa phụ trợ, thế nhưng thanh đao sau khi được tạo ra vẫn sẽ là pháp bảo đỉnh cấp.
Thiên Đao Tinh Kim là vật liệu cực kỳ thích hợp để luyện chế đao khí, tuy đẳng cấp không quá cao nhưng vẫn có thể phát huy đầy đủ uy lực của nó.
- Tử Mặc, huynh yên tâm. Vì để đề phòng bọn chúng gian trá nên ta đã thu lại bằng chứng vào bên trong Ảnh Tượng Tinh Cầu, bây giờ nó đang nằm trong túi trữ vật của ta này.
Trịnh Phi Sinh nghe được vội vàng truyền âm đáp lời Địch Cửu.
Tuy rằng trong ngọc giản có nói không được đánh nhau trên phi thuyền, nhưng nếu có lý do phù hợp thì lại khác, chỉ cần nguyên nhân ngươi đưa ra là chính đáng liền có thể tự do giết chết đối phương. Mà dù ngươi là người sai cũng không sao cả, đợi người kia về chầu trời rồi không phải ngươi muốn nói gì thì nói sao.
Nếu trong tranh chấp có người không may bỏ mình, thì túi trữ vật của người đó nhất định phải được chấp sự trên thuyền kiểm tra qua một lần, sau khi chấp sự tịch thu một nửa tài sản bên trong thì người thắng mới có thể lấy đi một nửa còn lại, xem như là chiến lợi phẩm thuộc về mình. Nếu đối phương chưa chết, ai cũng không thể cướp đoạt túi trữ vật của họ được, vì lẽ đó mà túi của Trịnh Phi Sinh vẫn còn được bảo toàn hoàn hảo, không hề bị ai chạm qua.
Về phần Thiên Đao Tinh Kim là do Trịnh Phi Sinh chủ động lấy ra, nếu y thông minh một chút, khư khư chờ bọn hắn tới tiếp viện thì gã mập kia đã chẳng có khả năng đ-ng vào.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Địch Cửu mới ôm quyền, nhíu mày hỏi lại:
- Ý ngươi là trước đó Trịnh huynh hoàn toàn không đưa ngươi bất kỳ đồ vật gì hết đúng không?
- Không sai, kể từ sau khi hắn làm hỏng Ly Châu Thảo của ta xong vẫn chưa bồi thường cho ta bất kỳ thứ gì cả. Bây giờ ngươi hỏi như thế là muốn gì, tính quỵt nợ ư?
Tên mập không có chút nào sợ bọn người Địch Cửu sẽ quịt nợ, vừa cười khinh bỉ vừa đáp.
Nghe tên mập chối, Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra một, hắn chỉ sợ gã ta thừa nhận, sau đó tùy tiện lấy ra một vật gì đó không đáng tiền bồi thường cho có mới là hư chuyện.
Ngay lúc tên chưởng quầy nói xong, Địch Cửu không đợi gã ta phản ứng đã ngay lập tức nhào tới đánh một quyền lên cái đầu to của gã.
Mà một quyền này của Địch Cửu tuy không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng đủ để tên mập hoa đầu chóng mặt.
Địch Cửu tiếp tục xoay người đá một cước khiến gã ta ngã lăn quay xuống đất, sau đó liền dùng chân dẫm lên đầu gã. Từ lúc Địch Cửu động thủ cho đến khi gã nằm bẹp trên đất, tên chưởng quầy béo mập này hoàn toàn không kịp chống cự tí nào cả.
So sánh với Đại sư cấp năm như Địch Cửu, tên mập ấy chả khác nào một con kiến mà dám chống lại cao nhân. Địch Cửu chỉ dùng vài giây đã phá bỏ thành công cấm chế của túi trữ vật trên người gã rồi thuận lợi quét thần niệm qua một lượt, hiển nhiên trông thấy Thiên Đao Tinh Kim được đặt ngay ngắn ở một góc trong đó.
Thiên Đao Tinh Kim có kích thước gần bằng một cái thớt, Địch Cửu phất tay hạ một trận pháp ẩn nấp lên xung quanh nó, rồi âm thầm chuyển Thiên Đao Tinh Kim vào bên trong nhẫn trữ vật của mình. Trong một khắc ngắn ngủi ấy, tên tu sĩ Trúc cơ tầng chín liền lấy lại phản ứng, nhanh chóng đấm một quyền về phía Địch Cửu nhưng lại bị hắn xuất chưởng ngăn lại. Một chưởng này hắn dùng còn chưa tới nửa phần sức lực mà đã khiến tên kia bị đánh bay xa ra ngoài.
Thừa dịp đó, thần niệm của Địch Cửu lại tiếp tục quét hết toàn bộ túi trữ vật của tên mập, càng mừng rỡ hơn là hắn tìm thấy một góc Ly Châu Thảo trong đấy. Cây Ly Châu Thảo được đặt bên trong một chiếc hộp ngọc, bao bọc bởi một lớp cấm chế, tỏa ra một vòng sáng lấp lánh làm người nhìn vào thập phần dễ chịu.
Kiềm chế kích động trong lòng, Địch Cửu không chút do dự một lần nữa chuyển gốc linh thảo nọ vào bên trong chiếc nhẫn của mình.
Sắc mặt tên tu sĩ Trúc cơ không ngừng biến đổi, vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm Địch Cửu, một chưởng vừa rồi của hắn làm cho gã ta nhận ra được thực lực của Địch Cửu hoàn toàn không hề kém gã là bao. Đợi sau khi gã thấy được thanh thiết chùy sau lưng Địch Cửu, gã còn sợ hãi hơn nhiều, bởi một khi bị thiết chùy ấy đánh lên người thì không biết gã còn có thể giữ lại cái mạng này hay không nữa. Cho nên dù trông thấy chưởng quầy bị giẫm bẹp trên mặt đất, gã cũng không dám ngăn cản.
Đám người Trịnh Phi Sinh trông thấy Địch Cửu xuất thủ thì rung động không thôi, y hiểu rất rõ thực lực của tên chưởng quầy, gã vô cùng mạnh, ít ra y cũng không phải là đối thủ của gã. Mà đồng đội Địch Cửu của y lại có thể dễ dàng dùng một cước giẫm ngã gã ta, rốt cuộc thì tu vi của Địch Cửu đã đạt tới trình độ nào rồi?
Cùng lúc đó Trịnh Phi Sinh lại nhận được truyền âm:
“Trịnh huynh, một lát nữa nếu có người hỏi tới, huynh nhất định phải nói vật huynh đưa hắn là Thiêm Viêm Tinh, đừng nhắc tới bất cứ gì chuyện về Thiên Đao Tinh Kim nhé.”
Thiêm Viêm Tinh cũng là vật liệu cấp bốn, nhưng nếu đem ra so với Thiên Đao Tinh Kim thì cấp bậc lại chênh lệch tới mười vạn tám ngàn dặm. Thế nhưng đây cũng được xem là một trong những loại vật liệu đặc thù, có thể giúp cho hỏa diễm cấp thấp tăng lên một bậc.
Sở dĩ Địch Cửu chọn Thiêm Viêm Tinh hoàn toàn là có lý do cả. Ngoại trừ việc giá trị buôn bán của Thiêm Viêm Tinh khá cao ra thì vật này còn có cách phát âm rất giống với Thiên Đao Tinh Kim, quan trọng nhất chính là trong túi trữ vật của tên mập này cũng có một viên.
Trịnh Phi Sinh còn chưa kịp trả lời, gã chưởng quầy nọ đã dùng sức ngồi bật dậy, chỉ tay vào mặt Địch Cửu, tức giận hét toáng:
- Cái tên chết tiệt này, ngươi dám ra tay với ta ư?
Dứt lời, tên mập lấy một cái còi ra, huýt một tiếng thật dài.
Địch Cửu biết cái còi này dùng để gọi chấp sự trên thuyền tới, tội danh vô duyên vô cớ ra tay với chưởng quầy thì chắc chắn hình phạt sẽ không hề nhẹ chút nào.
- Trịnh huynh, huynh mau đưa ta Thủy Tinh Cầu đi.
Địch Cửu vừa nói vừa vươn tay ra.
Nghe vậy, Trịnh Phi Sinh nhanh nhẹn lấy đồ từ trong túi trữ vật của mình đặt vào trong tay hắn.
Địch Cửu cầm quả cầu trong tay, ánh mắt nhìn gã chưởng quầy vô cùng lạnh nhạt:
- Ngươi thích thì cứ việc thổi đi, trong tay ta đang giữ một khối Thủy Tinh Cầu, bên trong có ghi lại bằng chứng Trịnh huynh từng bồi thường cho ngươi rồi.
Thời điểm nói chuyện, thần niệm của Địch Cửu cũng thẩm thấu vào bên trong quả cầu, tuy loại Ảnh Tượng Thủy Tinh này không thể sửa đổi nội dung nhưng muốn xóa đi vài chỗ thì vẫn được.
“Hiện tại ta có một viên Thiên Đao Tinh Kim cấp bốn, tuy giá trị của nó không quý giá bằng Ly Châu Thảo, thế nhưng ta bồi thường trước cho ngài, phần còn lại ta sẽ nghĩ cách…”
Kèm với câu nói đó là hình ảnh Trịnh Phi Sinh đưa cho gã mập một cái hộp ngọc.
Nhanh chóng xóa một đoạn đi, sau đó Địch Cửu lại đem những gì được lưu trong Thủy Tinh Cầu phát ra bên ngoài.
“Đây là vật liệu cấp bốn, tuy giá trị của nó không quý giá bằng Ly Châu Thảo, thế nhưng ta bồi thường trước cho ngài, phần còn lại ta sẽ nghĩ cách…”
Vừa nghe được một câu kia, gã mập lập tức ngừng thổi kèn, sắc mặt thập phần âm trầm, bởi vì gã phát hiện ra được thực lực không lường trước được của Địch Cửu gây bất lợi rất lớn cho kế hoạch của mình.
Gã chưởng quầy phóng tầm mắt về hướng tu sĩ Trúc cơ nọ, liền nhận được tin tức:
“Người này rất mạnh, nếu như một chọi một, thực lực của hắn không yếu hơn ta là bao đâu.”
Nếu không phải vì gã đã lấy được Thiên Đao Tinh Kim, tên mập hận không thể ngay lập tức giết chết cái tên gia hỏa đưa tin.
Quả thật hiện giờ gã không dám tiếp tục gọi chấp sự của phi thuyền đến nữa, nếu trên Thủy Tinh Cầu có ghi lại hình ảnh Trịnh Phi Sinh đưa hộp ngọc cho gã, vậy nhất định cũng sẽ ghi lại được hình ảnh hắn nhận lấy cái hộp đó rồi. Chỉ cần đám người này phát hai hình ảnh đó ra, chấp sự khẳng định sẽ không còn đứng về phía gã nữa.
- Nếu đã thế, chúng ta cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi.
Tên mập thừa biết cho dù gã có gọi chấp sự tới cũng sẽ không giải quyết được gì cả, bèn chủ động giảng hòa.
Nếu như gã có thể giết chết Địch Cửu và đồng bọn của hắn, sau đó lại tự biên tự diễn thì gã hoàn toàn có thể nuốt hết khối vật liệu cùng mười ngàn linh thạch thượng phẩm kia. Thế nhưng thực lực của Địch Cửu lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã, làm gã chỉ có thể thu lời được một viên Thiên Đao Tinh Kim mà thôi.
- Tề Thiển sư muội, muội dìu Trịnh huynh dậy, chúng ta cùng nhau trở về.
Dựa vào tính cách của Địch Cửu, người của hắn vô duyên vô cớ hàm oan, lại còn bị đánh gãy chân nữa, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Bất quá bây giờ hắn đã lấy được đồ tốt, cho nên tận lực không muốn dính vào nhiều chuyện phức tạp khác. Chờ đến lúc tên mập phát hiện được túi trữ vật của gã bị thiếu mất hai món bảo vật, khẳng định sẽ đổ thừa bọn họ cho mà xem.
- Được, được.
Tề Thiển lấy lại tinh thần, tu vi cường đại của Địch Cửu làm nàng hoàn toàn bất ngờ. Gã chưởng quầy kia lợi hại như thế mà lại bại trước một chiêu của huynh ấy. Còn cái tên gia hỏa nửa đường xông lên kia nữa, dường như gã ta còn lợi hại hơn tên mập rất nhiều, vậy mà vẫn không tránh thoát được thất bại ê chề.
Chờ đến lúc năm người bọn họ trở về gian phòng bao của mình, Địch Cửu lập tức hạ một cấm chế ở ngay cửa lớn.
Lúc vết thương trên chân vừa khôi phục, Trịnh Phi Sinh liền cúi người hành lễ với Địch Cửu:
- Đa tạ huynh đã tương trợ, lần này nếu không có Tử Mặc huynh, kết cục của ta chắc chắn sẽ rất thảm.
Nghe vậy, Địch Cửu bèn khoát tay ngăn lại rồi đưa một bình ngọc cho Trịnh Phi Sinh:
- Trong này có hai viên Trúc Chân Đan, tặng cho huynh đấy.
- Tử Mặc huynh, huynh đã có ân cứu mạng ta, ta làm sao còn dám dày mặt mà nhận món đồ quý giá như thế này được?
Trịnh Phi Sinh từ chối không chút chần chờ, mặc dù y cực kỳ mong muốn sở hữu được Trúc Chân Đan nhưng y vẫn ý thức được mình còn chưa kịp báo đáp ân cứu mạng của Địch Cửu, không thể nào ham cái lợi trước mắt mà nhận lấy món đồ quý giá ấy được. Còn chuyện Địch Cửu đã lấy đi Thiên Đao Tinh Kim, y vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
- Trịnh huynh không cần khách khí, huynh cũng biết hiệu quả của Trúc Chân Đan đối với ta không đáng kể, giữ lại cũng chỉ là lãng phí đồ tốt.
Địch Cửu kiên trì đẩy bình ngọc vào trong tay Trịnh Phi Sinh.
Hắn vẫn còn mấy bình Trúc Chân Đan được Tiểu Thụ Nhân luyện chế nữa. Mà Trúc Chân Đan chỉ có hiệu quả lớn nhất đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, đối với tu vi hiện giờ của hắn đã chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.
Hắn cho Trịnh Phi Sinh Trúc Chân Đan là vì bản thân đã lấy đi Thiên Đao Tinh Kim của y, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Hai người bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cứu Trịnh Phi Sinh một lần và tặng thêm cho y một bình Trúc Chân Đan, cùng với việc Thiên Đao Tinh Kim này cũng chẳng phải do hắn đoạt lấy từ trong tay y, cho nên Địch Cửu hoàn toàn không có cảm giác áy náy gì nhiều về chuyện đấy.
- Tử Mặc sư huynh, huynh có Trúc Chân Đan ư?
Trông thấy Địch Cửu lấy Trúc Chân Đan ra, lại còn rộng rãi chia cho Trịnh Phi Sinh một bình khiến cho ánh mắt Cảnh Mạt Băng trở nên sáng rực lên, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Địch Cửu.
Địch Cửu hiểu ý, mỉa mai cười vài tiếng rồi bảo:
- Hai viên đan dược cuối cùng ta đã tặng cho Trịnh huynh rồi. Để bảo đảm an toàn tốt nhất mọi người đừng nên ra ngoài, hiện tại ta phải tiếp tục bế quan tu luyện, gặp lại sau nhé.
Nói xong, không chờ mọi người trả lời Địch Cửu bèn xoay người đi vào phòng đóng cửa lại.
Hắn khẳng định tên béo kia sẽ nhanh chóng phát hiện túi trữ vật của mình bị người khác động tay động chân và nhanh chóng tìm tới nơi này. Nếu như hắn không lấy lại Thiên Đao Tinh Kim cùng Ly Chân Thảo thì mọi chuyện chắc chắn sẽ kết thúc tại đây. Thế nhưng bây giờ mọi thứ chỉ mới là khởi đầu mà thôi.