Địch Cửu hơi thất vọng vì chẳng thấy Mưu chấp sự đâu.
Dựa theo kế hoạch của hắn, nếu có thể giết chết Mưu chấp sự trong đợt thú triều này thì xem như kế hoạch sẽ cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ tiếc là ông ta không xuất hiện, Địch Cửu đành bó tay. Hắn còn chưa có gan làm thịt ông ấy trước mặt bàn dân thiên hạ.
Do các tu sĩ Nguyên Hồn không tổ chức mọi người tạo thành đội hình, để mặc mạnh ai nấy đánh khiến người tham gia chiến đấu tử thương vô số.
Ban đầu Địch Cửu cho rằng mấy tu sĩ Nguyên Hồn này quá ngốc, chẳng biết cách chỉ huy đội ngũ gì cả. Tuy nhiên sau khi quan sát một hồi, hắn mới ngộ ra một việc, không phải họ không biết, mà chính là bọn họ cố ý để cho thương vong gia tăng.
Địch Cửu thầm than trong lòng, giới tu chân quả nhiên là tàn khốc không gì sánh được. Khi những pháo hôi chết đi thì túi trữ vật của họ đều sẽ được người khác thu lấy, có lẽ ngoại trừ gia sản thì các tu sĩ Nguyên Hồn còn có ý đồ khác, tuy nhiên Địch Cửu không muốn điều tra đến cùng, vì chính hắn cũng đang là một thành viên trong số pháo hôi đây này.
Sau khi hiểu rõ điều đó, số yêu thú Địch Cửu giết ngày càng ít. Tài liệu trên thân yêu thú cấp hai vẫn có chút tác dụng, nhưng mà hắn không nhất thiết phải thu thập chúng ngay lúc này.
Ở đây có đại yêu cấp bốn, một khi Địch Cửu không cẩn thận làm chúng chú ý thì sẽ chết chắc, nếu trường hợp như vậy xảy ra, hắn có thể khẳng định các tu sĩ Nguyên Hồn không đời nào tiến lên ngăn cản đại yêu giúp hắn cả.
Tuy rằng Địch Cửu giết chóc không nhiều nhưng trông vẫn rất có uy thế.
Cho dù là yêu thú cấp một thì cũng có trí thông minh nhất định, thấy Địch Cửu quá dũng mãnh nên chẳng có mấy con dám xông lên liều mạng với hắn nữa. Kết quả là phía Địch Cửu đứng, áp lực đè lên các tu sĩ cực kỳ nhẹ nhàng, hầu như không có yêu thú.
- Tiền bối, thực lực vãn bối kém cỏi, thật sự là không chịu nổi nữa rồi, cầu xin tiền bối giúp đỡ với.
Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cả người bê bết máu lê lết đến bên cạnh Địch Cửu, khẩn thiết van xin.
Lời còn chưa dứt, một con yêu thú cấp một đột ngột nhào tới người này. Địch Cửu tiện tay vung chùy lên, con yêu ấy lập tức bị đánh nát như tương.
- Đa tạ tiền bối, vãn bối còn có một khối khoáng thạch, mong tiền bối nhận lấy cho.
Tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ vừa nói vừa nhanh tay lấy một khối Hắc Ti Liệt Kim cấp ba dâng lên Địch Cửu.
Địch Cửu vốn chỉ tiện tay giúp chứ không nghĩ nhiều lắm, tuy nhiên người này đã chủ động đưa khoáng thạch, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận nó:
- Được, đã như vậy thì ngươi cứ ở bên cạnh ta đi.
Nhận thù lao giúp người là quy tắc của tu chân giới, nếu Địch Cửu chỉ hỗ trợ mà không cần thứ gì mới khiến người ta hoài nghi.
- Tiền bối, ta có một gốc Hoàng Biên Đằng cấp ba. Người nhận nó nhé.
Một tu sĩ khác thấy vị Luyện Khí kia chỉ cần một khối khoáng thạch cấp ba đã được đáp ứng che chở, cho nên y liền nhanh chóng lui lại đến gần Địch Cửu.
Linh thảo và khoáng thạch thật ra đều rất quý giá đối với tu sĩ Luyện Khí. Tuy nhiên mạng sống chỉ có một, đừng nói là vật liệu cấp ba, coi như là cấp bốn, cấp năm thì bọn họ cũng sẽ tự nguyện lấy ra hết thôi.
Rất nhanh, người tụ tập bên cạnh Địch Cửu càng lúc càng nhiều, bất kể là ai đến hắn cũng không từ chối.
Thậm chí một vài tu sĩ Trúc Cơ cũng tới nương nhờ, chủ yếu là do hai cái chùy khổng lồ của Địch Cửu thoạt nhìn có uy lực rất lớn.
Cái gì được người ta dâng lên hắn cũng nhận, dù là vật liệu tu luyện, ngọc giản hay pháp khí.
Địch Cửu thấy tu sĩ tới càng ngày càng nhiều bèn chỉ huy mọi người tạo thành một vành đai phòng ngự, hắn đứng giữa lãnh đạo, những người còn lại chỉ cần nghe theo hắn hướng dẫn mà tiến hành phòng thủ là được.
Trên thực tế, Địch Cửu hoàn toàn có thể cho tất cả cùng xông lên tấn công, như vậy có thể khiến số lượng yêu thú bị giết chết tăng lên gấp mười, gấp hai mươi lần không chừng.
Nhưng mà hắn sẽ không làm loại chuyện não tàn như thế, mọi người phải cùng di chuyển tạo thành trận đạo mới có uy lực, nếu làm theo cách kia, không khéo sẽ bại lộ chuyện Địch Cửu là cao thủ trận đạo mất, quan trọng hơn là nếu lực công kích quá mạnh sẽ khiến cho yêu thú cấp cao chú ý đến bọn họ.
Hỗn chiến giằng co hơn nửa ngày, sau đó vài tu sĩ Nguyên Hồn bắt đầu tăng sức ép, yêu thú dường như biết rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ ngày càng tổn hại nhiều hơn là được lợi bèn dần dần rút khỏi.
Đám người xung quanh Địch Cửu thấy vậy cũng từ từ lui xuống, trở lại phi thuyền.
- Tử Mặc huynh, ta biết huynh sẽ không sao mà.
Trịnh Phi Sinh trông thấy Địch Cửu trở về, lập tức vui mừng tiến lên đón.
- Tề Thiển sư muội bị thương ư?
Địch Cửu nhìn Tề Thiển chỉ còn lại một cánh tay bèn kinh ngạc hỏi.
- Không sao đâu, cảm ơn Tử Mặc sư huynh quan tâm, có thể giữ được mạng là muội đã hài lòng lắm rồi.
Tề Thiển dù đang chịu đau đớn khôn cùng nhưng vẫn cố mỉm cười đáp lại lời hỏi thăm của Địch Cửu.
Trịnh Phi Sinh thở dài, nhỏ giọng kể lại:
- Tề Thiển sư muội gặp phải Song Vĩ Hồ cấp hai, chỉ mất một cánh tay coi như may mắn, Uông Tranh sư đệ xui xẻo gặp phải yêu hổ cấp ba, mãi mãi không thể trở về được nữa rồi.
Trịnh Phi Sinh thấy Địch Cửu nhìn lướt qua phòng tu luyện chính bèn nhanh chóng nói tiếp:
- Cảnh Mạt Băng sư muội rất may mắn, không bị thương gì cả, sau khi chiến đấu kết thúc muội ấy đã bế quan rồi.
Địch Cửu gật đầu, qua loa đáp lại:
- Các người nghỉ ngơi đi, ta cũng chuẩn bị bế quan đây.
Tu sĩ vốn dĩ luôn phải đấu tranh bằng cả mạng sống để mau chóng tiến bộ, thương tật là chuyện khó mà tránh khỏi, nếu không phải hắn may mắn lấy được viên đá màu xám và tia chớp vàng thì có lẽ cũng đã chết từ lâu rồi.
Sau khi đã bố trí cấm chế trong phòng, Địch Cửu bắt đầu sửa soạn lại những thứ vừa mới thu hoạch được.
Có hơn bảy mươi người theo sau Địch Cửu cần hắn che chở, những người này vì mạng sống cho nên không ai dám lấy ra thứ quá kém, bởi biết đâu lỡ Địch Cửu chướng mắt thứ rác rưởi của người nào rồi đá thẳng kẻ đó ra ngoài làm mồi cho yêu thú thì sao?
Đa số đều là vật liệu cấp ba, cực kỳ phù hợp cho Địch Cửu luyện khí.
Ngoài ra còn có rất nhiều ngọc giản chứa pháp kỹ. Hắn để ý thì thấy hoàn toàn không có ngọc giản chứa công pháp, đoán chừng là những tu sĩ Luyện Khí kia đều không ngốc, biết Địch Cửu là tu sĩ Trúc Cơ nên đương nhiên sẽ không chuyển sang tu luyện công pháp Luyện Khí làm gì.
Pháp kỹ rất đa dạng, tuy nhiên đẳng cấp kém hơn nhiều so với những thứ hắn lấy được từ Thích Gia Thương Lâu.
Địch Cửu cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ tiện tay giúp mà thôi, vốn ban đầu cũng đã chẳng thèm đòi hỏi bọn họ dâng phẩm vật lên rồi.
Sau khi xem hết thảy ngọc giản một lần, Địch Cửu vui mừng phát hiện trong số này có một miếng chứa độn thuật.
Hắn đã sớm thèm muốn có được kỹ năng độn thuật từ lâu, đáng tiếc là hắn ra tay đánh cướp Thích Gia Thương Lâu những mấy lần, thậm chí cả tổng bộ ở Bắc Vực cũng đã từng vơ vét qua một lượt, ấy vậy mà lại chẳng thu được bất kỳ ngọc giản chứa đựng tri thức độn thuật nào.
Bây giờ hắn lại tình cờ có được thứ hằng mong muốn ở đây, đúng là vô tâm cắm liễu liễu thành rừng.
Địch Cửu lập tức chuyên tâm nghiên cứu miếng ngọc giản nọ. Độn thuật là thứ dùng để hộ mệnh cho nên rất ít khi được bày bán công khai ở thương lâu.
Miếng ngọc giản ấy vẫn còn khá mới, hẳn là hàng phục chế. Dù vậy thì nó vẫn cực kỳ quý giá, không biết người nào vì bảo toàn mạng sống mà đưa cả món trân phẩm như vậy ra đây nữa.
- Độn thuật trên thế gian có đến nghìn vạn loại, mượn ngũ hành hoặc mượn khí, huyết, thân thể,… Duy chỉ có độn thuật này không mượn ngoại vật mà dùng thần niệm, dùng thần niệm để lẩn trốn. Niệm là hư ảo, là không, là mênh mông, là vũ trụ vô tận…
Không ngờ đây là một môn thần niệm độn thuật, căn cứ theo lời giới thiệu, chỉ cần thần niệm càng mạnh thì có thể lẩn trốn càng xa, trên lý thuyết là có thể đi tới bất kỳ đâu mà thần niệm của người đấy chạm tới.
Địch Cửu vô cùng vui mừng, đồng thời hắn đã hiểu vì sao lại có tu sĩ đưa môn độn thuật này cho hắn. Bởi vì nó yêu cầu thần niệm của chính chủ phải đạt tới mức kinh người.
Thần niệm và chân nguyên của Địch Cửu đều là thông qua tinh không mạch mà có, mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Thần niệm của hắn bây giờ phỏng chừng không thua kém bao nhiêu so với tu sĩ Kim Đan tầng bốn. Thế mà vừa rồi Địch Cửu thử luyện tập, phát hiện thần niệm của hắn xem ra vẫn chưa đạt đủ yêu cầu.
Ngay cả hắn cũng không được, chả trách tu sĩ Luyện Khí lại vứt bỏ, e rằng chỉ có tu sĩ Nguyên Hồn mới đủ khả năng luyện môn độn thuật ấy mà thôi. Nhưng nếu đã đạt tới cảnh giới Nguyên Hồn thì còn cần độn thuật làm chi nữa, trực tiếp dùng chân nguyên của bản thân bỏ chạy còn tốt hơn. Trọng yếu nhất là yêu cầu thần niệm ngưng luyện đến mức rất khủng bố, tu sĩ Nguyên Hồn cũng chưa chắc đã tu luyện được.
Người khác không cách nào ngưng luyện thần niệm của bản thân, nhưng Địch Cửu lại có tinh không mạch, thế nên hắn có thể làm được.
Địch Cửu thử nghiệm dựa theo phương pháp trên ngọc giản, sau đó lại nghĩ biện pháp thông qua tinh không mạch để nén thần niệm, khiến cho nó trở nên ngưng thật hơn.
Địch Cửu liên tục thử nghiệm và nén thần thuật. Thời gian này cũng may mà chẳng ai tới làm phiền hắn hết.
Hơn nửa tháng trôi qua, trong một lần thi triển độn thuật, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện mình đã có thể di chuyển được từ trong phòng ra tới tận cửa.
Dù mới chỉ là phạm vi vài thước, thế nhưng điều này đã khiến Địch Cửu vui sướng không thôi. Xem như hắn đã nhập môn độn thuật rồi, kế tiếp hắn cần làm hai chuyện. Thứ nhất là tiếp tục nghiên cứu kỹ năng này, thứ hai là phải không ngừng tăng cường và ngưng luyện thần niệm của bản thân lên mới được.