Việc đầu tiên Địch Cửu làm sau khi về là thay đổi toàn bộ cấm chế. Tất cả trận pháp cấm chế cấp bốn đều bị hắn đổi thành hộ trận cấp một, thậm chí còn bố trí thêm một cái Tụ Linh Trận thô sơ. Đồng thời cấm chế trong túi trữ vật cũng được đổi thành cấm chế cấp một luôn.
Vừa làm xong, bên ngoài cấm chế Địch Cửu vừa bố trí lại vang lên âm thanh Tề Thiển gọi:
- Tử Mặc sư huynh.
Địch Cửu mở cấm chế ra, người đến là gã chưởng quỹ béo và tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín ban nãy. Ngoài trừ hai người này thì còn có một vị tu sĩ Kim Đan tầng sáu đi theo.
- Mưu chấp sự, chính hắn là người đã trộm Ly Châu Thảo và Thiên Đao Tinh Kim của ta.
Địch Cửu vừa bước ra thì tên chưởng quỹ béo đã chỉ vào hắn hô to.
- Ly Châu Thảo và Thiên Đao Tinh Kim ư?
Vị chấp sự nọ không phải là người không có kiến thức, ông ta ngạc nhiên nhìn tên chưởng quỹ béo, hai thứ này cho dù cường giả Nguyên Hồn cũng chưa chắc đã có, một tên tu sĩ Trúc Cơ làm sao lại sở hữu được, hay là gã ta đi trộm nhỉ?
- Đúng vậy, chính là hai món ấy.
Chưởng quỹ béo cũng rất bất đắc dĩ, gã biết mình nhất định phải nói tên hai thứ này ra, bằng không không gã căn bản không thể làm gì Địch Cửu được.
Trong lòng tên chấp sự Kim Đan bắt đầu nổi lên một tia tham lam, ông ta cũng khao khát có được hai thứ này từ lâu lắm rồi.
Bất kể như thế nào, lúc này phải lấy lại đồ vật lại trước đã. Ánh mắt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nhìn Địch Cửu:
- Tại sao ngươi lại dám trộm đồ vật trong cửa hàng?
Sau khi nói xong câu đó, khí thế tu sĩ Kim Đan áp bách hướng về phía Địch Cửu.
Lúc này mấy người Trịnh Phi Sinh đứng ở bên cạnh Địch Cửu đều bị loại khí thế ấy nghiền ép, cảm giác hít thở cực kỳ khó khăn.
Dưới loại khí thế Kim Đan áp chế, sắc mặt Địch Cửu tái nhợt, thậm chí chân có chút run run, hắn theo bản năng lui về sau một bước.
Địch Cửu miễn cưỡng giữ vững thân thể, ôm quyền nhìn tên chấp sự Kim Đan nọ rồi đáp:
- Mưu chấp sự, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, làm sao có thể trộm đồ của tên chưởng quỹ này được? Nếu như với tu vi của ta mà có thể trộm được đồ của gã, vậy há chẳng phải cửa hàng của gã đã bị trộm hết sạch rồi sao? Tu sĩ mạnh hơn ta ở trên thuyền này hình như cũng không phải số ít đâu.
Trong lòng Mưu chấp sự kỳ thật cũng cảm thấy kỳ quái, Địch Cửu nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, thậm chí cho dù hắn là Trúc Cơ hậu kỳ đi nữa thì cũng không thể trộm được đồ của tên chưởng quỹ nọ mới phải chứ.
Gã chưởng quỹ béo nghiêm nghị trình bày:
- Nửa nén hương trước ngươi vào trong cửa hàng của ta, sau đó đột nhiên đánh lén, cuối cùng thừa dịp ta ngã xuống đất mở cấm chế túi trữ vật trộm đi đồ để ở trong.
- Cho dù ta có đánh lén làm ngươi ngã trên mặt đất, thế nhưng lúc đó tên cường giả bên cạnh ngươi xuất thủ khiến ta phải rút lui ngay. Thời gian chưa đến mười hơi nữa thì ta làm cách nào để trộm đồ của ngươi? Nếu như ta lợi hại như vậy thì còn cần phải đánh lén ngươi ư?
Địch Cửu nói xong có chút bất đắc dĩ nhìn sang Mưu chấp sự:
- Chấp sự đại nhân, ta thật sự không có nói dối, chúng ta chỉ là khách ở trên thuyền. Khi nãy tên mập này nói bằng hữu của ta làm hỏng một gốc Ly Châu Thảo của gã, muốn chúng ta bồi thường 10 vạn linh thạch thượng phẩm, kết quả sau khi chúng ta đưa cho gã một khối vật liệu thì gã mới chịu thả chúng ta đi. Hiện tại gã nói ta lén lút mở túi trữ vật rồi trộm gốc Ly Châu Thảo của gã. Nếu như ta lợi hại như vậy còn cùng bằng hữu ở căn phòng như thế này sao? Ha ha ha, quả là chuyện nực cười mà.
Địch Cửu quay qua nhìn tên mập mạp nọ, tiếp tục hỏi dồn:
- Nhà ngươi chuyên môn trồng Ly Châu Thảo sao? Lợi hại như vậy cơ à?
Mưu chấp sự nghe xong cũng cảm giác có chút không đúng, nếu như nói trộm được một cây Ly Châu Thảo thì còn có thể, nhưng liên tiếp xuất hiện Ly Châu Thảo, vậy Ly Châu Thảo không phải có chút rẻ tiền rồi sao?
Mưu chấp sự mặc dù ủng hộ chưởng quỹ béo, những ông ta cũng không thể trợn mắt nói láo được, ông nghiêm khắc nhìn chằm chằm chưởng quỹ béo:
- Phùng chưởng quỹ, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?
Thời gian mười hơi thở lấy đồ vật từ trong túi trữ vật của chưởng quỹ béo, cho dù là ông cũng không làm được chứ đừng nói Địch Cửu, có lẽ trên thuyền này chẳng mấy người có thể làm. Huống chi căn cứ vào điều tra khi nãy, Phùng chưởng quỹ nói có hai gốc Ly Châu Thảo bị đám Địch Cửu làm hư và trộm đi, chuyện này hiển nhiên hơi bị hoang đường.
Chưởng quỹ béo nóng nảy hét lớn:
- Mưu chấp sự, lúc trước bọn họ làm hư Ly Châu Thảo của ta, sau đó bọn họ mới bồi thường một khối Thiên Đao Tinh Kim. Thiên Đao Tinh Kim chính là do người này bồi thường, không tin ngươi có thể hỏi hắn.
Ánh mắt Mưu chấp sự rơi vào người Trịnh Phi Sinh:
- Là người làm hư một gốc Ly Châu Thảo của Phùng chưởng quỹ? Sau đó bồi thường một khối Thiên Đao Tinh Kim sao?
Trịnh Phi Sinh vội vàng thưa:
- Ta không biết kia có phải là Ly Châu Thảo hay không, chỉ biết lúc ấy chưởng quỹ đánh gãy chân rồi trói ta lại, ta chỉ đành lấy một khối Thiêm Viêm Tinh để đưa cho chưởng quỹ. Mặc dù không phải Thiên Đao Tinh Kim nhưng cũng không kém hơn Thiên Đao Tinh Kim là bao đâu.
- Ngươi....
Chưởng quỹ béo dùng tay chỉ thẳng mặt Trịnh Phi Sinh:
- Rõ ràng là ngươi đưa Thiên Đao Tinh Kim cho ta. Ngươi nói dối!
- Vậy trong túi trữ vật của ngươi có Thiêm Viêm Tinh không?
Mưu chấp sự bình tĩnh nhìn chưởng quỹ béo.
- Ta...
Gã lập tức nghẹn lời, gã dĩ nhiên biết trong túi trữ vật của mình có một khối Thiêm Viêm Tinh rồi.
Mưu chấp sự nhìn biểu cảm của chưởng quỹ béo liền biết trong túi trữ vật của gã quả thật có khối vật liệu quý nọ, lập tức sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi:
- Nói như vậy hai gốc Ly Châu Thảo ngươi nói đều là bịa đặt sao? Ngươi gọi ta đến đây là để tiêu khiển à?
Nhìn thấy Mưu chấp sự đã nổi bão, trong lòng tên chưởng quỹ béo quýnh lên, mồ hôi liên tục túa ra. Cũng may gã nhanh trí, bèn vội thanh minh:
- Cấm chế trong túi trữ vật của ta là cấm chế cấp hai, nếu như hắn là một Trận Pháp tông sư cấp năm vậy hoàn toàn có thể trong vòng mười hơi thở mở cấm chế ra sao đó khôi phục lại như cũ. Hơn nữa nếu như hắn có thể mở túi trữ vật của ta ra vậy đương nhiên sẽ biết rõ bên trong có những thứ gì rồi.
Mưu chấp sự bị tên chưởng quỹ béo này làm tức giận đến bật cười, cho dù ở tông môn chuyên về Trận Đạo, Trận Pháp tông sư cấp năm cũng không phải rau cải trắng. Một vị Trận Pháp đại sư cấp năm đã thuộc về cấp bậc Đại Trưởng Lão rồi. Cái tên Phùng mập mạp này thật đúng là người si nói mộng.
- Mưu chấp sự, trên thế giới này không thiếu thiên tài, người này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nói không chừng trên phương diện Trận Đạo cũng rất đáng sợ đấy.
Chưởng quỹ béo chỉ vào Địch Cửu, gã biết nếu như hôm nay không tìm ra chứng cứ vậy gã thua chắc rồi.
Mưu chấp sự chau mày, sự tình chưởng quỹ nói không phải không có, nhưng tỷ lệ xuất hiện lại cực hiếm.
- Đúng rồi, nếu như hắn là Trận Pháp đại sư, cấm chế trong phòng của hắn khẳng định sẽ vượt qua cấp bốn, chúng ta vào phòng nhìn thử là biết.
Gã béo cứ tưởng mình đã tìm ra được nhược điểm của Địch Cửu.
Trong thời gian ngắn như vậy, Địch Cửu chắc chắn sẽ không nghĩ đến nhiều như thế.
Không đợi gã béo nói hết câu, Mưu chấp sự đã nhanh chân bước vào gian phòng của Địch Cửu.
Mưu chấp sự là một Trận Pháp sư có thể bố trí trận pháp cấp ba, hắn xem xét vết tích trận pháp trong gian phòng Địch Cửu liền biết đây chỉ là một cái hộ trận cấp một thô sơ mà thôi, không chỉ như vậy, bên trong còn có một Tu Linh Trận cực kỳ sơ sài nữa.
- Hừ.
Sau khi ra ngoài, Mưu chấp sự lạnh mặt thẩm vấn gã ta:
- Phùng chưởng quỹ, xem ra ngươi thật sự dùng một gốc Ly Châu Thảo giả để lừa người khác, có phải hay không?
Chưởng quỹ béo cũng đã cẩn thận xem xét cấm chế hộ trận trong phòng Địch Cửu, toàn bộ đều là hộ trận cấp một. Gã cực kỳ hoảng loạn, vội vàng lấy tay gạt bừa đám mồ hôi trên trán:
- Có thể… chúng ta… có thể xem túi trữ vật của hắn được không?
Mưu chấp sự không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm chưởng quỹ béo.
Chưởng quỹ béo biết gã toi rồi, lần này gặp phải tên gia hỏa gian manh như cáo già, nếu muốn lấy lại đồ vật chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh mà thôi. Chờ sau khi xuống thuyền nhất định phải tìm một vị cường giả Kim Đan âm thầm xử lý Địch Cửu mới được.
- Mưu chấp sự, chuyện này… chuyện này là do ta không cân nhắc chu đáo.
Chưởng quỹ béo không dám tiếp tục nói nhảm nữa.
- Ngươi đưa túi trữ vật cho ta xem thử.
Để chưởng quỹ béo kỳ quái là sau khi gã từ bỏ gây sự với Địch Cửu thì Mưu chấp sự lại muốn xem xét túi trữ vật của Địch Cửu.
Địch Cửu không chút do dự, trực tiếp đưa túi trữ vật cho Mưu chấp sự xem.
Mưu chấp sự dùng thần niệm quét một lượt rồi trả túi trữ vật lại cho Địch Cửu, sau đó nhìn chưởng quỹ béo nói:
- Nếu đã như thế, vậy chuyện này coi như kết thúc tại đây.
- Được, được....
Gã ta liên tục gật đầu.
Lúc đầu Địch Cửu muốn mở miệng đòi khối Thiêm Viêm Tinh kia lại, bất quá hắn lại nhịn xuống, nếu như lúc này mà mở miệng đòi vậy sẽ không phù hợp với hình tượng nãy giờ hắn bày ra.
- Nếu là ngươi sai vậy mau trả lại đồ cho người ta đi.
Mưu chấp sự quả nhiên không làm Địch Cửu thất vọng.
Chưởng quỹ béo bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ đành lấy Thiêm Viêm Tinh đưa cho Trịnh Phi Sinh.
- Tử Mặc sư huynh, ngươi thật lợi hại, ta tưởng chúng ta mém chút nữa là xong đời hết rồi chứ, tên mập kia vậy mà gọi cả chấp sự Kim Đan đến.
Địch Cửu thở dài, hắn vẫn cho rằng tính cách Cảnh Mạt Băng luôn cao cao tại thượng xem thường người khác, hiện tại xem ra nữ nhân này cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Dù có xong đời thật thì cũng chỉ mỗi ta gánh tránh nhiệm, mà ta bất quá chỉ là một kẻ tán tu mà thôi. Các ngươi đều là người của đại tông môn, bọn chúng sẽ không dám động thủ với các ngươi đâu.
Trịnh Phi Sinh ở một bên thở dài:
- Không phải như vậy, thuyền này không phải của riêng Bắc Vực châu, còn có những người từ nơi khác đến. Rất nhiều cửa hàng ở trên thuyền không phải người Bắc Vực châu mở. Đừng nói chúng ta chỉ là đệ tử nội môn, cho dù là Kim Đan trưởng lão thì bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt.