WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 133: Quả Bom Hẹn Giờ

Chương 133: Quả Bom Hẹn Giờ





Mỗi ngày Địch Cửu vẫn luôn đều đặn tiến hành cô đọng thần niệm của mình, thế nhưng khi tu luyện bên trong Tinh Không đến một trình độ nhất định nào đó thì mức độ tăng tiến sẽ càng ngày càng chậm chạp.

Mặc dù thần niệm của Địch Cửu vốn đã hoàn hảo hơn người khác rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để tu luyện loại Độn Thuật này. Một khi có tình huống nguy hiểm gì xảy ra, cùng lắm hắn chỉ có thể chạy được mười mấy mét mà thôi, thế thì có khác gì không dùng đâu cơ chứ.

Hắn nhất định phải nhanh chóng thúc đẩy việc này, hoặc là tìm một cách khác như tăng cường thời gian tu luyện công pháp lên chẳng hạn.

Không đúng, bỗng nhiên Địch Cửu nghĩ đến một vấn đề. Hắn đã từng thông qua Vẫn Thạch (viên đá xám) thần bí để mở lối vào Tinh Không mà tu luyện Tinh Hà Quyết, cũng may Tinh Không vô cùng hỗ trợ việc cô đọng thần niệm cho nên hắn mới có thể miễn cưỡng tiếp tục tu luyện được.

Lúc này đây, Địch Cửu hoàn toàn có thể khẳng địch thần niệm của những người có tu vi Trúc Cơ lợi hại hơn hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Nếu đã như vậy, hắn còn tiếp tục tu luyện Độn Thuật làm cái rắm gì chứ?

Nội cái việc mà tên tu sĩ lúc trước đưa cho hắn công pháp tu luyện này chỉ càng nói rõ hơn chính bản thân gã ta cũng chẳng có cách nào sử dụng được cả.

Nếu Độn Thuật là vô dụng, vậy thì tại sao vẫn có người sáng tạo ra nó nhỉ? Tu luyện thứ này sẽ đem tới lợi ích gì đây?

Địch Cửu sững sờ cầm ngọc giản trong tay, dựa vào hiểu biết của hắn, bất kỳ công pháp nào tồn tại trên đời đều có công dụng riêng cả, nếu như không có tác dụng, vậy thì sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đi sáng tạo ra nó đâu.

Cũng không thể đem những công pháp hắn đã từng tu luyện ra nói, bởi vì trên đời này chẳng phải ai cũng may mắn có được Vẫn Thạch cùng Thiểm Quang hỗ trợ để mà lợi hại như hắn cả.

Hiện giờ Địch Cửu thật sự vẫn chưa hiểu hết về công pháp Độn Thuật bằng thần niệm này, cho nên hắn lôi ngọc giản ra nghiên cứu tới lui thật kỹ thêm nhiều lần nữa.

Một lần rồi lại một lần nữa, cho đến cuối cùng Địch Cửu thậm chí còn có chút hoài nghi có phải người khắc ngọc giản đã lỡ bỏ sót mất vài chữ rồi không.

Từ lúc lấy được ngọc giản cho đến tận bây giờ, Địch Cửu vẫn chuyên tâm nghiên cứu nó phải hơn cả ngàn lần ấy chứ, mà mỗi lần như thế hắn đều đọc rất kỹ, thậm chí có thể nói là hắn đã thuộc làu làu từng câu từng chữ, chẳng hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cả.

Không nhớ vào lần thứ mấy Địch Cửu mày mò, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra có chỗ không đúng. Không phải là chữ viết được khắc sai, mà là bên trong ngọc giản dường như có một ít gợn sóng đang mờ mịt chuyển động, nếu không phải vì hắn vẫn luôn chú tâm vào nó suốt bấy lâu thì chắc hẳn cũng chẳng phát hiện ra được việc này đâu.

Bởi vì bản thân Địch Cửu đã là Tông sư cấp năm nên hắn ngay lập tức đoán được đây là một phần ấn ký được tạo nên từ thần niệm.

Tuy rằng hiện tại hắn đã trở thành một trong những cao thủ về đạo pháp, thế nhưng hắn vẫn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một ít ba động bên trong ngọc giản mà thôi, thậm chí có đôi lúc hắn còn chẳng có cảm giác gì nữa kìa. Muốn đem ấn ký mở ra dưới tình huống này, họa chăng có mà nằm mơ mới làm được.

Trong lòng Địch Cửu không nhịn được lạnh xuống vài phần, nếu hắn nhớ không nhầm thì ngọc giản này là do một tên Luyện khí tầng chín đưa cho mình, chẳng lẽ gã ta muốn thông qua ấn ký trên đây mà gây nên chuyện bất lợi gì đó cho hắn ư?

Một khắc sau, Địch Cửu liền vứt bỏ ngay cái suy nghĩ đấy, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Người có thể bố trí được trận pháp cấp bảy chỉ có thể là Vương sư mà thôi, xem như là Vương sư cấp bảy cũng chưa chắc đã có khả năng tạo ra được loại ấn ký như thế. Điều này chứng tỏ ấn ký phải được một Vương sư ít nhất là cấp chín đặt lên ngọc giản.

Hẳn là ấn ký đã tồn tại từ trước khi gã kia đạt được ngọc giản rồi.

Địch Cửu càng nghĩ càng không thể tin được, không ngờ tại đại lục Cực Dạ còn có thể xuất hiện Vương sư cấp chín. Thế nhưng vì sao người này lại muốn bố trí một cái ấn ký bằng thần niệm lên ngọc giản Độn Thuật nhỉ?

Lấy kinh nghiệm về trận pháp của Địch Cửu mà nói, thì viên ngọc giản này có tuổi thọ trung bình trên hai trăm năm rồi.

Nếu không phải do hắn có kinh nghiệm cùng đạo pháp cao cấp mà phát hiện ra nó thì có lẽ hắn vẫn đang không ngừng cô đọng thần niệm và luyện tập Độn Thuật chẳng mấy tác dụng như lúc trước.

Từ lúc phát hiện được ấn ký, Địch Cửu đâu còn tâm tư mà làm mấy việc không có kết quả nữa.

Trong đầu hắn hiện giờ chỉ tồn tại một câu hỏi duy nhất: “Ai sẽ vô ý đến nổi đem một cái thần niệm ngọc giản có chứa công pháp Độn Thuật ném lung tung như thế này chứ?”

Sở dĩ hắn nghĩ ngọc giản bị vất lung tung như vậy là vì gã đã dâng vật phẩm lên cho hắn chỉ là một tên tu sĩ Luyện khí tầng chín. Thử nghĩ mà xem, ngọc giản trân quý như thế lại bị một tên tu sĩ Luyện khí lấy được, chứng minh một điều rằng nó vốn không được bảo quản một cách chặt chẽ, càng nói lên lai lịch của viên ngọc giản này thật sự không hề đơn giản chút nào.

Suy nghĩ trọn vẹn một canh giờ cũng không làm Địch Cửu phát hiện ra bất kỳ khác thường nào cả, cho nên hắn bèn bắt đầu suy luận dựa theo cách nghĩ của tên Vương sư cấp chín nọ.

Rất có thể là do người kia vốn có một khối ngọc giản hoàn chỉnh nhưng lại cảm thấy nhàm chán, bèn đem ngọc giản trân quý khắc lại thành nhiều phần rồi thuận tay ném đi chẳng hạn?

Cho nên mới nói, việc này khẳng định là có một nguyên nhân nhất định nào đấy.

Rốt cuộc thì lý do là gì đây? Không lẽ vì người nọ không có khả năng tu luyện à, mà xem như người ta không có khả năng tu luyện đi chăng nữa, chỉ cần đem thân phận Vương sư cấp chín ra cũng đủ để y đạt được một vị trí cực kỳ đáng kính trọng, đâu cần phải làm nên cái loại sự tình nhàm chán dữ vậy.

Tuy rằng Địch Cửu không phải là một người quá mức ích kỷ, thế nhưng cũng không đến nỗi đem công pháp quý giá của chính mình khắc ra để tặng cho người khác. Vạn nhất gặp được một tên tu sĩ có đủ khả năng tu luyện thì chưa chắc người ta đã thèm cảm ơn hắn đâu. Không khác gì tình huống hiện giờ của Địch Cửu là bao, xem như có muốn cảm ơn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng biết phải tìm đối phương ở chỗ nào hoặc hình dáng đối phương ra sao để mà nói một lời cảm tạ.

Nghĩ tới đây, trong đầu Địch Cửu không hiểu sao lại ẩn hiện một cái đáp án, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không thể nắm bắt chính xác được.

Một lúc lâu sau, Địch Cửu đột ngột đứng bật dậy. Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt đi.

Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra được nguyên nhân vì sao cường giả kia lại làm thế rồi, đối phương tuyệt đối không phải là do nhất thời rảnh rỗi mới muốn làm vậy để giết thời gian, mà là bởi vì vị Vương sư cấp chín kia không thể nào tự mình tu luyện, nguyên nhân chính khẳng định là do y không có cách nào cô đọng được thần niệm của mình.

Bởi vậy có thể thấy được việc tu luyện công pháp Độn Thuật này không liên quan gì đến chuyện tu vi có cao hay không, mà quan trọng nhất vẫn là thần niệm có đủ cô đọng hay không kìa.

Tuy đối phương không có khả năng tu luyện nhưng lại biết được công pháp này quá mức nghịch thiên, cho nên chỉ đành dùng cách khắc lại thành vô số ngọc giản khác nhau rồi vung tay rải ra khắp mọi nơi trên đại lục, mong muốn tìm được một người có thể giải đáp được bí mật của y. Tuy rằng xác suất kiếm được người đấy là cực kỳ thấp, nhưng nếu vạn nhất tìm được một người có đủ khả năng tu luyện, vậy…

Địch Cửu không dám nghĩ tiếp nữa, đối phương hoàn toàn có thể dựa vào ấn ký thần niệm tìm đến hắn, mà bản thân hắn chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín thôi, bị người tìm tới thì căn bản chỉ còn có một con đường chết chờ đợi chính mình.

Đối phó với Thích gia, hắn còn có thể lấy ngắn nuôi dài, ẩn nấp rồi tìm cơ hội tốt tấn công. Nhưng còn cường giả Vương sư cấp chính thì khác, chỉ sợ hắn muốn tìm một cơ hội trốn tránh cũng chẳng có.

Tu vi của Vương sư cấp chín mà không cao thì mới là chuyện lạ, xem như toàn bộ Thích gia xông lên cũng chỉ cần người ta dùng một đầu ngón tay đè xuống thì bọn họ chắc chắn diệt môn ngay lập tức, chả khác nào một con kiến hôi yếu đuối trước mặt người đó cả.

Còn về phần làm sao để đoán ra được người có đủ khả năng tu luyện công pháp thì Địch Cửu tin chắc kiểu gì đối phương cũng sẽ có biện pháp để tìm. Rất có thể người nọ sẽ căn cứ vào việc hắn có sử dụng độn thuật hay không để truy xét mình. Chỉ cần phán đoán vào vị trí di chuyển của ấn ký kia, sẽ rất dễ dàng để đoán xem ai là người đã học được Độn Thuật.

Vô luận kết quả như thế nào, giờ phút này trong lòng Địch Cửu chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ miếng ngọc giản trong tay đi thật xa. Đối với hắn mà nói, bây giờ vật này đỡ trở thành một củ khoai lang phỏng tay rồi.

Không hiểu sao đúng lúc này, phi thuyền đột nhiên lại bị chấn động nhè nhẹ, cùng lúc đấy, bên ngoài liền vang lên âm thanh của Trịnh Phi Sinh:

- Tử Mặc huynh, thuyền đã đến bên ngoài quảng trường Thiên Mạc, chúng ta có thể đi xuống được rồi.

Đồng thời khi Trịnh Phi Sinh đang nói chuyện, âm thanh thông báo của phi thuyền đã đến nơi cũng đồng loạt vang lên.

Thời điểm Địch Cửu thu hồi xong cấm chế rồi bước ra ngoài phòng thì nhìn thấy ba người trong đội đều đã ngồi chờ sẵn.

Dù sao đi nữa thì hiện tại bốn người bọn họ vẫn còn ở chung một đội, nên cùng nhau rời khỏi phòng mới là phải đạo.

- Tử Mặc sư huynh, huynh thật đúng là người có chí hướng, mấy ngày nay vẫn luôn tu luyện ở trong phòng không chịu ra ngoài. Muội cũng học tập huynh, sau một tháng bế quan thì cảm thấy tu vi của bản thân tiến bộ rất nhiều đấy.

Cảnh Mạt Băng đi bên cạnh liên tục liến thoắng, khuôn mặt cô nàng cũng xuất hiện biểu cảm nhu hòa hiếm thấy.

Thấy vậy, Địch Cửu chỉ đành khách sáo trả lời:

- Người tu đạo không tiến tắc thối, việc tu luyện của chúng ta nếu không thường xuyên củng cố sau một thời gian dài khẳng định sẽ ngày càng thụt lùi, đây mà kết quả mà ta đã rút ra được sau một thời gian dài đó, bây giờ xem như miễn phí truyền lại cho muội rồi.

- Cám ơn Tử Mặc sư huynh.

Cảnh Mạt Băng nghe Địch Cửu nói lời quan tâm mình thì mừng rỡ cảm tạ, gò má không nhịn được mà ửng hồng. Vốn nàng muốn mở lời mời Địch Cửu tới trụ sở của phái mình nghỉ ngơi nhưng lại bị một âm thanh đột ngột cắt ngang:

- Chỉ là một con kiến hôi có tu vi Trúc Cơ mà cũng dám nói câu người tu đạo không tiến tắc thối à?

Theo đạo âm thanh tràn ngập phách lối kia vang liền, phía trước đồng dạng xuất hiện một tên nam tu có vóc người bình thường nhưng lại sở hữu một khuôn mặt khá anh tuấn đi tới, mà trên lưng gã ta còn đang đeo một thanh trường kiếm trông rất oách nữa.

- Vạn sư huynh!

Trông thấy gã, Cảnh Mạt Băng cực kỳ mừng rỡ hoan nghênh, rồi nhanh chóng giới thiệu Địch Cửu với gã ta:

- Vạn sư huynh, đây là Tử Mặc sư huynh, huynh ấy là một người cực kỳ hào sảng, thực lực cũng rất cao cường đấy.

Gã Vạn sư huynh nọ nghe vậy bèn thu liễm bớt vẻ ngạo mạn lại, khách khí gật đầu, rồi hỏi Địch Cửu:

- Ngươi thuộc môn phái nào thế?

Thế nhưng Địch Cửu hoàn toàn không thèm để ý tới cái người được gọi là Vạn sư huynh này, ánh mắt hắn đang bận chăm chú dõi theo một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai vừa đi ra, hắn nhận ra tên kia chính là thuộc hạ của Thích Gia Thương Lâu.

Hiện giờ trên người hắn đang có một quả bom hẹn giờ, hắn cần phải ném nó đi thật xa rồi mới tính tiếp việc gì khác được. Nhìn thấy tên tu sĩ Trúc cơ nọ khiến hắn bỗng nghĩ ra một ý tưởng, bèn nhanh chân đuổi theo sau.

Sau khi Địch Cửu đi tới gần người nọ bèn giả bộ bất cẩn ngã vào người gã, không tiếng động lén lút chạm nhẹ vào túi trữ vật của gã ta.

- Vị đạo hữu này, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Vừa rồi ta vô tình thất thần nên mới ngã lên người ngươi. Ngươi không sao chứ?

Xong xuôi, Địch Cửu mới buông tay ra rồi không ngừng xin lỗi gã ta rối rít.

Có lẽ địa vị của tên này ở Thích Gia Thương Lâu không thấp, trông thấy Địch Cửu rối rít luôn miệng hối lỗi, tên đó mới hừ một tiếng rồi tiếp tục bước đi về phía trước, Địch Cửu trong mắt gã chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi mà thôi, gã ta cũng chả thèm chấp nhặt làm gì.

Đợi gã đi xa, Địch Cửu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, viên đạn kia cuối cùng cũng bị hắn nhét vào bên trong túi trữ vật của người nọ rồi. Lúc này đây hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì bản thân đã bỏ ra nhiều năm để học tập và nghiên cứu về trận pháp.

- Tử Mặc sư huynh, lôi đài Thiên Mạc chỉ mở ra có một ngày mà thôi, chúng ta tranh thủ đi xem một lúc đi.

Thái độ của Cảnh Mạt Băng đối với Trịnh Phi Sinh vô cùng lạnh nhạt, nhưng khi quay qua nhìn Địch Cửu thì lại khác hẳn. Trông thấy bóng dáng Địch Cửu từ từ khuất xa, nàng bèn nhanh chân đuổi theo gọi hắn.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.